Khắp các trang mạng đã lan truyền đi thông tin Đình thiếu gia qua lại với Bạch tiểu thư.
Mặc dù đã cho người xóa hết các bài đăng đó, nhưng Đình Nhậm cũng không thể ngăn cản được tốc độ truyền miệng của nhiều người.
Bạch Liễu Khanh cũng không chịu dừng lại, trong một buổi sáng đã mở ngay họp báo để đính chính tin đồn này.
Cô ta khẳng định mình và Đình Nhậm đã có tình cảm với nhau trước khi Đình lão lão qua đời, tức là Lục Vân Kiều mới chính là người đến sau và bị ép buộc gả vào Đình gia.
Cuộc phẫu thuật trải qua suốt năm tiếng đồng hồ.
Người làm ở Đình gia vì không nghe ngóng được tình hình gì nên càng thêm sốt ruột.
Đình Nhậm và Thẩm Xuyên luôn túc trực bên ngoài, mọi công việc đều dẹp qua một bên, báo hại Liêu Kiệt đã phải dời hết ba cuộc họp quan trọng cùng hàng loạt giấy tờ, hợp đồng.
Đình Nhậm cũng không ngờ Bạch Liễu Khanh này lại gan to như vậy.
Với thế lực của tổ chức ngầm mà ông nội để lại, Đình Nhậm có khả năng gi3t chết ả một cách đơn giản.
Nhưng đây không phải là vấn đề trả thù hay không, mà là danh dự của cả một gia tộc, anh không thể tùy ý làm bừa được.
Trái tim như bị ai đó bóp nghẹn, thật đau đớn.
Đình Nhậm đối với Vân Kiều không chỉ là mối quan hệ mở lòng nữa, anh thật sự đã có tình cảm với cô gái nhỏ ấy mất rồi.
Cửa phòng phẫu thuật cuối cùng cũng mở, Vân Kiều được đẩy ra ngoài.
Hai người vội chạy đến hỏi xem thế nào.
Đình Nhậm sửng sốt, mới hôm qua thôi anh còn đưa cô đến trường, gương mặt ấy vẫn tươi cười rạng rỡ.
Bây giờ cô nằm đây, đầu quấn băng trắng, dây truyền nước khắp nơi, mái tóc đen dài cũng đành phải cắt bỏ.
Anh rất muốn chạm vào, nhưng vì sợ cô đau nên lại thôi.
“Anh xin lỗi…”
Dù đang hôn mê nhưng nhìn vào vẫn thấy được cô đang rất đau đớn.
Đình Nhậm cố kìm nén cảm xúc của mình, để các bác sĩ đưa cô vào phòng hồi sức đặc biệt.
Nhưng dù sao phẫu thuật cũng đã thành công, họ yên tâm được phần nào.
Năm tiếng đồng hồ chờ đợi đó đúng là cực hình.
“Bây giờ cậu định làm thế nào?”
“Chuyện này đã lan truyền rộng rãi trong nước rồi, tạm thời chưa thể xử lí Bạch Liễu Khanh.”
“Vậy là trước mắt phải làm theo ý cô ta?”
“Đúng.”
Đình Nhậm gật đầu nhưng trong lòng không mấy thoải mái.
Anh còn cả Đình gia sau lưng, lần này không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình được.
Bạch Liễu Khanh tính toán quá cẩn thận, phải chờ thời cơ để lật tẩy cô ta, không được nóng vội.
“Còn Vân Kiều, cậu định không nói sự thật với cô ấy?”
“Đừng.
Cô ấy vì tôi mà bị liên lụy.
Nếu ban đầu không được chọn làm con dâu nhà này thì ít nhất sẽ không gặp chuyện.
Đành làm trái ý ông nội rồi…”
Thẩm Xuyên ngồi sát lại, khoác vai anh giống như họ thời còn đi học.
“Cô ấy yêu cậu, tôi dùng cố gắng bao nhiêu cũng không được đáp lại.
Thành thật khuyên một câu, đừng đánh mất người con gái này.”
Đình Nhậm nhìn sang Thẩm Xuyên, anh cười, một nụ cười thật chua chát.
Có lẽ sắp tới đây sẽ có nhiều chuyện dù không muốn nhưng vẫn phải làm.
