Thẩm Xuyên hôm nay không có tiết dạy ở trường nên đã ghé qua thăm Vân Kiều từ sớm.
Cô còn chưa thức dậy, anh đã loay hoay dưới bếp chuẩn bị bữa sáng.
Tuy chỉ biết chút ít về nấu ăn nhưng không đến nỗi một bữa sáng đơn giản cũng phải nhờ người giúp việc.
“Cậu Thẩm, để tôi lên gọi Lục tiểu thư.”
Hiểu Nghi từ nãy giờ chăm chú quan sát Thẩm Xuyên làm, biết là mình không thể động tay vào nên đành đứng một bên.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có lẽ cô ta đã bị nhan sắc lẫn độ giàu có của Thẩm Xuyên mê hoặc rồi, chỉ là đang tìm cách làm sao để quyến rũ anh.
“Không cần, tôi làm xong sẽ lên gọi.
Cô làm việc của mình đi.”
Hiểu Nghi này có xuất thân từ một vùng quê nghèo, gia cảnh còn khó khăn hơn Vân Kiều gấp mấy lần.
Cũng không được tiếp tục học hành nên mới lên thành phố tìm việc làm.
Bản thân lúc nào cũng mơ mộng về một cuộc sống giàu sang, tiền tiêu mãi không hết.
Đêm hôm qua vì thức để đan khăn len, Vân Kiều chẳng ngủ được bao nhiêu nên hôm nay cô dậy khá muộn.
Sau khi thay đồ xong thì có tiếng gõ cửa.
“Đợi một chút, em xuống ngay đây!”
Cô vẫn đinh ninh là Hiểu Nghi đang gọi mình xuống ăn sáng.
Thẩm Xuyên kiên nhẫn đứng bên ngoài đợi một lát.
“Anh hai, em nhớ anh quá!”
Mở cửa ra đã nhìn thấy Thẩm Xuyên, cô liền nhào đến ôm anh một cái thật chặt khiến cho người nào đó muốn trở tay mà cũng không kịp.
“Vân Kiều…đừng ôm nữa.
Xuống nhà ăn sáng đi đã.”
Anh sợ phải tiếp xúc gần với cô thế này.
Dẫu sao tình cảm mà Thẩm Xuyên đối với Vân Kiều cũng là đặc biệt hơn ai hết, nếu cô cứ thế này với anh, không biết phải nên vui hay buồn.
“Mấy hôm nay anh có gặp Đình Nhậm không? Anh ấy chẳng đến thăm em gì cả.”
Vân Kiều ngồi vào bàn ăn, mọi thứ đều đã được chuẩn bị xong.
“Chắc cậu ấy bận chút việc.
Em đừng lo lắng quá.”
Trần Hiểu Nghi thấy cô đã uống hết một nửa ly nước ép liền đi đến tủ lạnh, lấy bình nước định rót thêm giúp cô.
Ào!
Bình nước rõ ràng lúc nãy còn trên tay Hiểu Nghi, bây giờ đã đổ hết lên người Thẩm Xuyên.
Chiếc áo sơ mi của anh bị thấm nước mà có thể thấy được cơ bụng lấp lo phía sau lớp áo.
“Cậu Thẩm! Tôi xin lỗi! Tôi bất cẩn quá! Cậu tha lỗi cho tôi!”
Cô ta hoảng loạn xin lỗi, rút khăn tay của mình ra giúp anh lau áo, tiện thể tìm cách động chạm.
“Bên phòng của anh có để lại một ít đồ, anh đi thay rồi sẽ xuống ngay.”
Nhìn thấy Vân Kiều có vẻ lo lắng cho mình, anh xoa đầu cô an ủi rồi đi lên lầu.
Trước đó vì lo lắng cho sức khỏe của cô, sẽ có lúc cần phải ở lại đây trông chừng mà Thẩm Xuyên đã sắp xếp một phòng ngủ đơn giản cho mình.
Và đương nhiên là sẽ có vài bộ quần áo dự phòng.
Trần Hiểu Nghi vội vã chạy theo phía sau.
Thẩm Xuyên cũng không để ý nhiều cho lắm.
Anh chỉ nghĩ đơn giản là cô ta đang rất sợ bị đuổi việc nên đang tìm cách chuộc lỗi.
Thẩm Xuyên vào đến phòng, vì muốn giải quyết nhanh để còn tiếp tục dùng bữa với Vân Kiều mà đã quên khóa cửa.
Khiến cho Trần Hiểu Nghi đứng nhìn trộm thôi cũng đã đủ nóng mắt.
Hình ảnh người đàn ông lưng trần, khoác áo vào rồi lại gài từng cúc áo.
Không hiểu sao đối với cô ta lại có sức quyến rũ đến như vậy.
Nhưng cũng may là tỉnh lại kịp thời, nếu còn tiếp tục mơ mộng thì khi Thẩm Xuyên quay ra đã bắt gặp cô ta đang đứng thơ thẩn trời mây.
“Cô mang chiếc áo này đem bỏ đi.”
Khi trở ra, nhìn thấy Hiểu Nghi đứng ở cửa.
Thẩm Xuyên vứt chiếc áo đó cho cô với một tâm trạng không vui cho lắm.
Có lẽ cô ta đã phá hỏng bầu không khí vui vẻ của anh và Vân Kiều nên đã để lại ấn tượng không tốt rồi.
“Cậu Thẩm…”
Nhìn chiếc áo sơ mi bẩn trên tay mình, hai tay Trần Hiểu Nghi nắm chặt, như muốn vò nát nó.
Tại sao anh lại không yêu cầu cô giặt sạch nó chứ? Chẳng lẽ là do cô làm bẩn rồi nên anh sẽ vứt nó?
Dù cảm thấy bản thân bị coi thường nhưng cô ta vẫn không nỡ nào vứt đi.
Trên đó còn lưu lại mùi nước hoa của Thẩm Xuyên.
“Anh đừng trách Hiểu Nghi, em thấy chị ấy cũng không cố ý.”
Thẩm Xuyên biểu lộ rõ ra mặt làm cho Vân Kiều lo lắng nhiều hơn.
Từ lúc cô tỉnh lại, luôn thấy người anh trai nuôi này và người bạn Đình Nhậm nào đó thật sự rất kỳ lạ.
Bọn họ đối xử với cô rất tốt, nhưng lại có nhiều chuyện cảm thấy không đúng cho lắm.
Cô từng muốn cùng Hiểu Nghi ra ngoài siêu thị mua thức ăn, nhưng cô ấy đã từ chối.
Lí do là vì Thẩm Xuyên và Đình Nhậm đã dặn dò phải canh chừng, không cho cô ra khỏi nhà.
Thế thì khác nào bị giam lỏng? Vân Kiều ngày càng nghi ngờ về quá khứ của mình.
Có lẽ trong ký ức của cô đã mất đi một phần nào đó, một giai đoạn mà có cố đến mấy cũng không thể nhớ ra được.