Nếu như những người phụ nữ khác được làm con dâu nhà anh ắt đã tiêu tiền giúp anh rồi, chứ không phải là ngày đêm cặm cụi với việc nhà như cô.
Diệp Vân Ánh cũng không nói gì thẳng người mà đi, bây giờ cô có nói thì cũng không nói được, cũng đâu nói trách hay nói gì.
Lục Tần Phàm đứng lặng người không thể nói được gì nhìn cô đi khỏi tầm mắt, cuối cùng là suy nghĩ mà đi vào trong.
Vương Bảo Châu có lẽ là không thấy anh và cọp nói chuyện ở bên ngoài cách đó không xa, khi thấy anh đi lâu cô ta đã tỏ ra lo lắng mà hỏi anh.
“Sao anh đi lâu quá vậy? Anh thấy mệt chỗ nào sao?”
“Anh không sao, chúng ta mau ăn thôi!” Anh kéo ghế ngồi xuống dùng bữa.
Bữa sáng tưởng chừng sẽ vui vẻ mà cùng dùng bữa với Vương Bảo Châu, nhưng không ngờ bị câu nói của cô làm ảnh phải suy tư cả một buổi, đưa Vương Bảo Châu đến phim trường rồi anh đến công ty nhưng trong đầu vẫn luôn hiện ra hình ảnh ánh mắt sâu thẳm và lời nói của cô, ánh mắt khiến anh nhìn vào phải suy tư, ánh mắt chỉ sự tủi thân, có lời muốn nói nhưng không thể mở lời luôn tồn tại dưới ánh mắt của cô.
“ Sếp,cafe của anh đây!” Chu Dương đẩy ly cafe lại chỗ anh.
“Ừm!” Anh tay gõ bàn phím miệng nhỏ ừm một tiếng
“ Sếp, trông anh hôm nay không được khoẻ, có phải trong người có chỗ nào không tốt sao?” Chu Dương nhìn sắc mặt anh hỏi, trước giờ người ảm đạm quan trọng về mọi thứ phải tỉ mỉ vậy mà lại mang luôn mặt có phần mệt mỏi đến công ty đúng là chuyện bất bình thường.
“Tôi có chút mệt!” Anh dừng công việc còn dở của mình lại, tay cầm tách cafe lên uống
“Vậy có cần tôi gọi bác sĩ đến khám cho sếp không?”
“Không cần, công việc ngày hôm nay hủy hết để sang ngày mai!”
“Vâng!”
______
Diệp Vân Ánh từ khi gặp anh ở nhà hàng đó cô cũng như người mất hồn mà quay về nhà, nhưng cũng nhanh chóng lấy lại được tâm trạng mà làm việc.
Ông nội ở bên nhà chính lại cho người mang đồ bổ và những hoa quả mà cô thích ăn đến, nhìn những món đồ bổ và hoa quả mà ông đã tự tay đóng gói lòng cô lại rối bời.
Ông là người đầu tiên cho cô hơi ấm của một gia đình lạ, là người yêu thương cô nhất khi cô mới đặt chân vào gia đình chồng, là người đã tán hợp cho cô và anh đến với nhau , giúp cô có cơ hội nhìn ra thế giới bên ngoài.
Ông rất hiểu cho cô, ông biết cô gã vào giá định họ Lục cũng là vì sắp đặt , đến với Lục Tần Phàm cũng là vì sắp xếp của gia đình, cũng biết cô ở bên anh ít nhiều cũng sẽ bị đối xử lạnh nhạt, thấy vì phản kháng khi bị ép hôn thì cô lại đồng ý, một lòng một dạ xây dựng hạnh phúc gia đình, những điều này làm cho ông càng có hào cảm với cô hơn.
Những đồ mà ông gửi đến cũng rất nhiều, những đồ bổ cô sẽ để mà chế biến nấu bữa tối cho anh, còn hoa quả cô rửa sạch rồi cắt sẵn và cho vào tủ lạnh.
Sau khi bỏ hoa quả vào tủ lạnh cô lại tiếp tục làm bữa tối cho anh.
Bữa tối hôm nay cô không nấu nhiều chỉ nấu một bát canh bổ cho anh, Diệp Vân Ánh hôm nay cũng không chờ anh như mọi hôm mà cô đã dùng bữa, còn phần của anh và cô tình nhân nhỏ cô nấu rồi để lên bàn.
