Đó chính là sức lực cuối cùng của cô.
Câu nói vừa dứt, bàn tay đang bấu vào tay áo hắn buông thõng.
Ngụy Khắc thấy tim mình như có ai đó Ϧóþ nghẹn, đau đến nỗi khó thở.
Một tia hoảng loạn ánh lên trong mắt hắn, Ngụy Khắc chạy theo chiếc băng ca, nhìn Gia Như hét thật lớn.
“Cô không thể chết Gia Như, không thể….”.
Lời nói tiếp theo bị nghẹn ở cổ, nhưng Gia Như nào có nghe thấy hắn nữa.
Đến cửa phòng cấp cứu, một y tá cố chặn hắn lại.
“Gia Như….!cô ấy….!bị tai nạn….!tính mạng rất nguy hiểm”.
Vương Kì Tử nghe xong thì đầu óc ong ong, không nghĩ ngợi nhiều mà anh nắm tay Thẩm Nhược Thanh lên xe mình.
“Em có biết Gia Như đang ở bệnh viện nào không?”.
“Cô ấy bị tai nạn ngay tập đoàn.
Nếu là Ngụy Khắc thì chắc chắn sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện gần nhất”.
Bệnh viện gần nhất? Anh biết nó ở đâu rồi.
Vương Kì Tử lái xe một mạch đến thằng bệnh viện XX.
Em gái của anh, xin đừng xảy ra chuyện gì hết, nếu không chắc anh ân hận suốt đời.
Cái tên Ngụy Khắc khốn kiếp, nếu em gái anh có mệnh hệ gì, để xem anh có bỏ qua cho hắn không.
Vương Kì Tử siết chặt vô lăng, lách qua dòng xe ô tô để mau chóng đến bệnh viện.
Thẩm Nhược Thanh thấy biểu hiện lo lắng này của anh cũng không có nghi ngờ, vì tâm trí chị chỉ toàn là Gia Như thôi.
Xe của Vương Kì Tử chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.
Cả hai mau chóng đến phòng cấp cứu ngay, quả nhiên là Ngụy Khắc đang ở đó, bên cạnh hắn là cô y tá.
Hình như tình trạng Gia Như rất nguy kịch, cô ý tá vô cùng lo lắng.
“Bệnh nhân bị mất máu nghiêm trọng.
Máu của cô ấy là máu AB rh, bệnh viện chúng tôi hiện không có loại máu này”.
Ngụy Khắc đang hoảng càng thêm hoảng hơn.
Không cần đến sỹ diện nữa, hắn quét mắt qua những người xung quanh phòng cấp cứu rồi hét lớn.
“Có ai ở đây thuộc nhóm máu AB rh không? Nếu có làm ơn giúp tôi với.
Vợ tôi đang rất nguy kịch”.
Nhưng đáp lại hắn lại là sự im lặng và những cái lắc đầu.
Trời, nhóm máu hiếm như vậy đâu phải muốn là có.
Bây giờ làm sao đây? Chẳng lẽ đứng nhìn cô bỏ mạng à.
Đang lúc dầu sôi lửa bổng thì sau lưng hắn truyền đến một giọng nói bình tĩnh.
“Tôi thuộc nhóm máu AB rh, tôi sẽ cho cô ấy”.
“Được, mời anh đi theo tôi”.
Cô y tá thấy vậy không chút do dự mà dẫn Vương Kì Tử đi lấy máu.
Ngụy Khắc như ૮ɦếƭ đuối vớt được phao.
Không ngờ giây phút sinh tử này có thể cứu được cô, mặc dù trước đây hắn đã có thái độ không phải với Vương Kì Tử.
Đột nhiên Thẩm Nhược Thanh sấn tới nắm chặt cổ áo hắn, giọng cô tức giận vô cùng.
“Rốt cuộc…!rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cô ấy bị tai nạn….!mau nói đi”.
Hắn không nói gì cả, mặc cho Thẩm Nhược Thanh đang rất tức giận.
Một lúc sau hắn mới cất giọng vô cảm.
“Tôi bị ám sát….!là cô ấy đỡ thay tôi”.
“Ám sát?”.
Ngụy Khắc bình tĩnh hết mức có thể.