Anh định sẽ trả tự do cho Vân Kiều, để cô ấy không còn bị ràng buộc là con dâu nhà họ Đình nữa.
Bạch Liễu Khanh kia bước vào, nếu không đẩy cô đi xa mà vẫn cố chấp giữ lấy, khác nào lại đẩy cô vào hẻm cụt thêm một lần.
Đình Nhậm gọi về nhà kể rõ đầu đuôi với Từ quản gia.
Mọi người trong nhà đều mất ăn mất ngủ cả đêm, nay lại nghe được tin này, họ như suy sụp toàn bộ.
Nhưng với sự dặn dò của Đình Nhậm, họ đành phải cố gắng mà nghĩ cho đại cuộc.
Tin tức này nhanh chóng truyền đến tai của Đình lão gia.
Khỏi phải nói ông đã giận như thế nào, lập tức đáp chuyên cơ riêng về nước ngay trong hôm đó.
Vân Kiều dù xuất thân nhỏ nhưng rất vừa ý ông, nay thằng con trai lại làm ra chuyện động trời này chẳng khác nào tự làm bẩn danh tiếng của gia đình.
“Sao cậu không nói sự thật với Đình lão gia.
Cậu là người bị hại mà?”
Thẩm Xuyên nghe được hết cơn thịnh nộ của Đình lão gia qua điện thoại.
Đình Nhậm chỉ biết im lặng mà nghe rồi cúp máy, chẳng giải thích thêm một lời.
“Càng ít người biết sự thật thì tốt hơn.”
Đình Nhậm nhàn nhạt đáp.
Anh đứng dậy đi về phía phòng hồi sức của Vân Kiều.
Vì vừa mới phẫu thuật xong nên sẽ hạn chế người nhà vào thăm.
Anh chỉ biết đứng bên ngoài nhìn cô qua tấm kính cửa.
Ngày Vân Kiều đến, giống như mặt trời xuất hiện giữa những tháng ngày u ám, anh chưa từng có cảm giác niềm vui và hạnh phúc cứ như đang nhảy múa xung quanh mình.
Cô ấy cười như một phép màu của tình yêu thương và bao dung độ lượng.
Liệu Đình Nhậm có thể sớm kết thúc chuyện này để mang Vân Kiều quay lại bên cạnh mình hay không?
Sau khi giao lại mọi việc ở bệnh viện cho Thẩm Xuyên lo liệu, Đình Nhậm trở về Đình Gia.
“Con giỏi lắm, gia tộc này bị con làm cho đẹp mặt rồi.
Vậy làm sao xứng đáng làm người thừa kế? Làm sao ăn nói với ông nội con đây?”
Đình lão gia đã về đến nhà trước anh một bước.
Ông gõ cây gậy của mình xuống sàn khiến không khí càng thêm căng thẳng.
Những người giúp việc và quản gia đứng một bên cũng không dám thở mạnh.
“Chuyện đã như vậy rồi, ai cũng đều biết.
Để Bạch Liễu Khanh làm con dâu đi.”
Xoảng!
Đình Nhậm vừa nói dứt câu, ly trà trên tay Đình lão gia đã bị ném mạnh xuống đất vỡ nát, những mảnh vụn văng đầy khắp nơi.
Ông đi đến trước mặt Đình Nhậm, hai cha con không khác gì hai kẻ đứng hai chiến tuyến.
“Rồi con sẽ phải hối hận!”
Đình lão gia bỏ đi, để lại Đình Nhậm gương mặt vẫn không biến sắc.
Anh đã lường trước được thái độ của người cha này nên không quá bất ngờ.
Nhưng có một điều mà Đình Nhậm vẫn chưa thể tính toán trước được…
Sau khi rời khỏi biệt thự, Đình lão gia dùng quyền lực của mình với 52% cổ phần của Đình thị liền yêu cầu các cổ đông còn lại phế truất Đình Nhậm khỏi vị trí chủ tịch công ty.
Đúng là trứng thì làm sao khôn hơn vịt được, hổ phụ sinh hổ tử cả thôi.
Đình lão gia từ một người đã thoái lui được nhiều năm liền trở lại vị trí nắm quyền điều hành toàn bộ Đình thị.