Mùa đông trong hoàng thành thường đến sớm đi muộn, mà mùa đông này, sức khoẻ của hoàng thượng càng ngày càng yếu, ngày đông chí thậm chí còn không chủ trì được tiệc đông chí, cuối cùng chỉ đành huỷ tiệc. Mọi người đều nói, đợi đến tiệc mừng xuân, hoàng thượng sẽ khoẻ lại, nhưng trên thực tế lại nghĩ, không biết hoàng thượng có thể chống đỡ qua mùa đông này không.
Ngày đông chí, hoàng thượng thậm chí còn truyền riêng tiên thái tử.
Không ai biết bọn họ đã nói gì, chỉ biết tiên thái tử vẫn quay về đình Thái Dịch, còn hoàng thượng hôn mê cả ngày.
Có điều sau ngày đó, sự giám sát với tiên thái tử đã thả lỏng hơn chút, ngoại trừ được phép hoạt động trong đình Thái Dịch thì hắn ta còn được đến nơi khác. Người phụ trách chăm sóc hắn ta cũng nhiều hơn.
Cho dù như vậy, không ai cảm thấy hoàng thượng sẽ đổi chủ ý, mọi người đều biết, cục diện đã định, khó mà thay đổi.
Chính sự lớn nhỏ trong ngoài triều đình hầu như đều do tân thái tử phụ trách, tình trạng này kéo dài đến năm mới. Hoàng cung vẫn luôn nghiêm nghị trang trọng được treo đầy đèn lồ ng đỏ, cung nữ và thái giám cũng được phép trang trí lên những vị trí nhỏ không quan trọng như tay, tóc, giày theo ý mình. Có cung nữ thắt dây đỏ ở đuôi bím tóc, có người lại thêu hoa văn đỏ trên tay áo, trong cung nhìn có vẻ rất tưng bừng, hơn nữa Trường An còn có tuyết rơi, tuyết trắng tô điểm cho sắc đỏ vụn vặt, vô cùng ấm áp.
Ngày thứ hai của năm mới chính là tiệc mừng xuân, hoàng gia muốn mời vài quan viên chức cao trong triều đình đến tổ chức tiệc trong cung. Hoàng thượng cũng miễn cưỡng dậy chuẩn bị tiệc mừng, Tạ Hưng Thế không thể không ở cạnh hoàng thượng, đề phòng xảy ra chuyện bất cứ lúc nào.
Tả Xu Tĩnh khoác một chiếc áo choàng lớn màu đỏ thêu hoa văn mây vàng, bắt gặp Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô ở cửa điện Nghênh Xuân, theo sau Ngu Bất Tô là Tần Diễm Diễm giả dạng thị nữ.
Sau khi vào cung, cơ hội Tả Xu Tĩnh gặp bọn họ gần như không còn, đây là lần đầu tiên nàng gặp bọn họ sau khi vào cung.
Thấy Tả Xu Tĩnh, ba người bọn họ cũng khá vui mừng, Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô đều hành lễ, Tần Diễm Diễm thân là thị nữ nên không thể đi quá gần, nhưng cũng lặng lẽ nháy mắt phía sau.
Tả Xu Tĩnh khẽ cười với Tần Diễm Diễm, sau đó nói với Chu Tuấn Hựu và Ngu Bất Tô: “Không cần đa lễ.”
Ngu Bất Tô ngẩng đầu, cười nói: “Đúng là hôm nay không giống hôm qua, bây giờ người là thái tử phi, dù thế nào cũng phải hành lễ cẩn thận. Có điều trước đây vội vàng, vi thần và Chu đại nhân không kịp đến vương phủ chúc mừng người và thái tử điện hạ.”
Chu Tuấn Hựu nghiêm túc nói: “Vậy thì bây giờ bù vào. Chúc mừng thái tử phi điện hạ.”
Tả Xu Tĩnh khẽ ngẩn ra, Ngu Bất Tô gượng gạo xoa mặt: “Chu đại nhân nói vậy kỳ lạ quá, sao nghe ra không giống đang chúc mừng thái tử phi điện hạ nhỉ…”
Chu Tuấn Hựu nghi hoặc nói: “Vậy sao?”
Tả Xu Tĩnh rất tán thành cách nói của Ngu Bất Tô, nhưng nàng đương nhiên cũng biết Chu Tuấn Hựu đang thật lòng chúc mừng, vì thế mỉm cười, liếc Ngu Bất Tô và Tần Diễm Diễm sau lưng một cái: “Sao hôm nay ngươi lại đưa sư muội ngươi tới?”
Ngu Bất Tô nói: “Muội ấy chưa từng vào cung, lần này muốn đi theo học hỏi… Lần này quay về, có lẽ muội ấy phải rời khỏi kinh thành rồi, nên ta muốn đưa muội ấy đi ngắm một chút.”
