Thử thôi cũng tốn sức thật, tổng cộng là 50 đôi, giày cao gót cũng có.
Gia Như cảm thấy tiếc nuối, giá như số giày này của cô thì tốt biết mấy.
Cô bới tóc lên thật cao, cả ngày hôm nay mệt mỏi đủ điều nên cô muốn đi tắm.
Nhưng không hiểu sao có tên nào đó cứ giương mắt nhìn cô với vẻ châm chọc, nhìn rất muốn đấm cho hắn một cái.
” Em không thắc mắc nữ nhân của anh là ai?
” Nếu biết thì ít lợi gì!
Chợt hắn tiến lại gần cô, hắn nắm lấy tay cô dùng lực hung hăng ném cô lên giường.
Chiếc giường mềm mại lập tức bị lún xuống, Ngụy Khắc nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt lắng đọng sự nguy hiểm.
” Em đang cố tình trêu tức anh? Người phụ nữ của anh chỉ có một, lại còn khá ngốc nghếch.
Chẳng phải là đang nằm dưới thân anh sao?
Gia Như đỏ mặt, cả người cứng đờ.
Cô muốn có cái hố nào đó chui xuống quách cho rồi.
Thấy cô vẫn một mực im lặng, chân mày hắn nhíu lại.
” Quy tắc của anh là nhất quá tam, dỗ em ba lần không được anh liền phạt em.
Phạt em một đêm mỏi mệt!
Gia Như tá hỏa, lắc đầu nguầy nguậy, tên này đã nói là làm, cô không dám đùa với lửa.
Mọi ngày cứng thế nào cũng được, nhưng tư thế này thì bất lợi cho cô rồi.
” Sao? Vẫn không chịu thừa nhận.
Vậy anh phạt em!
” Đừng…!đừng…
” Nói đi…
” Em…!yêu…
” Nói nhỏ quá, anh không nghe gì cả! Em nói yêu ai cơ?
Ngụy Khắc cười thích thú, trêu chọc cô quả nhiên là thú vui tao nhã của hắn.
Gia Như nhìn biểu cảm trên mặt hắn mà đáng ghét, cô kéo cổ áo hắn xuống, hôn lên đôi môi đang cười đắc ý kia.
Ngụy Khắc trố mắt ngạc nhiên, lúc Gia Như buông ra còn cười khẩy một cái.
” Phạt anh trước, vì tội dám ức ђเếק em.
___________
Hắn mơ màng thức giấc.
Cảm thấy cơ thể có thứ gì đó mềm mại ấm áp đè lên.
Gia Như mặc chiếc váy ngủ mỏng toan, để lộ đôi vai trắng trẻo ra bên ngoài.
nhũ h0a xinh đẹp thắp thoáng sau lớp voan mỏng.
Cô vuốt v e khuôn mặt hắn, nụ cười lay động lòng người.
“Anh…!người ta nhớ anh muốn ૮ɦếƭ luôn ý.
Cả ngày không gặp anh làm người ta nhớ muốn điên lên rồi này”
Hắn dụi dụi mắt, nghĩ rằng mình chưa thức giấc.
Nhưng những ngón tay mảnh mai của cô luồng tay vào những sợi tóc của hắn khiến toàn thân hắn tê dại.
Bàn tay còn lại của cô sờ ngực hắn, giọng cô có chút mè nheo.
“Ôm người ta ngủ đi mà”
Ngụy Khắc có chút không quen.
Bình thường Gia Như đâu có kiểu mè nheo nũng nịu như vậy.
Hắn nắm lấy bả vai cô, nhíu mày lên tiếng:” Có thật là em không?”
Đột nhiên thân ảnh của cô trở nên trong suốt.
Chẳng mấy chốc tan ra vào không khí.
Hắn với tay theo, hét lớn tên cô.
Nhưng cổ họng hắn lại đau đến mức không nói được, mọi thứ dần chìm vào bóng tối.
Ngụy Khắc mở choàng mắt.
Cảm thấy giấc mơ này có chút dọa người, giấc mơ này hệt như một điềm báo, chẳng lẽ sẽ có một ngày cô sẽ rời xa hắn sao?
Ngụy Khắc sợ hãi nhìn sang người bên cạnh.
Gia Như vẫn nằm đó, hơi thở có chút không đều.
Hắn vuốt v e khuôn mặt cô, một khuôn mặt trầm lặng, không giống với cô gái trong giấc mơ, cảm giác có chút xa lạ.
Hắn gối đầu cô lên tay hắn, nhẹ nhàng vuốt lấy mái tóc ấy.
Giọng nói của hắn có chút sợ hãi.
“Anh…!rất sợ mất em…!rất sợ…”.
Gia Như không hay biết gì, cô ngủ rất ngon lành.
Hắn định đưa tay vuốt v e khuôn mặt cô, chợt Gia Như giận dữ lên tiếng.
“Biến”.
Hắn khựng lại, định rút tay về thì cô nhíu mày, chẹp chẹp miệng.
“Biến hết cho bà.
Đừng hòng giành…!đồ ăn ngon…của bà”
Thì ra là đang mơ, làm hắn tưởng hắn bị ghét bỏ chứ.
Ngụy Khắc hạnh phúc ôm cô vào lòng, cảm thấy bản thân có chút may mắn.
[….]
Mới sáng sớm, hắn thức dậy thì không thấy người đâu rồi.
Hắn ngồi bật dậy đảo mắt quanh phòng thì thấy cô đứng trước tủ quần áo với vẻ mặt đăm chiêu.
Ánh ban mai tỏa ánh nắng nhẹ nhàng qua cửa sổ, Gia Như trong chiếc áo ngủ màu trắng trong thật thuần khiết.
Hắn chống tay lên cằm, cất giọng lười biếng.
“Làm gì mà đăm chiêu vậy?”
“Em không biết nên chọn đôi giày nào.
Nhiều quá nên em hơi phân vân”
Hắn bước đến bên cô, giọng nói nghiêm túc:
“Anh nghĩ…!em nên mang bot đi, trời trở lạnh rồi, mang cao gót sẽ lạnh chân”
“Ý kiến không tồi.
Em cũng thích bot hơn”.
Bỗng nhiên cô nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân, giọng nói có chút thán phục.
“Tổng tài nhiều tiền, nấu ăn, đua moto, cái gì cũng biết.
Đến cả em muốn cái gì đều biết.
Anh quả thật đi guốc trong bụng em rồi”.
Ngụy Khắc hơi trầm ngâm.
Một lúc lâu sau hắn mới ấp úng lên tiếng:
” Em…!chúng ta, cuối tháng này mình hẹn hò với nhau.
Dù gì, từ lúc kết hôn tới bây giờ…!đến một ngày trăng mật…!chúng ta còn không có”.
Biểu cảm của cô là ngơ ngác nhìn hắn, rồi cúi đầu xấu hổ, mặt đỏ lửng hết cả lên.
Một lúc lâu cô lí nhí lên tiếng.
” Tùy…!anh”
Rồi cô lách người đi qua hắn, chạy thật nhanh vào nhà tắm để chữa ngại.
Cô cũng chẳng nhớ là cô ở trong đấy bao lâu nữa.