Trong đầu Tả Xu Tĩnh vô cùng hỗn loạn, nàng muốn biết chuyện này rốt cuộc là thế nào, nhưng lại không có chút manh mối gì.
Nàng quả thực không thể tưởng tượng được giữa bản thân và Tả Xu Tĩnh có bất kỳ quan hệ gì, cho dù hiện tại nàng đã là Tả Xu Tĩnh.
Ban đầu nàng từng nghi ngờ tại sao Tả Xu Tĩnh lại giống bản thân như vậy, còn cảm thấy chuyện sau khi chết bản thân biến thành Tả Xu Tĩnh rất khó tin, nhưng nàng chưa từng nghĩ nhiều. Khi đó Bùi Đông Tịnh nghĩ, bản thân là một cô nhi, còn Tả Xu Tĩnh là một đứa trẻ khoẻ mạnh lớn lên có cha có mẹ, bọn họ vốn không có bất kỳ liên hệ nào!
Trịnh dì thấy Tả Xu Tĩnh che mắt không nói lời nào thì hơi hoảng loạn: “A Tịnh? A Tịnh, con sao thế?”
Tả Xu Tĩnh khẽ lắc đầu, nhưng vẫn không mở miệng. Trịnh dì chỉ có thể nói: “Có phải ta đã nói gì… Ta, ta…”
“Không sao.” Tả Xu Tĩnh khó khăn nói: “Con không sao, chỉ là đột nhiên nhớ đến một chuyện… Để con bình tĩnh lại, một lúc thôi, rất nhanh sẽ ổn.”
Thấy nàng như vậy, Trịnh dì còn có thể nói gì nữa. Nàng ta chỉ đành bất an ngồi cạnh Tả Xu Tĩnh, nhìn chằm chằm Tả Xu Tĩnh, sợ nàng làm gì đó.
Buổi trưa, Tả Xu Tĩnh rời khỏi thôn La huyện Tương, lúc đến đã sắp đến giờ lên đèn, bây giờ sắc trời càng tối. Trịnh dì liếc nhìn bên ngoài, nói: “Nguỵ thúc con chắc sắp quay về rồi… Lần này con về, chính là để hỏi chuyện này? Vậy, con ở lại chỗ ta đi, ta đi nấu vài món, con, ăn cơm cùng chúng ta. Mấy hạ nhân bên ngoài của con, ta cũng có thể nấu cơm cho họ… Sau đó, con nghỉ ngơi ở chỗ ta một đêm thì sao? Nếu ngày mai con còn muốn đi quanh thôn La ngắm nghía, ta và Nguỵ thúc con cũng có thể đi cùng…”
Tả Xu Tĩnh lắc đầu: “Không cần đâu, Trịnh dì, lát nữa con… con sẽ đi.”
Trịnh dì kinh ngạc: “Vội như vậy? Con còn chưa ăn gì mà…”
“Đã ăn trên xe rồi.” Tả Xu Tĩnh không nói lúc này bản thân thực ra không có chút khẩu vị gì: “Con phải về sớm.”
Trịnh dì có chút đau lòng: “Con… không muốn gặp ta và Nguỵ thúc con như vậy sao?”
Tả Xu Tĩnh nói: “Không phải, con, con phải về sớm, tướng công của con khá hung dữ, con đã nói với chàng ấy rồi, buổi tối hôm nay nhất định sẽ về.”
Thực ra Tả Xu Tĩnh quả thực không phải không muốn gặp Trịnh dì và Nguỵ thúc, nhưng bây giờ tâm trạng nàng rất loạn, hơn nữa nàng không thể để Trịnh dì gặp mặt nói chuyện cùng Bích Vân và Châu Nhi. Một khi nói nhiều vài câu, Trịnh dì sẽ phát hiện ra người trước mặt là “Tả Xu Tĩnh” chứ không phải “Bùi Đông Tịnh”, đến lúc đó quả thực không thể giải quyết nổi.
Trịnh dì hơi bất ngờ: “Con… con gả cho người thế nào?”
Tả Xu Tĩnh lắc đầu, không trả lời. Trịnh dì đành nói: “Nhưng, đi đường đêm rất không an toàn.”
“Không sao, ở đây có mười hạ nhân bảo vệ con, chúng con sẽ cẩn thận.” Tả Xu Tĩnh nói.
Trịnh dì thở dài, không biết nên nói gì nữa.
Tả Xu Tĩnh khẽ nói: “Dì đợi một chút.”
Nàng đứng dậy, bước ra ngoài, khẽ nói vài câu với Bích Vân vẫn luôn canh bên ngoài. Bích Vân chạy đến bên xe, lấy ra một hộp gỗ hình chữ nhật chạm trổ, đưa cho Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh gật đầu, mang hộp gỗ đó vào.
Nàng đưa hộp gỗ cho Trịnh dì, nói: “Trịnh dì… Dì nhận cái này…”
Trịnh dì không mở ra, chỉ nhìn hình dáng hộp gỗ đã đoán được bên trong là gì. Nàng ta lập tức từ chối: “Con đang làm gì thế?!”