Tả Xu Tĩnh nghi hoặc nói: “Nàng ta phải đi đâu?”
Ngu Bất Tô khẽ ho một tiếng: “Đến Tháp Đạt.”
Tả Xu Tĩnh: “…”
Ngu Bất Tô vội vàng giải thích: “Không phải muội ấy muốn nương tựa Tháp Đạt, chỉ là muốn đến Tháp Đạt chơi thôi…”
Tả Xu Tĩnh gật đầu: “Ta biết.”
Ngu Bất Tô nhỏ giọng nói: “Rốt cuộc ngươi vẫn vào cung, cũng không biết ca ca ngươi biết thì sẽ nghĩ thế nào…”
Trong lòng Tả Xu Tĩnh nhất thời dao động, đang định nói gì đó thì Chu Tuấn Hựu ở một bên nghi hoặc nói: “Tả đại nhân? Lẽ nào Tả đại nhân không hy vọng muội muội của mình vào cung?”
Hắn đang coi ca ca mà Ngu Bất Tô nói là Tả Hạo Vũ.
Ngu Bất Tô chỉ đành nói: “Ờ, cũng không phải, chỉ là lo lắng trong cung phức tạp, thái tử phi điện hạ sẽ vất vả… Chỉ thế thôi, chỉ thế thôi.”
Chu Tuấn Hựu cảm thấy buồn cười: “Lo lắng thì lo lắng, nhưng rốt cuộc vẫn là yên lòng.”
Ngu Bất Tô gật đầu lia lịa, sợ hắn hỏi thêm nên vội vàng kéo Chu Tuấn Hựu vào điện.
Ngu Bất Tô và Chu Tuấn Hựu lần lượt vào chỗ, không bao lâu sau Tạ Hưng Thế tới, Tả Xu Tĩnh mới chính thức vào điện cùng hắn. Tạ Hưng Thế rõ ràng là vội vàng tới sau khi xử lý xong chính sự, mặc dù đã thay y phục cho phù hợp nhưng vẻ mặt vẫn hơi mệt mỏi. Sau khi vào điện, các quan viên trong điện đồng loạt đứng dậy hành lễ, Tạ Hưng Thế lễ độ đáp lại, cuối cùng hai người ngồi xuống vị trí bên phải gần chính giữa nhất, Tạ Hưng Thế khẽ thở dài.
Tả Xu Tĩnh nhẹ giọng nói: “Sao thế?”
Tạ Hưng Thế cũng nhẹ giọng đáp: “Ta vừa quay về từ điện Dưỡng Tâm, tình hình của phụ hoàng rất không ổn. Nhưng người nhất quyết muốn đến tiệc mừng xuân.”
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra: “Vậy…”
“Mẫu phi cũng đang khuyên.” Tạ Hưng Thế day huyệt thái dương: “Chỉ mong phụ hoàng nghe theo mẫu phi.”
Đáng tiếc, lời cầu mong của Tạ Hưng Thế không có tác dụng, khi tiệc tối bắt đầu, hoàng thượng vẫn tới. Hai bên ông ta đều là thái giám thân cận đang run rẩy, còn có Tuệ quý phi sắc mặt không tốt lắm. Sau khi hoàng thượng ngồi xuống vị trí chính giữa, chúng thần bên dưới và Tạ Hưng Thế cùng Tả Xu Tĩnh đồng loạt hành lễ. Giống như Tạ Hưng Thế nói, hoàng thượng có vẻ rất kiệt quệ, hơn nữa không ngừng ho khan, so với khuôn mặt Tả Xu Tĩnh nhìn thấy lần cuối cùng thì dường như ông ta đã già đi rất nhiều.
Hoàng thượng ngồi ngay ngắn ở chính giữa, cố gắng nói vài câu như hy vọng năm mới Đại Mẫn mưa thuận gió hoà, còn nói bản thân không khoẻ, hiện giờ mọi việc đều giao cho thái tử xử lý, vất vả thái tử… Cách nói như thể cầu may nhưng cũng như đang giao phó hậu sự.
Trong lòng chúng thần hiểu rõ, cũng phụ hoạ cùng hoàng thượng. Thấy tiệc mừng xuân sắp trôi qua vui vẻ, hoàng thượng có vẻ cũng không có vấn đề lớn, Tạ Hưng Thế và Tả Xu Tĩnh đang định thở phào nhẹ nhõm, nào ngờ ngoài điện đột nhiên truyền đến tiếng cười lớn.
Không biết tại sao hoàng thượng vô cùng nhạy bén với âm thanh này, nhíu mày, nói: “Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”
Ngay khi hoàng thượng hỏi câu này, bên ngoài liền truyền đến tiếng thông báo, giọng nói của người thông báo vừa bất lực vừa hoảng sợ: “Đại… Đại hoàng tử cầu kiến bệ hạ!”
