Bên tai tiếng là hô hấp đều đều, Cù Tranh Viễn cảm thấy mí mắt nặng trĩu, lời thoại trong phim càng ngày càng xa, không biết đã qua bao lâu, hắn mông lung tiến vào mộng đẹp.
Trong mơ hắn được trở về thời trung học, Tạ Diễn thành bạn cùng bàn của hắn.
Giờ nghỉ trưa, bọn họ chụm đầu vào bàn học nhỏ giọng nói chuyện, khẽ chạm vào ngón tay của đối phương.
Bên cửa sổ gió ấm thổi qua, khuôn mặt Tạ Diễn đỏ bừng, dưới lớp áo khoác bọn họ len lén nắm tay, hôn môi.
Cù Tranh Viễn bị đánh thức bởi giấc mộng đẹp đẽ.
Sống nhiều năm như vậy cũng chưa bao giờ mộng xuân, trong lúc hoảng loạn còn muốn tiếp tục dư vị, nhưng bất đắc dĩ là không vào trạng thái được, đành phải mở mắt ra.
Người trong mộng mới vừa hôn môi với hắn đã không thấy đâu.
Bức màn kéo ra một nửa, bầu trời xanh thẳm, đám mây trắng muốt bồng bềnh trôi lơ lửng, giống như trong phim hoạt hình, không quá chân thật.
Đã gần giữa trưa.
Cù Tranh Viễn duỗi chân rời giường.
Hổ Tử nhảy lên gối hắn kêu to, Cù Tranh Viễn lấy nó để trút giận, đôi tay xách nách nó lên quơ qua quơ lại.
Đến khi nào mới có một giấc mơ đẹp đẽ như vậy được?
Không không không, đến khi nào mới có thể ngừng mơ mộng?
Sau khi Hổ Tử bò lên nệm thò lại gần ngửi ngửi cổ hắn, lại ngửi ngửi cằm hắn, Cù Tranh Viễn chu môi ra, mặt Hổ Tử xoắn xít, bỏ chạy.
Súc vật!
Đậu má toàn là mấy đứa quyến rũ cho đã xong thì bỏ chạy!
Cù Tranh Viễn rút dây sạc ra khởi động điện thoại, việc đầu tiên chính là gửi tin nhắn cho Tạ Diễn, vẫn là một câu vô nghĩa: Đang làm gì đó?
Giật mình hơn là Tạ Diễn lại trả lời: Đang học hóa, xem thầy giáo làm thí nghiệm đó.
Hiếm lạ thật đó, mọi người đều biết, Tạ Diễn đi học chưa bao giờ chơi điện thoại, làm bài tập cũng bật chế độ yên lặng, có thể nghĩ, sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, địa vị của hắn trong lòng Tạ Diễn đột nhiên tăng cao hơn chút.
Hay là cả buổi sáng đều đang đợi tin nhắn của hắn?
Mới vài giây đã trả lời lại.
Cù Tranh Viễn càng nghĩ càng kích động, đầu ngón tay vui sướng đến phát run: Hôm nay tôi nghỉ ngơi, buổi tối tôi đi đón em nhé.
Tạ Diễn: Hôm nay em có việc, anh ăn trước đi.
Cù Tranh Viễn nhíu mày: Chuyện gì?
Tạ Diễn: Chị em bảo em đi trung tâm thương mại mua quần áo cùng chị.
Cù Tranh Viễn: Vì sao cô ấy không đi cùng bố anh?
Tạ Diễn: Bọn em rất lâu rồi không gặp nhau, đã sắp đổi mùa, chị nói phải mua cho em hai bộ quần áo và đôi giày mới.
Cù Tranh Viễn: Trung tâm thương mại nào? Vừa đúng lúc tôi cũng muốn mua quần áo.
Tạ Diễn: Không nói cho anh.
Cù Tranh Viễn nhìn màn hình ngây ngô cười hí hí, đoán là nhóc con hơn phân nửa đang ngại rồi, phải cần một thời gian để thích ứng chút đã, trong khoảng thời gian ngắn không nên gặp mặt.
Thật ra chính hắn cũng cần chút thời gian để bình tĩnh lại.
