Diệp Vân Ánh lúc này đang ở trên thân thương ngắm trăng, ở trên đây cô mới có được sự thoải mái, không phải đối mặt với sự ghét bỏ và chán ghét của anh dành cho cô, cũng không phải thấy cảnh anh ân cần với thanh mai trúc mã của mình.
Ánh mắt cô nhìn ánh trăng đều hiện ra nỗi suy tư, dường như ánh trăng cũng cô đơn giống cô vậy, một mình lẻ loi giữ một bầu trời rộng lớn.
Đến khi ngửi thấy mùi của thuốc lá cô mới thoát khỏi cảnh tượng vu vơ, biệt thự chỉ có hai tầng nên cô ngửi thấy mùi thuốc là cũng là đương nhiên.
Trong căn biệt thự này nếu có mùi thuốc lá cũng chỉ có mỗi anh là người hút, cô là người không thích mùi thuốc là nhưng ở trong một nhà mà, ba năm cũng không thể không ngửi thấy mùi thuốc lá, có khi cô dọn dẹp ở ngoài sân vườn nơi anh hay ngồi cô mới biết anh hút nhiều đến chừng nào.
Diệp Vân Ánh rất muốn khuyên anh bỏ thuốc nhưng nhiều lần muốn nói anh lại cố tình mà lơ cô, không muốn nghe lời dơ bẩn từ miệng cô phát ra.
Diệp Vân Ánh lúc này mới rời sân thượng mà xuống, cô đi đến phòng ăn muốn dọn dẹp lại bát đũa ăn vừa ăn, nhưng ngạc nhiên chúng đã được rửa và để ngay ngắn.
“Anh rửa bát sao?” Cô hoài nghi mà hỏi
Cô chưa từng thấy anh xuống bếp hay đụng vào những dụng cụ của bếp, đặc biệt là bát đũa, anh chưa từng đụng vào.
Diệp Vân Ánh lại nhìn sang bát canh vẫn đang còn ở trên bàn mà tự hỏi: “ Anh và Vương Bảo Châu ăn chung sao?”
Đó chỉ là câu hỏi mà cô buộc miệng muốn nói mà thôi.
Diệp Vân Ánh cũng không biết hôm nay Vương Bảo Châu không về mà ở ngoại thành quay phim.
Sau khi dọn dẹp lại phòng ăn cô mới quay về phòng của mình, Diệp Vân Ánh không ngủ mà cô đang ngồi để đan len, bộ dụng cụ đan len và len không phải là do cô mua, tại khi ngồi trò chuyện với ông cô buộc miệng nói ra mình thích đan len nên ông mới cho người mua và gửi đến cho cô, Diệp Vân Ánh không ngờ lời nói lúc đó của mình lại làm cho một người già để ý đến vậy.
Chiếc khăn này cô dự tính sẽ tặng cho ông nội vào lần mừng thọ sắp tới này, cô cũng đã đan xong cho anh một chiếc khăn màu nâu, Diệp Vân Ánh rất muốn anh có thể đeo chiếc khăn của mình vào những ngày lạnh giá, nhưng có lẽ đó là chuyện xa vời.
Sáng hôm sau cũng như bình thường mọi ngày cô dậy nấu bữa sáng nhưng hôm nay rất lạ, đã hơn bảy giờ sáng anh vẫn chưa rời khỏi phòng, thường ngày anh không bao giờ đến công ty sau bảy giờ, vậy mà bây giờ đã hơn bảy giờ anh vẫn chưa xuống nhà.
Diệp Vân Ánh có dự cảm không lành cô liền can đảm mà bước chân lên tầng hai phòng của anh, Diệp Vân Ánh đứng bên ngoài gõ cửa và gọi anh.
“A Phàm, bữa sáng chuẩn bị xong rồi anh mau xuống ăn sáng đi!”
“A Phàm, anh dậy chưa?”
Diệp Vân Ánh gọi mấy tiếng liền vẫn không thấy anh trả lời lại hay mở cửa phòng bước ra, cô cầm tay cầm rồi mở cửa đẩy vào, bước chân cô chậm rãi bước vào trong lòng lo lắng mong anh sẽ không xảy ra chuyện gì.
“A Phàm!” Cô bước vào gọi tên anh nhưng vẫn không thấy hồi đáp.
Cô bước đến giường thì hoảng sợ, toàn người anh đang đổ mồ hôi, trán cũng rất nóng.
“Anh ấy bị sốt rồi!” Cô đưa tay đặt lên trán anh tay còn lại để lên trán mình mà đo nhiệt độ.
Diệp Vân Ánh vội chạy xuống nhà giặt khăn giúp anh lau mồ hôi.
