Editor:Gạo Đen
==m=a=y=c=o=n=c=h=o=r=e=u=p=c=u=t=m=a=u
Chương 53.1: Mặt người dạ thú
Đồng hồ sinh học của Tạ Diễn rất chuẩn, suốt mấy tháng qua đây là lần đầu tiên cậu ngủ quên.
10 giờ rưỡi.
Thật sự không thể tưởng tượng nổi.
Mành che của cửa sổ sát đất không chắn được ánh mặt trời nóng cháy, trong phòng có hơi nóng, chỗ bên cạnh lại trống không.
Vali Cù Tranh Viễn còn đây nhưng người đã đi rồi.
Trên bàn có đồ ăn sáng và một mảnh giấy nhỏ bị đè dưới hộp sữa chua.
– – Tôi đi làm việc đã, dậy rồi thì nhớ ăn sáng.
Biểu hiện tối qua của em quá tuyệt vời, tôi sẽ nhớ mãi không quên đâu, moah moah!
Tạ Diễn mồm thì chửi bậy “*** mạ”, mặt lại nóng bừng.
Những hình ảnh tối hôm qua trước khi đi ngủ giờ phút này lại càng rõ ràng, cậu vùi đầu vào gối nằm, đá khăn trải giường lung tung cả lên, trong đầu cứ mãi quẩn quanh giọng nói trầm thấp.
Bảo cậu kẹp chặt chân lại tí……!
Cù Tranh Viễn, bạn trai nhà cậu, nhìn thì có vẻ rất dè dặt, không ngờ vẫn OOC*, lại còn mồm mép dẻo quẹo.
Quả là đồ lưu manh giả danh tri thức.
*OOC: out of character, nói nôm na là bị lệch khỏi thiết lập ban đầu
Lúc trước bọn họ cũng không chuẩn bị gì đàng hoàng hết, trong phòng cũng không có ba cái đồ bôi trơn linh tinh, Cù Tranh Viễn chơi liếm tất.
Cái cảm giác tê tê khi da ở đùi bị tóc cọ cọ bây giờ nghĩ lại vẫn khiến người ta run rẩy.
Chỉ là đùi cậu đau vãi cả loằn! Như vừa chạy xong mười kilomet.
Tại sao lại như vậy!?
Tạ Diễn xốc chăn lên, dang rộng hai chân.
Chỗ tối hôm qua bị cọ xát đụng vào thì đau rát vô cùng, lại còn đỏ ửng lên.
Trước khi ngủ rõ ràng chẳng sao cả, sớm biết vậy chỉ dùng tay là được.
Tạ Diễn nằm liệt giường, thở dài một hơi.
Lúc rửa mặt, cậu mới phát hiện không chỉ có đùi và mặt trước bị rải đầy dâu tây mà ngay cả sau lưng cũng đầy, không nhớ mọc ra lúc nào vì cậu còn ngủ sớm hơn Cù Tranh Viễn.
Cù Tranh Viễn hôn rất quá quắc, dấu vết loang lổ luôn nhắc nhở cậu rằng quan hệ của bọn họ lại tiến thêm một bước nữa.
Lúc trước xem phim, cậu rất mâu thuẫn với những hành vi như vậy, ấy vậy mà khi thật sự trải nghiệm mới thấy cũng đâu đến nỗi đáng sợ như vậy, thậm chí còn sướng là đằng khác.
Cậu vừa đánh răng vừa nhìn gương cười ngây ngô
Cù Tranh Viễn cho Vương Bất Phàm nghỉ một ngày, dặn dò cô phải đừa Tạ Diễn đến ga tàu hỏa an toàn, hắn lo Tạ Diễn lại lạc giữa đường nữa.
Tạ Diễn trở lại cổng tiểu khu, gửi tin nhắn báo bình an cho bạn trai.
Phía sau có tiếng còi xe, Tạ Diễn theo bản năng né sang bên cạnh, tay còn đang nhắn tin.
“Diễn Diễn.”
Cửa sổ xe từ từ hạ xuống, Tạ Diễn vừa thấy đã bất ngờ: “Chị, chị lấy bằng lái hồi nào vậy?”
Hai tay Tạ Mạn còn đang đỡ tay lái: “Mới lấy tháng trước, lên đây, dẫn em đi siêu thị mua chút rau.”
“Vâng ạ.” Tạ Diễn lười chả thèm về cất cặp, vui sướng chui vào ghế phó láo.
Xe là chiếc màu đen mà lúc trước Cù Bình Sinh hai lái, trên kính chiếu hậu còn treo chuỗi hạt kiam chẳng qua mùi bên trong xe đã đổi thành mùi cam ngọt thanh lấn át cả mùi đàn hương cũ kĩ.
Sau khi Tạ Mạn lấy được bằng lái, Cù Bình Sinh vốn định mua một chiếc mới cho cô, nhưng cô thấy cũng không cần lắm nên Cù Bình Sinh đưa luôn chiếc này cho cô chạy.
Đây mới là lần thứ ba Tạ Mạn lái xe ra ngoài nên vẫn bỡ ngỡ, mắt mũi cũng không dám để lung tung, lúc nói chuyện vẫn chăm chú quan sát tình hình giao thông phía trước.
“Em mang cặp sách đi đâu đấy?”
