Tiếng gõ bàn phím vang lên tạch tạch.
Căn phòng trống vắng đến lạ, khiến Gia Như cảm thấy rùng mình.
Từ sáng đến giờ, hắn vẫn không gọi điện cho cô, chắc là giận rồi.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa của nữ hầu, giọng kính cẩn vô cùng.
” Thiếu phu nhân, có cô Hiểu đến đây, nói là muốn gặp thiếu phu nhân”
Gia Như không khỏi nhíu mày, con gái gì như bạch tuột cứ quấn lấy cô không tha.
Gia Như thờ ơ đáp lại.
” Tiếp khách ở hoa viên, tôi xuống ngay”
” Vâng” Người hầu cung kính lui xuống.
Gia Như mặc một chiếc váy không tay, khoác lên chiếc áo khoác mỏng.
Nhìn đơn giản nhưng không kém phần cao quý.
Bóng dáng người phụ nữ tóc ngang vai ngồi trong hoa viên của biệt thự.
Gia Như hít một hơi thật sâu, nhanh chóng bước tới chỗ đó.
Cô chậm rãi ngồi xuống, cất giọng lạnh nhạt.
” Tìm đến đây là có chuyện gì?”
Đúng là trước mặt cô, cô ta không giả nai nữa, chín cái đuôi đã lồ lộ ra rồi.
” Cô biết đấy.
Tôi yêu Khắc Ngụy thật lòng, có thể nhường anh ấy cho tôi không? Tôi nhất định sẽ không để cô chịu thiệt”
Cô nghe mà thấy mắc cười, Gia Như nhấp một ngụm trà, hờ hững đáp lại.
” Nhường? Dựa vào cô?”
” Cô cũng nên biết phận đi.
Lúc tôi bỏ đi, cô chỉ là kẻ thay thế”
Tôn Hiểu tức giận đến nỗi иgự¢ phập phồng lên xuống.
” Cô không nhìn xem.
Bây giờ cô có tư cách gì ra lệnh cho tôi.
Không quan tâm thay thế hay không, thiếu phu nhân của Ngụy gia bây giờ, là tôi”
” Rốt cuộc, cô muốn bao nhiêu tiền mới chịu rời xa anh ấy.
Cô biết là, tôi chỉ có một mình anh ấy là chỗ dựa thôi”
Gia Như uống tiếp ngụm trà.
Bỗng nhiên cô đổ hết số trà trong tách lênh láng xuống bàn trước mặt Tôn Hiểu.
Cô ta tức giận hét lên.
” Cô….!cô làm cái gì vậy hả?”
Gia Như nhếch lên nụ cười khinh thường, đôi môi xinh đẹp chậm rãi thốt ra từng lời.
” Cô nhìn xem.
Tách trà này ngon như vậy, tự dưng lại đổ đi, dù tiếc nuối cũng thì trà cũng không tự dưng mà trở vào tách.
Cũng chính như cô bây giờ vậy.
Cô nói tôi cần bao nhiêu tiền mới rời xa anh ta? Xin lỗi, tôi không thiếu tiền.
Muốn tôi rời xa anh ta, dùng chính cái mạng của cô mà đổi lấy”.
Cô nói rất chậm rãi, rõ ràng từng chữ một.
Tôn Hiểu mặt đổi màu liên tục, hận không thể một nhát dao ɢɨết ૮ɦếƭ cô.
Gia Như cảm thấy có chút đau đầu, cô đứng dậy, lời nói thể hiện rõ sự cảnh cáo.
” Đừng bao giờ tìm tôi làm phiền nữa.
Nếu không, đừng trách tôi tố cáo cô tội quấy rối”
Lúc xoay gót bước đi, còn không quên buông một câu xỉa đểu.
” Tiểu Ngải, tiễn khách giúp tôi”
Ngay lập tức, năm nữ hậu xuất hiện trước Tôn Hiểu, hung hăng kéo cô ta ra khỏi cổng.
Gia Như chỉ nghe thấy tiếng chửi bới của Tôn Hiểu phía sau lưng.
Gia Như mệt mỏi thả người trên sopha.
Cảm thấy lửa giận phập phồng trước иgự¢.
” Mẹ kiếp”
Rồi bất thình lình, cô ngồi bật dậy mạnh tay quơ hết đống ly trên bàn xuống đất.
Từng âm thanh loảng xoảng nhức óc vang lên.
Cảm thấy chưa hả dạ, cô tiếp tục đập phá đồ, cái gì không vừa mắt sẽ lập tức đập ngay.
Cuối cùng, căn phòng chỉ còn đống đổ nát, riêng chỉ còn một thứ còn nguyên, đó là tấm ảnh cưới của hai người họ.
Người hầu lo lắng muốn thót tim ra ngoài khi nghe từng tiếng đập phá muốn thủng tai vang lên nên liên tục đập cửa.
” Thiếu phu nhân…!xin cô hãy bình tĩnh…cô đừng làm điều gì dại dột nha…”
Rốt cuộc một tiếng CẠCH vang lên, cánh cửa chậm rãi mở ra.
Nữ hầu nước mắt mũi tèm lem thì thêm một phen hoảng hốt khi thấy bộ dạng này của cô.
Nữ hầu cầm lấy bàn tay rớm máu của cô, run rẩy lên tiếng.
” Thiếu phu nhân….!cô…”
Gia Như nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt đang lo lắng cho mình, tự nhiên lại òa khóc nức nở như một đứa trẻ.
Cô ôm chầm lấy cô gái nhỏ đó, khóc thật to, mặc cho những đau đớn trên người do những mảnh gương xẹt qua.