Tả Xu Tĩnh đặt hộp gỗ lên bàn: “Trịnh dì, dì nhận lấy đi. Bất luận thế nào, nếu ban đầu không phải dì và Nguỵ thúc mềm lòng, con và ca ca đã không thể sống sót, sau này cũng nhờ hai người chăm sóc chúng con… Bây giờ con hoàn toàn có thể lấy ra số tiền này, con, con gả cho một người rất lợi hại, nhưng không thể nói thân phận cụ thể cho dì. Tóm lại… không thiếu tiền. Hình như hai người sống không tốt lắm, số tiền này có thể giúp hai người sống tốt hơn ở thôn La, nhưng không phải số tiền quá lớn với con và tướng công con… Thế nên mong dì nhận lấy, được không?”
Trịnh dì có chút do dự: “Vậy… sau này con còn đến không? A Tịnh, ta có thể không cần số tiền này, nhưng…”
“Con sẽ đến.” Tả Xu Tĩnh thở dài: “Lần này con thực sự có rất nhiều chuyện nên không thể ở lâu… Hay là, dì và Nguỵ thúc cùng đến kinh thành với con?”
Thực ra Tả Xu Tĩnh cố ý nói vậy, nàng biết Trịnh dì nhất định sẽ không đồng ý.
Quả nhiên, Trịnh dì lập tức nói: “Không không không, chúng ta không đến kinh thành… A Tịnh, con là một đứa trẻ tốt. Ta…”
Tả Xu Tĩnh nói: “Được rồi, đừng khen con nữa, lát nữa con phải đi rồi. Mấy năm nay hai người sống thế nào? Có xảy ra chuyện lớn gì không?”
…
Bên ngoài căn nhà của Trịnh dì, ba phu xe buồn chán ngồi nghịch bọ dưới gốc cây. Bích Vân và Châu Nhi đều cảm thấy ghê, vì thế không đi qua mà chỉ đứng trước căn nhà của Trịnh dì, có chút lo lắng và nghi hoặc nhìn căn nhà. Sau lưng bọn họ là năm tinh binh và hai gia đinh Thạch Hãn đưa theo.
Từ huyện Tương đến thôn La, tổng cộng có ba xe ngựa, xe ngựa đầu tiên trong số đó chở một phu xe và bốn tinh binh, xe ngựa ở giữa là của Tả Xu Tĩnh. Tả Xu Tĩnh ngồi riêng một xe, ngoại trừ phu xe đánh xe thì trên thành xe còn có Thạch Hãn và một tinh binh khác để tiện bảo vệ Tả Xu Tĩnh. Chiếc xe ngựa cuối cùng chở Bích Vân và Châu Nhi, ngồi trên thành xe bên ngoài là phu xe và hai gia đinh.
Sắp xếp thế này là để các tinh binh ở trước mở đường bảo vệ, Tả Xu Tĩnh ở giữa được bảo vệ, còn Bích Vân, Châu Nhi và hai gia đinh phụ trách theo sau, tiện cho Tả Xu Tĩnh có vấn đề thì có thể dừng xe bất cứ lúc nào để Bích Vân và Châu Nhi tiến lên hầu hạ.
Ba phu xe này đều do Hoắc Đỉnh và Khương Ngọ phái đến, khá quen thuộc đường, cũng biết nịnh hót. Ba người họ có vẻ đều quen biết lẫn nhau, thỉnh thoảng còn nói vài câu, giống như lâu không cần đánh xe thì sẽ tụ tập, không ai quan tâm bọn họ.
Nhưng nếu có người nghe thấy cuộc nói chuyện của bọn họ lúc này, nhất định sẽ không cho bọn họ tụ tập với nhau nữa.
“Làm sao đây… Đến thôn La thật rồi.” Một người trong số đó cúi đầu, nhẹ giọng nói.
Hắn ta tên Trần Đại, hai người còn lại lần lượt tên Trương Bát và Lâm Giáp.
Trương Bát quay đầu nhìn Bích Vân và Châu Nhi không nhận thức được về bên này, nhỏ giọng nói: “Nhưng không phải vương phi này tới gặp người nhà sao… Chắc là không phải?”
“Nhưng đại nhân từng nói, chỉ cần tới thôn La…” Lâm Giáp gãi đầu.
Trương Bát bĩu môi: “Chuyện này vốn đã không ổn, Hoài Vương còn không đến… Vương phi đến thì có ích gì?”
Trần Đại mất kiên nhẫn nói: “Ngươi nói lung tung gì thế? Không phải là hỏi vài chuyện sao, lẽ nào Hoài vương phi này là kẻ ngốc, chút chuyện cũng làm không xong? Khi đó bọn họ chia thành hai đường ở huyện Tương là ta đã thấy kỳ lạ rồi, ta bảo Lâm Ất nhanh chóng nói chuyện này cho Hoắc đại nhân và Khương đại nhân, nhưng, nhưng cho dù bọn họ biết, đợi sắp xếp trong mấy ngày cũng không được. Trước lúc đó, nếu chúng ta để Hoài Vương và Hoài vương phi gặp mặt, Hoài Vương biết chuyện Triệu Hoan…”
Trương Bát khó xử: “Vậy phải làm sao? Lẽ nào làm giống như Khương đại nhân dặn dò trước đó…? Nhưng nàng ta là vương phi…”
“Ta biết ngay tiểu tử nhà ngươi sợ mà.” Trần Đại khinh thường: “Nếu Hoài Vương và Hoài vương phi cùng đến, ngươi còn phải trực tiếp đối phó với hai người đó!”
