Lục Tần Phàm mang con giận đến cty, sắc mặt anh đều được nhân viên nhìn thấy, chắc hẳn ở nhà đã xảy ra chuyện gì đó.
Anh lại vùi đầu vào công việc để quên đi cơn tức giận.
Mỗi tối anh đều không muốn về nhà, không muốn về gặp hình bóng chán ghét đó.
Người anh yêu là Vương Bảo Châu, người anh muốn cưới cũng là cô bạn thanh mai trúc mã kia chứ không phải cô, anh chỉ vì sự ép buộc đến từ ông nội của anh, trước lúc anh kết hôn ba năm trước anh nhận được tin Vương Bảo Châu người con gái anh yêu đã biến mất, anh chỉ nhận được một tin nhắn là do sự có mặt của cô mới làm cho cô ta phải rời đi, anh cứ vậy mà tin mà dẫn đến thù hận cô.
Ba năm cưới nhau anh chưa từng ngồi ăn cùng bàn với cô khi chỉ có hai người, anh cũng chưa từng hỏi cảm nhận của cô mà tự mình quyết định tất cả.
Cốc cốc cốc
Tiếng gõ cửa vang lên ba tiếng, anh vẫn làm việc không nhìn lên.
“Vào đi!”
Người bước vào là trợ lý của anh cũng là người mà anh tin tưởng giao phó mọi việc nhất Chu Dương.
Chu Dương đẩy cửa bước vào, tiến đến gần bàn làm việc của anh.
“Có chuyện gì mau nói đi?”
“Đã tìm được chỗ ở Vương tiểu thư!”
Anh nghe được câu nói này kích động mà dùng bút ngước nhìn Chu Dương.
“Vậy bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Anh rất nóng lòng để được gặp Vương Bảo Châu.
Anh đã chờ đợi tin tức của cô ấy suốt ba năm cuối cùng cũng có kết quả.
“Có người đã gặp Vương tiểu thư, vị trí vẫn chưa xác định rõ!”
Nghe câu này ánh mắt anh liền trở nên thất vọng: “Tiếp tục tìm, tìm được báo tôi!”
“Vâng!”
Chu Dương vừa lui ra anh đã nhìn dùng gõ bàn phím, ánh mắt thẫn thờ nhìn bức ảnh bên.
Trên ảnh là một nụ cười rạng rỡ thuần khiết của một cô gái, anh bất giác sờ lên bức ảnh.
Anh nhớ em, tiểu Châu!
Trên mặt anh hiện rõ u buồn, anh đã cố tìm Vương Bảo Châu suốt ba năm nhưng vẫn không tìm được.
Chỉ cần nhìn thấy mặt của cô là anh lại hận mình không thể xé cô ra từng mảnh, bởi vì cô mà bảo bối của anh mới phải rời đi.
______
Tối đến anh tiếp tục uống rượu tại một quán bar của bạn thân.
Ở đây mới có người hiểu anh, bạn thân anh cũng rất hiểu cho mối tình bị chia cắt của anh và Vương Bảo Châu.
Bạn thân của anh là chủ của quán bar này cũng rất có tiếng – Bùi Ngôn
“Đừng uống nữa!” Bùi Ngôn ngày nào cũng gặp phải cảnh này cũng không biết khuyên ngăn sao.
“Cậu biết không Bùi Ngôn, tôi đã tìm cô ấy suốt ba năm vẫn không có được kết quả!”
“Nếu đã không tìm được chi bằng cậu sống với cô vợ hiền lành không được sao?”
Bùi Ngôn cũng đã chán với cảnh nhớ thương một người cho dù đến chết cũng phải tìm được người mình yêu.
Bùi Ngôn cũng cảm thấy số của Diệp Vân Ánh rất xấu mới có thể lấy người như anh.
“Tôi thà sống cô đơn còn hơn phải sống như vậy với một người ghê tởm!”
Con người này đúng là hết thuốc chữa rồi, có thể mắng người khác như vậy được sao?
Bùi Ngôn cũng không nói nữa mà trực tiếp đứng dậy rời đi.
Lục Tần Phàm tiếp tục uống, anh uống không ngừng.
Diệp Vân Ánh vẫn không biết anh đã đi đâu mà tiếp tục chờ anh trong căn biệt thự lạnh lẽo này.