Từ khi thức dậy đến bây giờ, hắn không nhịn được hồi tưởng mãi cảm giác tối hôm qua được ôm người trong lồng ngực, một cục mềm như bông giống y như thú cưng, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ngượng ngùng, còn có vành tai đỏ bừng, cái cổ thon dài kia nữa! !
Tạ Diễn cũng không dứt khoác từ chối hắn, cũng không có chống cự lúc hắn ôm, vậy nếu chuyển sang dắt tay và hôn môi thì sao? Vẫn sẽ để yên như vậy sao?
Hắn ngửa mặt hít sâu một hơi, tâm viên ý mã ảo tưởng, sau đó lại xoay người chôn mặt trong gối cười ngây ngô.
Đến khi Giang Trình gọi điện thoại đến, Cù Tranh Viễn mới thu hồi những suy nghĩ bay loạn xạ của mình, có điều ý cười trên khóe miệng vẫn không dứt.
“Gọi vài lần đều tắt máy, cậu ngủ đến bây giờ?”
“Ờ.
“
“Được nhe,”- Giang Trình cười gian: “Vậy ý là đã có tiển triển hơn rồi à.
“
Cù Tranh Viễn bảo thủ nói: “Thành công cỡ 50%.
“
“Mới 50? Ngay cả vạch tiêu chuẩn cũng chưa đến à? Vậy xem như từ chối hay không từ chối? Không phải là do cậu uống nhiều nên quên mất chứ?”
“Bộ tôi bị ngu chắc?”
“Lỡ vậy rồi sao.
“
“Chậc.
” Cù Tranh Viễn nhíu mày, “Đổi thành cậu, cậu có thể từ chối tôi sao?”
Giang Trình hoảng sợ: “Đừng đừng đừng đừng đừng người anh em, hai ta thật sự không có khả năng, tôi rất sợ bố cậu, càng sợ bố tôi hơn.
“
“! ! “
Đùa thì đùa vậy, thật ra lời Giang Trình nói đã thức tỉnh Cù Tranh Viễn.
Hắn và Cù Bình Sinh là cha con ruột, cho dù phạm phải sai lầm lớn như thế nào, chỉ cần có quan hệ huyết thống, Cù Bình Sinh cũng không thể làm gì hắn, nhưng Tạ Diễn thì không giống vậy.
Về sau nếu hắn và Tạ Diễn tiến triển hơn bước nữa, tình huống của Tạ Diễn trong cái nhà này có thể rất xấu hổ.
Giang Trình an ủi: “Thật ra cậu có thể nhìn xa trông rộng hơn một chút, trước tiên cứ lén lút yêu đương đi, chờ Tạ Diễn lớn lên, tiền cậu tích cóp được cũng vừa đủ, sau đó lại công khai, nếu bố cậu vẫn không đồng ý, vậy thì mua một căn nhà khác.
Con cái cũng có thể nhận nuôi.
“
Cù Tranh Viễn cảm thấy lời này rất có đạo lý, chỉ cần tình cảm ổn định, trời sập xuống thì có sao đâu.
Giang Trình: “Nói trắng ra, loại chuyện này cũng rất đơn giản, mỗi một người đều có cách xử sự của mình, nếu cậu không muốn kết hôn không muốn quen ai thì phải bàn bạc tất cả mọi chuyện với người trong nhà, tôi cảm thấy bố cậu cũng không phải cái kiểu cổ lỗ sĩ đâu, nhìn cách ông ấy có thể không màng đến ông bà nội cậu, quyết đoán dẫn người yêu về nhà, ắt hẳn cũng có thể thông cảm cho cậu.
“
Cù Tranh Viễn bỗng nhiên nhớ tới năm ngoái mình và Cù Bình Sinh từng gọi một cuộc điện thoại, lúc ấy hắn nghĩ lầm người yêu ông bô là Tạ Diễn, còn nói với bố về chuyện đồng tính luyến ái.
Lúc ấy hắn nói như thế nào ta?
Hình như chửi ầm lên với ông bô già một trận.
Cù Tranh Viễn nhéo nhéo mũi, cảm giác mặt có hơi rát.
