Lục Tần Phàm không từ bỏ, anh biết tin được ngày hôm nay Cố Thành Viễn sẽ ra ngoài ngoại ô để ký hợp đồng nên cả ngày hôm đó anh rất hay ghé đến tiệm của cô, lúc thì lấy cớ mua hoa lúc thì lấy cớ để quên đồ chú ý của anh là đến để gặp cô, nhưng sợ cô để ý nên anh mới làm vậy.
“ Anh muốn nói cái gì thì nói luôn đi, có cần làm rắc rối vậy không?” Diệp Vân Ánh cả buổi sáng nhìn anh ra rồi lại vào cả buổi trời liền khó chịu lên tiếng
“ Anh chỉ là để quên đồ!” Lục Tần Phàm bây giờ lại tỏ ra trí nhớ mình không tốt, để cô cho qua.
“ Tôi không nghĩ trí nhớ anh lại kém đến như vậy? Anh muốn nói cái gì thì nói ra đi cho tôi còn buôn bán!” Cả một buổi sáng anh ra vào rất nhiều cản trở việc bán hàng của cô, cũng như khách hàng ra vào.
“ Anh chỉ là…muốn em tối nay có thể cùng anh ăn một bữa cơm được không?”
Đây là ước nguyện mà anh mong muốn nó thực hiện, ước nguyện này đối với cô trước kia rất xa vời bây giờ anh mới cảm nhận được, chờ đợi một sự đồng ý của người khác nó sa hoa như thế nào
“ Tôi thấp bé không đủ địa vị để ngồi cùng bàn ăn với anh!”
Câu nói này trước kia là anh nói với cô, giờ cô chỉ lặp lại những gì mà trước kia anh nói.
Một con người không bằng ăn xin làm sao tôi có thể ngồi ăn với cô! Lục Tần Phàm nghĩ đến trước kia mình nói với cô thầm mắng mình là một đứa ngu.
“ Là anh sai!”
Diệp Vân Ánh xua tay: “ Tôi chán câu nói này của anh rồi, nếu tôi cùng anh ăn một bữa từ giờ trở đi anh không được đến quấy rầy cuộc sống của tôi nữa!”
Lục Tần Phàm nhìn cô trong lòng suy nghĩ, Diệp Vân Ánh thấy anh có vẻ không đồng ý liền nói: “ Nếu anh không đồng ý thì thôi, tôi cũng không có nhu cầu!”
“ Anh đồng, vậy tối nay anh sẽ đến đón em!”
Lục Tần Phàm vui vẻ, mãi mới có một cơ hội cùng ăn với em sao anh có thể không đồng ý!
Trong lòng Lục Tần Phàm rất vui, về nhà anh còn có tâm trạng dọn dẹp lại mọi thứ còn không quên chọn đồ để cho bữa tối.
Rất nhanh buổi tối đã đến, Lục Tần Phàm mặc một bộ vest lịch lãm tóc cũng được anh vuốt keo cà vạt chỉnh thẳng thắn rồi mới lái xe đến cửa hàng của cô.
Anh biết cô say xe nên đã chọn một chiếc xe chống xốc để cho cô thoải mái.
Lục Tần Phàm đến nơi đã thấy cô đứng ở ngoài chờ mình, anh nhìn gương chiếu hậu chỉnh lại tóc rồi đi xuống mở cửa xe cho cô.
“ Em chờ anh có lâu không?”
“ Đi thôi, tôi còn phải về nhà sớm!” Diệp Vân Ánh phớt câu hỏi của anh cũng không cần nhờ đến sự giúp đỡ của anh khi mở cửa xe, cô trực tiếp ngồi vào phía sau ghế lái.
“ Em lên ghế lái phụ ngồi sẽ không bị say xe!” Anh vội cản cô lại
“Tôi quen rồi!” Cô trực tiếp ngồi vào trong đóng cửa lại, Lục Tần Phàm bị cô lạnh nhạt trong lòng lại khó chịu.
Hai người đến một nhà hàng cao cấp, anh đã đặt phòng trước nói riêng tư để có thể nói chuyện.
Lúc gọi món anh gọi tất cả món trong thực đơn lên nhưng bị cô cản lại.
“ Gọi nhiều lãng phí, lấy những món này giúp tôi!” Cô chỉ tay vào những món mà mình chọn rồi quay sang nhìn anh mà nói
“ Anh chọn món đi!”
“ Lấy tôi y như cô ấy!” Anh gấp menu trên tay lại đưa cho nhân viên.
“ Hai vị chờ một lát!”
Nhân viên đã ra ngoài bên trong căn phòng VIP bây giờ chỉ còn anh và cô, bầu không khí lại càng nặng nề, Diệp Vân Ánh không quan tâm cô lấy quyển sách dạy nhỏ dạy cắm hoa ra đọc.
Lục Tần Phàm loay hoay muốn bắt chuyện với cô, Diệp Vân Ánh đọc sách nhưng ánh mắt vẫn hay nhìn lên.
Người đàn ông trước kia cô biết không có tình trạng căng thẳng như vậy, bây giờ căng thẳng như vậy là có ý gì?
“ Anh muốn gặp tôi nói chuyện gì?”
Diệp Vân Ánh đã lên tiếng bắt chuyện trước, người đàn ông trước mắt cô bây giờ rất khác xưa rất khó đoán.
“ Anh muốn nhờ em một việc!”
Đàng đàng là một vị tổng tài cao cao tại thượng, vậy mà bây giờ lại mở lời nhờ giúp đỡ từ một người phụ nữ bị vứt bỏ sao?