Dù là chỉ có ba mươi phần trăm thì vẫn phải thử.
Cầm tờ cam kết phẫu thuật mà tay hắn cứ run mãi.
Sau khi đặt 乃út kí tên, Gia Như lập tức được đưa đi mỗ.
Ca mỗ kéo dài bảy tiếng đồng hồ.
Trong giây phút hồi hộp chờ đợi, giọng nói thân thương vọng đến tai hắn.
“A Khắc”.
Hắn nghe thấy có người gọi tên liền ngẩng đầu lên.
Một người mà hắn không hề nghĩ tới lại xuất hiện ở đây.
Bà ngoại cô tại sao lại ở bệnh viện thế này.
Hắn hốt hoảng đứng dậy.
“Ngoại….!sao ngoại lại ở đây?”
[….]
10 phút trước.
Khi bà ngoại cô từ trong phòng bệnh của bà bác hàng xóm bước ra đã nghe tiếng xì xào của đám y tá.
Anh ngước nhìn người bà của mình, cảm xúc trong lòng khó tả.
Ngày anh bị bắt đi, bà đã ૮ɦếƭ sống giữ anh lại, từng ấy năm sống ở Na uy, bọn người Tôn gia cũng không cho anh về Trung Quốc một lần, mọi tung tích của người thân đều không có, đám tang của mẹ anh cũng không được về nước.
“Cháu không quên, cháu là Tiểu Khải của bà đây”.
Lời thừa nhận của anh khiến cho Ngụy Khắc và Thẩm Nhược Thanh ngạc nhiên hết mức, vậy là, Vương Kì Tử chính là anh trai của Gia Như.
” Bà đừng lo nữa, em gái con sẽ không sao đâu”.
Bà gật đầu.
Thực ra bây giờ bà Lý vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì gặp lại được cháu trai của mình, nhưng sợ vì tính mạng cháu gái của bà không biết ra sao.
Tầm 45″ sau Phong Hải bước ra, kéo khẩu trang, thông báo tình hình của Gia Như cho hắn biết.
“Hiện tại đã qua cơn nguy kịch, nhưng hiện tại bệnh nhân còn hôn mê.
Thời gian tỉnh lại vẫn không thể nói trước”.
Qua cơn nguy kịch là tốt rồi.
Nhưng còn hôn mê, không biết khi nào tỉnh dậy sao?.
Gia Như được đưa tới phòng hồi sức đặc biệt, cả người cô toàn là dây nhợ c ắm vào người.
Cả nhà chỉ có thể đứng nhìn qua tấm kính lớn.
Ngụy Khắc đứng nhìn cô nằm đó.
Gần quá, mà sao cảm thấy không thể chạm đến cô.
Nhìn những vết thương lớn nhỏ trên lưng cô, bên иgự¢ trái của hắn nhói đau.
Hắn rất muốn chạm vào cô, rất muốn.
Trong đầu hắn đang có một suy nghĩ khó hiểu, tại sao lúc đó cô lại cứu hắn.
Nếu cô không làm vậy, người nằm đó chắc chắn sẽ là hắn, bây giờ cô có thể được tự do rồi.
Trời sáng hẳn.
Cuối cùng một đêm giành giật Gia Như từ tay tử thần thành công, Thẩm Nhược Thanh bộ dạng mệt mỏi nói với Ngụy Khắc.
-” Anh không cần theo tôi về tập đoàn đâu.
Khi có biển số xe gây án tối qua, tôi lập tức gửi anh”.
-” Được”.
Hắn đáp lại, bộ dạng mệt mỏi chẳng kém.
Áo sơ mi dính đầy máu, quần áo tối qua thấm nước mưa ướt rồi lại khô, người ngợm không ra gì.
Vương Kì Tử nhìn bộ dạng của hắn mà nhíu chặt lông mày.
” Anh về nhà tắm rửa đi.
Có tôi ở đây là được rồi”.
Hắn nhìn Vương Kì Tử bằng ánh mắt áy náy vô cùng.
Lần trước là hắn hồ đồ, cơn ghen đã làm hắn mất đi lý trí, đi ghen với chính anh trai của vợ mình.
Hại cô thương tích đầy mình..