“Sao không nói gì nữa?” Giang Trình hỏi.
Cù Tranh Viễn mím môi, đứng dậy mò trong tủ quần áo ra một bộ đồ thể thao, chuẩn bị tắm rửa.
“Cậu đã bao giờ tỏ tình với ai chưa?” Hắn hỏi.
“Nói nhảm, tôi cũng đã nói tôi từng yêu đương nhiều lần vậy cơ mà.
” Giang Trình nói.
Cù Tranh Viễn khiêm tốn lĩnh giáo anh: “Vậy thì bình thường nói như thế nào?”
Hồi năm hai đại học cậu biết đúng không, lúc chơi game quen biết, sau này tôi đi tìm cô ấy, trực tiếp thuê phòng! ! Lời âu yếm đều nói trên giường.
“
Cù Tranh Viễn khó có thể tin ngắt lời anh: “Cậu đó là đi tìm bạn chuỵt!”
“Muốn uyển chuyển cũng được luôn, tôi nhớ rõ hồi tiểu học mỗi ngày tôi đều mời cô bé kia ăn đồ ăn vặt rồi nảy sinh tình cảm, cấp 2 thì đối phương viết thư tỏ tình tôi, cấp 3 hẹn luôn nhau ra ngoài đi dạo phố xem phim, trong rạp chiếu phim thành công dắt tay, bỏ qua luôn cả bước tỏ tình.
“
Cù Tranh Viễn một tay chống bên cạnh cái bồn rửa, nhìn khuôn mặt mình trong gương, phờ phạc rã rời, trên cằm còn có râu lún phún xanh nhạt.
Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc: “Có cái loại nào mà vừa khéo léo vừa thẳng thắn xong rồi còn có thể làm người ta cả đời khó quên không, tốt nhất còn có thể ra vẻ tôi là một người rất nội hàm.
“
Loại vấn đề này quả thực như đang hỏi làm sao để màu đen trông sặc sỡ, đổi lại là người khác sớm đã chửi cho một trận, nhưng Giang Trình là ai – là một nhà thiết kế siêu nhẫn nại, mỉm cười nói: “Vậy cậu biết cậu ta bình thường thích nhất cái gì không?”
“Rubik, em ấy cứ như đang sưu tập tem, gom góp đủ các loại hình dạng, loại trâu nhất là 6×6, chỉ cần một giây là ẻm có thể phục hồi như cũ, tốc độ tay kia, hoa cả mắt! ! “
Cù Tranh Viễn “Shhh” một tiếng, tỉnh ngộ ra: “Ý của cậu là, bảo tôi tặng loại 7×7 cho em ấy à?”
“! ! ” Giang Trình nặng nề thở dài, “Người anh em, tiến độ 50 kia % không phải là do cậu tự đoán mò chớ? Cậu cảm thấy cậu ta coi trọng cậu ở đâu?”
Cù Tranh Viễn giận tím người: “Tôi thì làm sao? Từ nhỏ đến lớn một mớ người theo đuổi tôi thì sao, có tiền có nhan sắc có thân hình đây chính là Tạ Diễn chính miệng khen.
“
Hắn tự động lược bỏ luôn nửa câu sau “Chỉ là đầu óc không tốt lắm”.
Giang Trình cất cao giọng: “Trên đời này người có tiền có nhan sắc có thân hình cũng cả rừng mà, vì sao người ta phải coi trọng một mình cậu hả?”
Cù Tranh Viễn đúng lý hợp tình: “Vì tôi đối xử với ẻm rất tốt, lâu ngày sinh tình đó, thẳng thắn đi, nếu cậu là nữ chắc chắn cũng muốn gả cho tôi.
“
“Nếu tôi là nữ coi như tôi là mẹ cậu.
” Giang Trình nói.
“! ! “
Còn có thiên lý không, sao ai cũng đều muốn được làm mẹ hắn thế.
Giang Trình chém cho một đao: “Nói thật, may mắn cho cậu Tạ Diễn không phải nữ, nếu không người ta tuyệt đối sẽ ưu tiên suy xét đến vấn đề chỉ số thông minh của đời sau nhà mình mà từ bỏ khả năng tiến bước với cậu.