Vẫn không thấy anh đỡ sốt cô luống cuống không biết phải làm thế nào, cô muốn đứng dậy để lấy điện thoại gọi cho bác sĩ riêng của gia đình đến khám, chưa để cô ngồi dậy anh đã nắm lấy tay cô không buông.
“Đừng đi!”
Diệp Vân Ánh chùn bước mà ngồi lại, cô an ủi anh nhẹ nhàng: “Em không đi sẽ ở lại với anh!”
Diệp Vân Ánh ngồi bên anh không rời đi nửa bước, cô ân cần mà lau đi những giọt mồ hôi trên trán và tay anh, mong anh có thể giảm bớt được phần nào.
Cứ vậy từ sáng đến trưa rồi lại đến chiều Diệp Vân Ánh vẫn ở bên cạnh anh không rời, lúc bầu trời đêm xuống đã bâu phủ cả một mảng trời lúc này anh mới tỉnh, mở mắt ra là khoảng không mờ ảo ảnh ngồi dậy chập chờn nghĩ đến hôm qua, tối qua anh cảm thấy người có chút khác lạ, hút được vài điếu thuốc anh đã phải đi vào trong rồi nằm xuống, cũng không biết mình đã ngủ bao lâu.
Khi mở đèn lên anh mới phát hiện ra cô đang gối đầu lên giường anh mà ngủ.
Khuôn mặt xanh nhạt tiều tụy cũng không mấy phần xinh đẹp, nhưng khi ngủ lại làm khiến cho ánh mắt của người khác không thể rời mắt.
“Diệp Vân Ánh!” Anh nhíu mày đánh thức cô dậy.
Diệp Vân Ánh nghe mờ anh gọi mình liền vội lồm cồm dậy: “ A Phàm anh cần gì sao?”
“Sao cô lại tự ý vào phòng tôi?” Ánh mắt của anh không mất thiện ý nhìn vào cô
“Anh tỉnh rồi!” Thấy anh tỉnh táo như vậy lòng cô cũng nhẹ nhõm, lúc chiều anh vẫn chưa hạ sốt lúc đó cô cũng rất lo, nếu đến tối anh vẫn chưa hạ sốt cô sẽ gọi điện cho bác sĩ, không ngờ bây giờ anh đã tỉnh rồi.
Diệp Vân Ánh ngồi dậy cúi người lại phía anh, đưa tay đến trán anh và đo nhiệt độ giữa anh và mình.
“Cô đang làm cái quái gì vậy hả?” Anh bất cần đời không chịu mà đã nổi giận hất tay cô ra, đưa ánh mắt dữ dằn nhìn cô.
Diệp Vân Ánh bị anh làm sợ vội đưa tay bấu vào nhau, ấp úng xin lỗi anh: “Em xin lỗi, tại em muốn xác nhận anh đã đỡ sốt hơn chưa nên mới làm như vậy, chứ em không hề có ý khác!”
“Tôi bị sốt chứ chưa có chết!” ” Anh bất mãn đứng dậy đi về phía nhà tắm.
“Trời tối rồi anh đừng tắm như vậy bệnh sẽ lâu khỏi hơn!” Cô vội lên tiếng ngăn anh lại, cô không muốn anh mới hạ sốt đã đi tắm như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến thân thể
“Không cần cô quản!” Anh không quan tâm tiếp tục bước vào phòng tắm
Lục Tần Phàm trước giờ chưa từng nghe lời khuyên của cô, cho nên bây giờ cô có nói thế nào anh cũng không nghe.
Cũng phải thôi, những lời cô nói ra là những lời nói bẩn thỉu đâu được anh để vào tai.
Lục Tần Phàm tắm xong đến khi đi ra vẫn thấy cô đứng đó anh liền khó chịu.
“Sao cô còn chưa đi?” Anh bước đến ghế sofa ngồi xuống tay lấy một điếu thuốc gần đó mà hút, không quan tâm là mình có ốm hay không.
“Em muốn ở lại xem anh đã đỡ sốt hẳn chưa?” Cô ấp úng mà nói
“Cô có bị mù không? Không thấy tôi đã khoẻ rồi sao?” Ánh mắt dữ tợn nhìn cô
Diệp Vân Ánh bị câu nói của anh làm giật mình, có vẻ anh đang rất tức giận.
“Vậy em sẽ về phòng, nếu anh cần gì cứ gọi cho em!”
“Thôi khỏi, cô mau biến khỏi mắt tôi là được!” Anh phẩy tay xua đuổi cô thật nhanh.
Diệp Vân Ánh cũng không để anh phải chướng mắt nhiều, sau khi dọn dẹp chậu nước và khăn lau ở trên bàn rồi rời đi.
Diệp Vân Ánh xem những lời nói đó của anh là giận quá mới nói vậy, cô âm thầm đóng cửa nhẹ không làm ồn đến anh.