Hoàng thượng sững sờ, sau đó tức giận nói: “Sao nó lại tới?!”
“Lẽ nào nhi thần không thể tới?!”
Không ai ngờ rằng, Đại hoàng tử dám ỷ vào thị vệ không dám dùng vũ lực ngăn cản mà xông vào điện Nghênh Xuân!
Tạ Hưng Thế lập tức bật dậy, cao giọng nói: “Thị vệ đang làm gì thế?!”
Giọng nói này đã thu hút sự chú ý của Đại hoàng tử. Hắn ta liếc Tạ Hưng Thế một cái, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Làm sao?! Lẽ nào ta khiến ngươi sợ?! Cũng phải, ngươi lòng muông dạ thú, dùng đủ mọi thủ đoạn để huỷ hoại hình tượng ta trong lòng phụ hoàng, cướp đi vị trí của ta, bây giờ nhìn thấy ta đương nhiên sẽ chột dạ!”
Hắn ta nhìn về phía hoàng thượng, đột nhiên chỉ tay vào Tạ Hưng Thế, cao giọng nói: “Phụ hoàng, nhi thần buộc phải nhân dịp này hôm nay, trước mặt mọi người, vạch trần bộ mặt thật của kẻ này!”
Tả Xu Tĩnh nhạy bén nhận ra, hầu hết thần tử đều tỏ vẻ chấn động, nhưng số ít trong đó lại có chút căng thẳng, hơn nữa cơ thể cứng đờ, như thể định đứng dậy bất cứ lúc nào.
Tạ Hưng Thế còn chưa kịp mở miệng thì hoàng thượng đã phẫn nộ, ông ta run rẩy tựa vào thái giám bên cạnh đứng lên: “Nghịch tử! Mấy ngày trước ngươi quỳ ở đầu giường trẫm khóc lóc hối hận thế nào, hôm nay… trước mặt chúng thần, sao ngươi dám làm vậy, sao ngươi dám làm vậy?!”
Đại hoàng tử cười lạnh một tiếng, định nói gì đó, nhưng hoàng thượng đã nói: “Người đâu, giải tên nghịch tử này xuống, giam cầm cả đời, dám bước ra khỏi đình Thái Dịch một bước thì ban rượu độc!”
Đại hoàng tử hiển nhiên không ngờ bản thân còn chưa kịp nói gì thì hoàng thượng đã không thèm nghe mà đuổi hắn ta đi. Hắn ta đứng im tại chỗ với vẻ khó tin, còn định mở miệng, nhưng đã bị những thị vệ không chút kiêng kỵ giải xuống.
Mấy thần tử vốn rục rịch động đậy kia thấy vậy cũng tái mét mặt, sau đó cúi đầu không nói, như thể vừa rồi không biết gì cả.
Tả Xu Tĩnh tin, nếu nàng đã chú ý đến thì Tạ Hưng Thế nhất định cũng đã chú ý đến.
Nhưng trước mắt không có thời gian xử lý chuyện này, vì sau khi hoàng thượng hét xong mấy câu kia thì đã đỏ bừng mặt, thậm chí còn hơi tím tái, sau đó cả người trực tiếp đổ về sau, vẫn may thái giám đằng sau vẫn luôn đỡ ông ta, vì thế không đến mức ngã xuống.
Tuệ quý phi ngồi cạnh hoàng thượng thất lễ hiếm thấy, hét lớn một tiếng “Triệu thái y vào”. Vì lo lắng cho sức khoẻ của hoàng thượng, mặc dù không có tư cách vào điện, nhưng các thái y đều đứng canh bên ngoài, bây giờ nghe được mệnh lệnh của Tuệ quý phi liền lập tức xông vào.
Tạ Hưng Thế đứng dậy cho quần thần lui ra ngoài trước, đề phòng nhiều người làm ảnh hưởng đến việc chữa trị cho hoàng thượng, sau đó hắn cũng đưa Tả Xu Tĩnh ra ngoài điện Nghênh Xuân.
Đây quả thực có thể coi là cảnh tượng hiếm thấy. Ngoài điện Nghênh Xuân đứng chật ních quan viên triều đình và thái tử cùng thái tử phi, ngoài ra còn thị vệ và hạ nhân. Mọi người đều chịu lạnh đứng bên ngoài, nhưng không ai dám nói một câu, người nào cũng nhìn đại điện, nghe tiếng hỗn loạn nhỏ bé bên trong, mỗi người có suy nghĩ riêng.