“
“Cậu còn có thể nói chuyện đàng hoàng không!”- Cù Tranh Viễn cũng cất cao giọng: “Nhìn cái khuôn mặt như màn hình TV của cậu thì có thể sinh ra thứ bảo bối tốt lành gì!?”
“! ! ” Giang Trình vắt hết óc suy nghĩ, “Không phải cậu ta thích Rubik lắm sao, thì cậu cứ xoay Rubik thành chữ cái tiếng Anh rồi thổ lộ nè.
“
Cù Tranh Viễn cảm thấy ý nghĩ này cũng không tồi, trong đầu thậm chí đã có hình ảnh hiện lên.
X Y I? U
Mỗi mặt là một chữ cái.
Mới mẻ độc đáo lại có nội hàm!
Nhưng loại chuyện xoay Rubik này phải dựa vào đầu óc, Rubik 3×3 mà một mặt hắn cũng không xoay ra được chứ đừng nói xoay ra chữ cái tiếng Anh.
Bảo Tạ Diễn xoay một cái đưa cho hắn nghe còn xuôi tai hơn.
“Pass, next.
“
Sau khi nhà thiết kế Giang chỉ cho hắn mười tám phương án, liên quan đến cả đường biển đường bộ và hàng không, tốn kém lại lãng mạn, nhưng đối phương vẫn không hài lòng, không phải chê bai quê mùa quá thì chê không có nội hàm.
Sau khi suy nghĩ ba bốn lần, không hề ngoài ý muốn lựa chọn phương án đầu tiên — xoay Rubik.
Giang Trình nhịn cơn tức giận không cắt bào đoạn nghĩa với hắn, nhéo nhéo giữa mày: “Vậy đi, cậu rắng sức nỗ lực đi, thật sự không được vậy thì về già rồi thổ lộ, tin tưởng chính mình, trước khi chết nhất định có thể xoay được.
“
“! ! “
Cù Tranh Viễn vào phòng ngủ của Tạ Diễn trộm một khối Rubik 3×3, lên mạng tìm tòi giáo trình, tự tin tràn đầy xoay một buổi trưa, buồn lòng là làm cách nào cũng không xoay ra được một mặt hoàn chỉnh, tức giận đến xém chút nữa ném văng cục Rubik.
Hiển nhiên rồi, thực lực không cho phép hắn chơi trò lãng mạn.
Hắn chống cằm phát sầu, thậm chí bắt đầu nghi ngờ chỉ số thông minh của mình có phải thật sự có vấn đề không.
Hắn đã từng tận mắt nhìn thấy Tạ Diễn dùng mười mấy giây phục hồi khối Rubik 3×3 này như cũ.
Kinh khủng muốn mù con mắt.
Tại sao tới tay hắn lại không được hảaaaa.
.
Đang suy nghĩ, Hổ Tử bỗng nhiên nhảy lên bàn trà, liếm ly sữa chua của hắn, rồi thò cả đầu thò xuống đáy ly, lúc rút ra được thì trán và chóp mũi đều dính sữa chua tèm nhem.
Liếm sạch sẽ hết còn ngại không đủ, thò móng vuốt ra, khối Rubik nháy mắt văng ra ngoài.
“Hổ Tử!” Cù Tranh Viễn rít gào bóp chặt cổ nó hung hăng vuốt ve hai cái, “Gần đây có phải ta ít đánh đít mi quá đúng không?”
Hổ Tử kêu rên, làm như biết sai rồi, nhưng đôi mắt nhỏ quật cường kia lại như muốn nói: Lần sau còn dám.
Cù Tranh Viễn đánh đít nó một cái.
Rubik hàng vỉa hè chất lượng kém, quăng một cái là tan nát cõi đời, những khối vuông nhỏ rơi rụng đầy đất, có vài cái còn rớt xuống phía dưới bàn trà.
Cù Tranh Viễn chổng mông quỳ rạp trên mặt đất nhặt từng cục lên, cố gắng lắp ráp lại lần nữa.
Nói đến cùng chỉ số thông minh vẫn kém người ta một chút, lúc ráp lại gần xong rồi hắn mới chợt lóe lên ý tưởng –lắp khối Rubik được lại một lần nữa thì có thể sắp xếp lại thành chữ cái nào cũng được mà!