Khi nghe tiếng động cơ xe, Diệp Vân Ánh cũng không còn vui vẻ như trước mà chạy ra ngoài cửa chính đón anh, thay vào đó là cô đi chỗ khác để không còn nhìn thấy anh và Vương Bảo Châu.
Vương Bảo Châu lần này không về cùng anh, cô ta vừa mới gọi điện cho anh nói mình sẽ ở ngoài ngoại thành quay phim hai ngày không thể về.
Lục Tần Phàm xuống xe bước vào trong, vẻ mặt có phần mệt mỏi, ánh mắt lạnh lùng chán ghét bước vào bên trong như không muốn về vậy, nhưng khi mới bước vào trong ánh ngạc nhiên khi không thấy cô ngồi ở sofa chờ mình, Lục Tần Phàm nhíu mày nhìn chiếc ghế trống.
Anh bước về phía cầu thang cũng không quan tâm mấy, mùi thơm của bữa tối đã khiến anh dừng bước, bước chân của anh di chuyển đến trước bàn ăn rồi dừng lại.
Trên bàn không nhiều đồ ăn như trước kia, chỉ có hai bát canh đậy nắp để gần nhau.
“Cô ta nấu xong không chờ mình lại chạy đi đâu rồi?”
Anh kéo ghế ngồi xuống, dường như sự mệt mỏi trong người đã biến mất khi ngửi mùi thơm từ bát canh.
Lục Tần Phàm ăn thử một miếng, toàn thân trở lên đầy năng lực mọi mệt nhọc biến mất.
Anh cứ vậy mà ăn hết bát canh, cũng không biết mình ăn ngon như vậy là do nguyên nhân gì.
Lục Tần Phàm ăn xong vẫn không bất giác ra điều gì, anh đưa ánh mắt rà soát một lượt căn nhà nhưng vẫn không thấy cô.
Lần đầu tiên trong ba năm anh về nhà lại không thấy cô cho mình, trước kia dù có nửa đêm hay rạng sáng cô đều ở sofa đợi.
“ Mặc kệ cô ta đi, phải gọi điện cho tiểu Châu xem cô ấy đã ăn tối chưa?”
Lục Tần Phàm ra phòng khách ngồi xuống nới lỏng cà vạt ra, tay còn lại lấy điện thoại nhấn tìm số Vương Bảo Châu mà gọi.
Tiếng chuông đầu dây bên kia réo lên hồi lâu Vương Bảo Châu mới nhấc máy.
“ Tiểu Châu, em là gì sao nghe máy anh lâu vậy?” Lục Tần Phàm sốt ruột
“ Em xin lỗi, tại em đang tắm lại để máy ở ngoài nên không thể nghe được!” Vương Bảo Châu ở đâu dây bên kia vừa sấy tóc vừa trả lời anh
“ Không cần xin lỗi, em đã ăn gì chưa?”
“ Em ăn rồi, còn anh có ăn uống đầy đủ không đấy?” Vương Bảo Châu nói không hề ngượng hỏi quan tâm một chút đến anh
“ Anh nhớ em nên không ăn nổi!”
“ Không được, anh phải ăn không là em giận đấy!”
“ Anh biết rồi!”
Cuộc gọi của anh và Vương Bảo Châu kéo dài khoảng ba mươi phút, sau khi cúp máy ảnh liền lập tức đi thẳng lên phòng, đi qua phòng của Diệp Vân Ánh cửa phòng vẫn còn mở ánh bất giác mà đưa ánh mắt từ xa nhìn vào bên trong, từ xa anh vẫn không thấy cô đâu.
Lục Tần Phàm cũng không để ý nhiều lập tức lên phòng tắm và thay quần áo.
Đến khi anh ngồi vào bàn làm việc đã gần mười giờ, ngồi nhìn bàn phím anh mệt mỏi mà đứng dậy ra phía ban công hóng gió.
“Chết tiệt, sao mình lại lo cho cô?”
Anh lấy một điếu thuốc lá ra rồi hút, ánh mắt trầm ngâm suy nghĩ.
Bực bội vì lí do gì?
Chính anh cũng không biết là mình đang bực vì lí do gì, từ khi về nhà nhìn chiếc sofa trống anh đã cảm thấy khó chịu trong người rồi..