Trương Bát run run: “Vậy… vậy cuối cùng chúng ta phải làm gì?”
“Chúng ta không thể tự mình ra tay.” Trần Đại tỉnh táo nói: “Đợi bên phía Khương đại nhân phái người đến rồi nói. Chúng ta chỉ là phu xe… phụ trách đưa người đi, không thể phụ trách chuyện khác.”
Trương Bát khẽ thở phào, còn Trần Đại xoa cằm, bắt đầu nhẹ giọng nói với Trương Bát và Lâm Giáp lát nữa nên làm thế nào…
…
Khi Hoài Vương đến phủ huyện lệnh, ngoài ý muốn không gặp được Triệu Hoan, mà hạ nhân trong phủ huyện lệnh thấy Hoài Vương tới thì rất kinh ngạc, nhưng không dám nhiều lời, chỉ nói với Hoài Vương rằng huyện lệnh đại nhân đã đổ bệnh, tạm thời không thể tiếp đãi Hoài Vương, vì thế cho hạ nhân dâng lên không ít rượu ngon món ngon cho Hoài Vương, còn muốn sắp xếp ca cơ tới biểu diễn. Hoài Vương từ chối, có ý muốn gặp được huyện lệnh vào bữa tối.
Hạ nhân lo sợ lui xuống, đến bữa tối mới xuất hiện, huyện lệnh “đổ bệnh” cũng mới ra mặt.
Ông ta không ngừng ho khan, nhưng sắc mặt rõ ràng không tệ. Hoài Vương có chút không vui, cho rằng Triệu Hoan trì hoãn không muốn gặp mình là vì không muốn bị kéo vào chuyện vỡ đê Hoàng Hà, dù sao ông ta cũng là một kẻ vô dụng bị chèn ép và tính kế đến mức không làm nổi chức châu trưởng.
“Vi thần tham kiến Hoài Vương điện hạ.” Huyện lệnh huyện Tương vừa giả bộ ho khan vừa nói: “Vi thần thân mang bệnh tật, vốn không dám gặp vương gia, sợ lây nhiễm cho vương gia, nhưng nếu vương gia nhất quyết muốn gặp hạ quan thì hạ quan cũng chỉ đành xuất hiện. Có điều ho mãi rất mạo phạm đến vương gia, vẫn mong vương gia không trách.”
Hoài Vương gật đầu, không chút biểu cảm: “Không đáng ngại.”
Huyện lệnh thở phào, ngồi xuống vị trí cách xa Hoài Vương, đồng thời tỏ ý bản thân đã dùng bữa nên không làm phiền đến Hoài Vương.
Hoài Vương cũng không có tâm trạng dùng bữa, trực tiếp nói: “Lần này bổn vương đến vì chuyện gì, thiết nghĩ trong lòng Triệu đại nhân đã có suy đoán.”
Huyện lệnh giả ngốc: “Hả? Thứ cho vi thần ngu xuẩn, vi thần không biết…”
Hoài Vương khẽ nhíu mày, có chút mất kiên nhẫn: “Vậy nói từ đầu đi. Triệu huyện lệnh bị điều tới huyện Tương, từ một châu trưởng biến thành huyện lệnh, đây là vì sao? Hoắc đại nhân và Khương đại nhân thậm chí còn không thành thật bẩm báo triều đình theo quy tắc!”
Huyện lệnh đó nói: “Vương gia hình như hiểu lầm gì rồi… Ờ, vi thần, vi thần trực tiếp nhậm chức, chưa từng làm châu trưởng gì đó. Người ngài nói, có lẽ là đường huynh Triệu Hoan của vi thần… Vi thần tên Triệu Hoa…”
Hoài Vương lập tức nổi giận: “Cái gì?! Tại sao không ai biết chuyện này?!”
Triệu Hoa trực tiếp quỳ xuống: “Vương gia nguôi giận, vương gia nguôi giận! Chuyện này hơi phức tạp… Ờ, thực ra là, sức khoẻ của đường huynh vi thần không tốt, khó mà làm huyện lệnh tiếp, chỉ đành về quê tu dưỡng trước. Vi thần, vi thần tạm thời thay thế huynh ấy. Vì nghĩ sức khoẻ đường huynh đỡ hơn thì có thể lập tức quay lại nên chuyện này không được bẩm báo… Hoắc đại nhân và Khương đại nhân đều biết… Ờ, chuyện này, chuyện này…”
Hoài Vương nghiến răng, một lúc lâu sau mới nói: “Vậy bây giờ Triệu Hoan đang ở đâu?!”
“Dưỡng bệnh ở thôn La…” Triệu Hoa run rẩy nói.