“Hổ Tử!” Cù Tranh Viễn nắm lỗ tai nhỏ của nó nhéo hai cái, “Con quả thực là tiểu phúc tinh của baba.
“
Hổ Tử đắc ý liếm liếm chóp mũi.
Cù Tranh Viễn thầm nói có kỹ thuật này còn sợ cái gì? Trực tiếp khiêu chiến 15×15! Toàn bộ “Tôi? Em Tạ Diễn” đều có thể!
Đầu óc ngu si không quan trọng, hắn còn có thể đi lối tắt!
Hắn cảm thấy kiêu ngạo nghĩ ngợi, đời này của mình e rằng chỉ có hai chữ có thể tóm gọn — Quá phê.
Chuyện may mắn nhất chính là đầu thai vào chỗ tốt, Cù Bình Sinh tự mình dâng Tạ Diễn đến trước mặt hắn.
Văn phòng phẩm không có khối Rubik nào cao cấp như vậy, Cù Tranh Viễn bèn mua khối Rubik 7×7 về đặt trên bàn, vẫy tay với Hổ Tử: “Cục cưng mau lại đây.
“
Thử đi thử lại nhiều lần, Hổ Tử thành công đập khối Rubik vỡ vụn từng mảnh, Cù Tranh Viễn khen một câu “Thật ngoan”, còn cào cào cằm nó, khen thưởng cho nó một bao que cá ngừ.
Tạ Diễn ăn cơm ở ngoài xong mới về nhà, còn chưa đi tới huyền quan, Cù Tranh Viễn đã từ phòng ngủ nhảy ra nghênh đón cậu, còn tích cực hơn Hổ Tử.
“Đã về rồi đó à, hồi chiều ăn cái gì?” Hắn dựa lưng vào bàn ăn vẻ mặt vui sướng, Tạ Diễn thậm chí có thể thấy sau lưng hắn có cái đuôi chó đang điên cuồng vung vẩy.
“Ăn cơm thôi.
“
Sau khi trải qua chuyện tối hôm qua, Tạ Diễn phát sợ hắn, rất sợ đêm nay lại phải trở thành gối ôm hình người, hấp tấp thay dép lê chạy như bay: “Em đi lên làm bài tập trước nhá.
“
“Đợi chút.
” Cù Tranh Viễn túm chặt quai cặp của cậu.
Tạ Diễn trọng tâm không vững xém chút nữa ngã quỵ trên mặt đất, lùi lại hai bước, quay đầu nhìn hắn: “Làm sao vậy?”
Biểu tình của Cù Tranh Viễn ngượng ngùng, do dự: “Tôi có chuyện này muốn nói với em xíu.
“
Tạ Diễn nhìn gương mặt hắn, trái tim lại rớt hết liêm sỉ đập bình bịch.
Có một việc không thể phủ nhận đó là khuôn mặt của Cù Tranh Viễn không giống mấy khuôn mặt của minh tinh bình thường, tự nhiên thu hút, cực kì dễ nhìn, tuy rằng lâu lâu có chút ngu đần nhưng phần lớn đều là dịu dàng đáng tin cậy.
Chỉ cần hắn sẵn lòng, con ngươi sáng ngời sẽ thực thẳng thắn chân thành biểu đạt tình cảm.
Xuyên thấu qua đôi mắt Tạ Diễn cảm nhận được cảm xúc của hắn, có thấp thỏm cũng có mong đợi, ánh mắt hắn hào hứng lạ thường, có điều Tạ Diễn vẫn chưa nghĩ xong làm sao để đáp trả loại tình cảm này.
“Tối nay được không? Em còn có rất nhiều bài tập về nhà phải làm.
“
“Không làm trễ nãi em đâu.
” Cù Tranh Viễn mím môi, lòng bàn tay ướt nóng, ngón tay cái không an phận vuốt ve qua lại: “Tối hôm qua tôi còn có một câu quan trọng nhất nói chưa kịp nói.