“ Anh cứ nói!”
“ Em có thể ngày nào cũng cắm cho anh vài bình hoa được không? Tại ở nhà vắng vẻ thêm ít hoa cỏ xanh vào căn nhà sẽ có sức sống hơn!” Bởi căn nhà từ khi cô đi đã trở nên lạnh lẽo, không còn hơi ấm của người trong nhà lúc nào anh về cũng bị sự lạnh lẽo đó làm cho rùng mình.
“ Anh có thể đặt chỗ khác sao nhất thiết phải là chỗ tôi!” Cô gấp quyển sách đang đọc trên tay bỏ vào túi xách.
“ Hoa em cắm đẹp hơn, để ở nhà anh có thể ngày nào cũng được nhìn thấy em!” Lục Tần Phàm sơ ý nói ra, anh rút ánh mắt vừa phản bác lại rụt rè nhìn cô, Diệp Vân Ánh tròn mắt nhìn anh ánh mắt không tin vào người trước mặt là kẻ đã trước kia đuổi mình đi, trong lúc cả hai không biết nói gì thì nhân viên đã đẩy thức ăn vào.
“ Chúc hai vị bữa tối vui vẻ!”
“ Ừm!”
Diệp Vân Ánh nhìn cả bàn ăn món nào cũng có ớt đỏ cô lại rùng mình, Lục Tần Phàm lại không nhận ra điều đó, anh còn nhiệt tình gắp thức ăn cho cô mà không biết cô bị đau dạ dày.
“ Em ăn nhiều vào, nhà hàng này toàn là những món em thích ăn nhất!”
Diệp Vân Ánh không trả lời thầm lặng ăn, bởi cô nghĩ chỉ cần ăn xong bữa này thì sẽ không bị anh làm phiền đến cuộc sống của mình.
Đang lúc bầu không khí có vẻ dịu lại Lục Tần Phàm lại nghiêm túc hỏi một câu làm Diệp Vân Ánh phải bỏ đũa xuống: “ Em và Cố Thành Viễn thật sự đã kết hôn?” Lục Tần Phàm không tin Diệp Vân Ánh một lòng với mình có thể nhanh kết hôn với người khác như vậy.
“ Ừm!”
“ Em phải cho anh một lỗ giải thích, em chỉ ừm vậy thôi sao?” Lục Tần Phàm bỏ đũa xuống nhìn cô, giọng có chút to
“ Anh muốn tôi trả lời thế nào nữa? Anh với tôi đã ly hôn rồi việc tôi kết hôn với ai có liên quan đến anh sao?” Cô trả lời gắt gỏng
“ Bây giờ em ly hôn với hắn ta, hai chúng ta làm lại từ đầu được không?”
Hơ, anh đây muốn nói tôi không bao giờ được chạy thoát khỏi anh sao?
Hai năm trước một mực đuổi cô đi, cho dù cô có kết hôn hay ngủ với người khác cũng không liên quan, bây giờ lại muốn cô ly hôn với Cố Thành Viễn để quay lại với anh sao? Có chuyện nào dễ như vậy không?
“ Trước kia, tôi còn nhớ anh nói một câu cho dù tôi có ngủ với anh ấy anh cũng không quan tâm, sao bây giờ lại nói ngược lại?” Diệp Vân Ánh cố kìm nén cảm xúc nói
“ Là trước kia anh sai, anh ngu xuẩn nên mới để mất em, bây giờ anh biết sai rồi chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu không?” Lục Tần Phàm nắm lấy tay của cô mà năn nỉ
“ Quay lại? không phải trước kia anh là người đuổi tôi đi sao? Bây giờ cuộc sống của tôi đang hạnh phúc anh lại muốn phá đi!” Nhịp thở của cô bắt đầu không đều cảm xúc cũng rối lên
“ Là do anh quá yêu em, anh không muốn nhìn em với kẻ khác thân mật!” Anh nắm chặt tay thành cú đấm
“ Anh yêu tôi? Trước kia anh và Vương Bảo Châu thân mật trước mắt tôi, lúc đó anh có biết tim tôi cảm giác như thế nào không? Anh yêu tôi đến mức sẵn sàng làm mất con tôi còn hơn là làm Vương Bảo Châu bị thương sao?”
Lục Tần Phàm nhìn cô cả người đang run rẩy nhịp thở cũng khó khăn, anh vội đi lại đỡ lấy cô.
“ Em bình tĩnh lại…!”
“ Buông ra….
“
Lục Tần Phàm vẫn không buông cương quyết ôm cô vào lòng.
“ Tôi nói anh buông tôi ra rồi mà!
Nếu anh muốn hành hạ tôi thì được rồi, tôi sẽ làm cho anh thoả mãn!”
Cảm xúc của Diệp Vân Ánh nâng cao, những đau đớn trước kia dồn về, cô cầm con dao lên trực tiếp cứa lên cổ tay của mình.
Lục Tần Phàm sững người vội chạy lại lấy con dao trên tay cô đi vứt sang một bên, cũng may cô chỉ cứa ngoài da.
“ Nếu em tức giận cứ trực tiếp lấy dao đâm anh, xin đừng làm bản thân bị thương!”
Lục Tần Phàm không để ý đến khi nhìn xuống đã thấy Diệp Vân Ánh đã ngất trong lòng mình.
Anh vội bế cô trên tay đến bệnh viện, trong lòng anh không ngừng nói “ Xin lỗi, xin lỗi!”.