Cô đang suy nghĩ tối nay anh sẽ sẽ sớm hay về muộn, có say nhiều không, thì tiếng chuông điện thoại vang lên cắt dòng suy nghĩ của cô.
Diệp Vân Ánh vội cầm điện thoại lên nhìn chữ “ Chồng ” một tiếng mà cô ba năm nay chưa từng gọi.
Anh hôm nay lại tự chủ động gọi cô sao?
Môi cô bất giác cười lòng đầy vui vẻ.
Chỉ cần như vậy là cô đã quên hết những khó khăn buồn tủi trong ba năm qua đều sẽ bị cô bỏ vào một góc, cô sẵn sàng quên đi mọi thứ trong quá khứ để đón nhận hiện tại, cô cũng luôn tự mình chữa lành vết thương, trong suốt ba năm cô không giận dỗi hay mắng mỏ anh lấy một câu, tự mình nhận tất cả, có phải cô là một đứa ngốc nghếch không?
Cũng là vì cô thật sự yêu anh quá sâu đậm.
“A Phàm, em đây!” Cô dịu dàng bấm máy nghe
“Có bắt máy cũng lâu vậy sao?” Anh lạnh lùng nói, anh ghét nhất là hạng người bắt anh chờ điện thoại chuông reo quá một hồi.
“Em xin lỗi!” Cô vội xin lỗi anh, tại do cô chìm đắm trong vui mừng khi được anh gọi điện tìm.
“Cô bắt xe đến quán bar X đón tôi!” Đầu dây bên kia lạnh lùng quen thuộc.
Cô ngơ ra, anh lại bảo cô đến đón sao?
“Vâng em đến ngay!”
Cô chưa kịp nói đầu dây bên kia cúp máy, Diệp Vân Ánh nghe tiếng tút vội đi lấy một chiếc áo khoác mỏng rồi mở cửa chạy ra ngoài bắt xe, cô không muốn để anh phải chờ lâu.
Anh đã động lòng với cô rồi sao?
Trong suốt ba năm đây là lần đầu tiên anh gọi điện cho cô đến đón nên cô thật sự rất vui.
Cho dù anh chưa động lòng với cô nhưng như vậy cũng rất tốt, anh trong ba năm qua chưa từng chủ động với cô một việc gì hôm nay lại gọi điện cho cô, như vậy là vui rồi.
Xe vừa dừng lại trước quán bar X, Diệp Vân Ánh đã vội xuống xe, khi cô chạy lại đến cửa đã thấy anh đứng đó đợi cô.
“A Phàm, em xin lỗi vì đã đến trễ!” Cô vội xin lỗi anh
Con đường từ biệt thự đến quán bar cũng không xa chỉ cần đi xe ba mươi phút là tới nơi, nhưng do đường đó đang sửa nên phải đi đường khác nên có hơi xa phải mất một tiếng mới tới nơi.
Lục Tần Phàm không thèm nhìn cô một cái đã đi thẳng về phía trước, anh lên chiếc xe đen sang trọng, cô cũng đi sau anh muốn vào xe đi về cùng anh.
“Cô định lên xe của tôi!” Anh lên xe nhìn ra phía cửa xe
Diệp Vân Ánh vội gật đầu rồi muốn bước tiếp nhưng bị câu nói của anh làm khự lại:
“Tôi không muốn chiếc xe của mình bị làm bẩn!”
Anh nói một câu, tài xế liền đóng cửa xe lại rồi lên xe rời đi.
Chỉ cần câu nói đó cũng đã đủ để cô hiểu.
Diệp Vân Ánh buồn bã cô ra trước muốn bắt xe về nhưng trời cũng đã tối cộng thêm giá rét như vậy rất khó để bắt xe.
Trời cũng đã khuya bên ngoài trời rất lạnh cô lại chỉ mặc một chiếc áo mỏng như vậy rất dễ cảm, Diệp Vân Ánh đứng mãi vẫn không bắt được xe cô đành đi bộ về lại biệt thự.
Mặc dù trời vẫn đang giữa mùa đông cái giá lạnh cắt xương cắt thịt, nhưng đối với cô cái giá lạnh đó chỉ có ở bên ngoài da thịt, nó không lạnh bằng tim cô hiện giờ.
Thật sự rất lạnh!.