“
Tạ Diễn cũng căng thẳng nắm chặt lòng bàn tay, thời khắc quan trọng, người trong thế bị động biểu tình nhìn qua sẽ luôn bình tĩnh hơn phía chủ động rất nhiều.
Cậu do dự một lát, biết rõ cố hỏi: “Cái gì vậy?”
Cù Tranh Viễn tránh tầm mắt cậu, gãi gãi trán: “Tôi đã đặt đồ vật muốn biểu đạt trên bàn sách của em, em đến nhìn sẽ biết.
“
Tạ Diễn cực kỳ dịu dàng “Ò” một tiếng, trái tim Cù Tranh Viễn run lên từng hồi.
“Em lên trước nhé.
“
“Ừm.
” Cù Tranh Viễn gật gật đầu.
Tạ Diễn thẹn thùng cúi đầu, trên cầu thang đi ngang qua Hổ Tử, toàn bộ quá trình Cù Tranh Viễn đều nhìn chằm chằm bóng dáng cậu.
Đổi thành bình thường, Tạ Diễn nhất định sẽ khom lưng xoa người Hổ Tử mấy cái, thậm chí bế lên hôn hít, nhưng hôm nay hoàn toàn bỏ qua nó.
Thân thể của cậu thành thật hơn miệng nhiều, ba bước thành hai vụt lên.
Đẩy cửa, ngửi được một mùi nước hoa nhàn nhạt lưu lại trong không khí, trong cương có nhu mùi thơm ngào ngạt.
Cậu đoán Cù Tranh Viễn nhất định đã ngẩn người trong phòng ngủ của cậu rất lâu.
Làm cái gì vậy kìa?
Hai chân gấp không chờ nổi bước vào thư phòng, còn chưa tới nhìn kỹ kịp, cảm giác có một thứ gì đó cộm vào lòng bàn chân của cậu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ông trời căn bản không cho cậu bất cứ cơ hội phản ứng nào, dép lê trên chân như bôi mỡ, kéo chân trái cậu trượt ra ngoài cái “Bụp”.
Tạ Diễn chỉ cảm thấy hai mắt tối sầm, thân thể không chịu nổi ngửa ra sau, trong đầu thoảng qua hai chữ — toang đời.
Mông và khuỷu tay cậu cùng lúc nện trên sàn nhà, có thể là bị đụng tới dây kinh mạch nào đó, cảm giác kia giống như bị điện giật, đau đớn lan khắp người, đau đến mức cậu nhe răng trợn mắt thở phì phò.
Cù Tranh Viễn ở dưới lầu đều nghe thấy thanh âm nặng nề vang lên, không tự giác ngửa đầu nhìn liếc mắt nhìn trần nhà, bỗng có một dự cảm xấu thoáng qua.
Tạ Diễn chật vật đứng lên, trước mắt là một đống hỗn độn thảm không nỡ nhìn.
Gió ngoài cửa sổ sách giáo khoa trên bàn cậu bay phấp phới, ly nước đặt trên bàn không biết làm sao bị đổ xuống, mảnh thủy tinh rơi đầy đất, càng giết người hơn là Coca đổ hết lên bài thi của cậu, theo mép bàn chảy tí tách xuống.
Rubik bị người ta đập cho tan tành, đầy đất đều là đống khối vuông nhỏ màu sắc rực rỡ, vừa rồi cậu dẫm phải một khối Rubik nhỏ.
Xương hông đau đến mức đứng dậy không nổi, mông và khuỷu tay chắc chắn đã bầm tím rồi.
Lòng tràn đầy chờ mong hóa thành một cục tức dâng lên, cậu gân cổ lên rít gào: “Cù! Tranh! Viễn! — má nó anh cút lên đây cho tôi! –“
Cù Tranh Viễn bị giọng nói như hổ gầm rồng thét này dọa sợ tới mức rụt vai.
Trong lòng thầm nói tình yêu này có phải tới hơi bị dữ dội không?
Dọa người vãi.
Hổ Tử lắc mông lượn lờ trước mặt hắn, đắc ý dào dạt liếm liếm chóp mũi, dùng ánh mắt ý bảo — chuyện này đều đã làm xong cả, cá khô đâu?
– ——————————–.