Lúc đi ngang qua Tả Xu Tĩnh, Ngu Bất Tô khẽ thở dài: “Đế tinh đã rơi…”
Tim Tả Xu Tĩnh đập thình thịch, liếc Tạ Hưng Thế một cái, thấy hắn cũng nhìn chằm chằm đại điện, nhíu chặt mày lo lắng, nàng khẽ vươn tay nắm lấy tay hắn. Tạ Hưng Thế sững người, nghiêng đầu nhìn nàng một cái, sau đó lặng lẽ nắm lấy tay nàng. Tay của bọn họ đều không nóng, nhưng nắm lấy tay nhau lại mang đến sức mạnh vô tận cho đối phương.
Đáng tiếc là, bọn họ đứng như vậy đến nửa đêm, trong điện đột nhiên truyền đến tiếng khóc lóc, ngày càng to dần. Mọi người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng đã rõ, sau đó trong điện quả nhiên truyền đến tiếng khóc than của một thái giám: “Bệ hạ đã băng hà!”
Câu này vừa truyền ra, tất cả mọi người lập tức quỳ xuống, tiếng khóc than vang vọng khắp cung.
Sau đó Tuệ quý phi truyền Tạ Hưng Thế vào điện, phụ trách cục diện.
Đây là một đêm rất bận rộn, cũng rất hỗn loạn. Tạ Hưng Thế, Tả Xu Tĩnh, chúng phi tần hậu cung và nội thần đều không ngủ được. Đồ trang trí màu đỏ trong hoàng cung cũng được đổi thành màu trắng chỉ trong một đêm, cung nữ và thái giám đều mặc đồ tang. Hoàng cung vốn rực rỡ vui tươi vì năm mới, qua một đêm liền không thấy chút không khí nào nữa.
Đất nước không thể một ngày không có vua, ngày hôm sau, thái tử Tạ Hưng Thế đăng cơ, sinh mẫu Tuệ quý phi được phong làm thái hậu, thái tử phi Tả Xu Tĩnh trở thành hoàng hậu.
Mỗi lần tân đế kế vị tiên đế, trong cung đều vang vọng cả tiếng khóc và tiếng cười. Tiên đế băng hà, mọi người đều đoán rằng với quan hệ của tân đế và tiên đế, tân đế sẽ rất vui mừng. Nhưng thực ra chỉ có Tả Xu Tĩnh biết, mặc dù trước đây tiên đế rất nghi ngờ Tạ Hưng Thế, thậm chí còn có ý chèn ép hắn, Tạ Hưng Thế tuy có thất vọng và bất lực, nhưng hắn chưa từng có một tia hận thù nào.
Có điều tất cả chuyện này, người ngoài có biết hay không cũng không quan trọng.
Lúc giẫm lên bậc thang bạch ngọc lần nữa, Tả Xu Tĩnh có chút thất thần.
Khoảng sáu năm trước, nàng cũng như vậy, chậm rãi bước lên, trở thành hoàng hậu một nước.
Nhưng lần đó là buổi tối, nàng đội mũ phượng khăn quàng, còn lần này là ban ngày, trực tiếp mặc trang phục của hoàng hậu.
Thì ra khi hoàng đế cưới nữ tử khác làm hoàng hậu, và từ thái tử phi trở thành hoàng hậu, là hai nghi thức khác nhau.
Nàng bước từng bước lên trên, cuối cùng bước đến bên cạnh Tạ Hưng Thế.
Tả Xu Tĩnh nhìn Tạ Hưng Thế, Tạ Hưng Thế cũng nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau, cuối cùng đều khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, sau đó vai kề vai, đối mặt với đất trời.
Thời gian gần một năm này như một giấc mộng, nhưng lại hạnh phúc hơn toàn bộ thời gian trước đây của nàng.
Ban đầu khi trở thành Tả Xu Tĩnh, nàng cảm thấy mọi chuyện rất hoang đường.
Mà bây giờ, nàng lại cảm thấy may mắn vì đời người hoang đường như vậy.
Nếu không như vậy, sao nàng có thể có thời khắc này, sao nàng có thể có người bên cạnh?
Tả Xu Tĩnh nhớ đến rất nhiều người. Nàng hoàn toàn không nhớ được phụ mẫu, ca ca và Ngu Bất Hình vẫn luôn thần bí khó đoán không biết nghĩ gì, Cao Tông già yếu, những phi tần khóc lóc rời đi, La Nghĩa xem bệnh cho nàng, Lưu Ly chăm sóc cho nàng, nguyên hoàng hậu mặt thiện tâm ác… Nàng từng cho rằng những người đó đã lấp đầy sinh mệnh của nàng, cũng cho rằng đây chính là tất cả những người nàng có thể gặp trong cuộc đời này.
Nhưng bọn họ cuối cùng vẫn tiêu tan như mây khói.
Còn hiện giờ trời đất rộng lớn, nghiêng đầu khẽ nhìn, trong mắt đáy lòng, chỉ có mình người mà thôi.
HOÀN CHÍNH VĂN