“Thư viện ạ.” Đây là lần đầu tiên Tạ Diễn nói dối Tạ Mạn, cậu cứng ngắc moi moi túi quần, đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
Tạ Mạn căn bản không hoài nghi gì: “Ăn tôm tít không, chị hấp chấm muối nhé?”
“Em còn muốn ăn chíp chíp xào tỏi nữa.”
“Cùng đi mua đi.”
Con đường bên cạnh chợ rau rất hẹp, không tiện dừng xe, lại dễ bị va chạm, Tạ Mạn dứt khoát chạy luôn đến khu thương mại.
Tạ Diễn lấy xe đẩy, cởi áo khoác treo ở bên trên.
“Em và cô bạn gái kia dạo này sao rồi, đến thư viện học bài với ẻm hả?”
Tạ Diễn sửng sốt hai giây mới “Vâng” một tiếng, cậu mong Tạ Mạn đừng truy hỏi vấn đề này nữa, bởi vì cô càng hỏi thì cậu càng phải nói dối thêm nhiều lần nữa, cậu rất ghét cảm giác ấy.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Tạ Mạn rất có máu bà tám.
“Khi nào dẫn về ăn bữa cơm đi.”
Tạ Diễn lại càng hoảng sợ: “Vì sao!?”
“Sao trăng gì, chị là chị em, bồ em mà chị không được nhìn thấy một lần luôn đó hả? Em yên tâm, chị tiếp thu được hết, có là con trai chị cũng không phản đối.” Tạ Mạn cười tủm tỉm.
Tạ Diễn kinh hoàng xém trật khớp hàm, cậu biết tư tưởng của Tạ Mạn tương đối thoáng, nhưng không ngờ có thể thoáng tới mức ấy.
Trong nháy mắt, cậu chỉ muốn nói quách ra cho rồi nhưng lí trí vẫn chiến thắng nỗi xúc động nhất thời.
Đó là bởi vì Tạ Mạn cảm thấy cậu chẳng đến mức yêu đương với con trai, mà dù có tìm trai đi chăng nữa thì cũng không thể trúng ngay con trai của anh rể được.
Không phải chuyện của mình thì dù cho có nát bấy đến mức nào cũng tiếp nhận được, cùng lắm thì cảm thán hai câu, thậm chí còn khuyên đương hãy bình tĩnh đón nhận.
Nhưng nếu chuyện ấy đổ lên đầu mình thì làm sao dám đối mặt.
Tạ Diễn rất hiểu những việc này, thầm khuyên bảo bản thân.
Tạ Mạn thấy cậu không nói lời nào bèn truy hỏi: “Không phải là con trai thật đó chứ?”
Tạ Diễn vẫn không đáp lại, cậu ghét nói dối, càng ghét nói dối Tạ Mạn, một bên cậu hy vọng Tạ Mạn có thể cảm nhận được, nhưng một bên lại sợ hãi cô thật sự phát hiện ra.
Bầu không khí đang căng như dây đàn, lại bị một giọng nói bất thình lình ngắt ngang.
“Tạ Mạn.”
Tạ Mạn quay đầu trong nháy mắt, mặt mũi cứng đờ.
Tạ Diễn cũng quay đầu lại.
Người kêu cô là một người đàn ông rất cao lớn, chiều cao xấp xỉ cỡ Cù Tranh Viễn, làn da màu lúa mạch, nhìn đã biết dân tập thể hình lâu năm, cánh tay vô cùng thô to, cơ bắp căng chặt quần áo, cảm giác chỉ cần gã hơi gồng lên một chút là cúc áo sơmi có thể đứt phăng ra.
Tạ Diễn nhớ mình từng gặp người này mấy năm trước, gã là bạn trai cũ của Tạ Mạn, nhớ không lầm gã ta là một nhiếp ảnh gia, chỉ là năm đó không đô con như vậy, trông như lột xác hoàn toàn vậy.
“Đào Dã……” Tạ Mạn kinh ngạc nhìn gã, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại được, “Sao anh lại ở đậy?”
“Trùng hợp nhỉ.”
Đào Dã cười nhếch mép, nụ cười của gã phức tạp, thậm chí phải nói là tà ác, cảm giác như nụ cười tà của nhân vật phản diện sau khi nói chuyện với nhân vật chính, vừa nhìn đã biết con hàng này không có gì tốt lành.
Tạ Diễn cảm thấy tuy rằng gã được cái trẻ tuổi nhưng còn chẳng bằng một góc của Cù Bình Sinh, ít nhất Cù Bình Sinh cười lên còn hiền hòa dễ gần như phụ huynh chứ không tởm lợn như thằng cha này.
“Năm đó không rên một tiếng đã dọn đi rồi, làm hại anh tìm kiếm bấy lâu.” Đào Dã nhìn thoáng qua Tạ Diễn, “Này là em trai em nhỉ, cao bằng này luôn rồi à.”
Tạ Mạn cau mày: “Còn tìm tôi làm gì, hai ta đã không còn liên quan gì nữa.”
Đào Dã lại cười: “Có liên quan hay không cũng chưa đến phiên một mình em định đoạt đâu? Hai ta có thể gặp nhau ở đây cũng coi như duyên phận, cùng đi uống một chén nhỉ?”
“Đang bận, với lại tôi có chồng sắp cưới rồi.”
“Ai vậy?”
“Liên quan đéo gì tới anh.”
Tạ Diễn nhớ rõ Đào Dã là bạn trai đầu tiên của Tạ Mạn, thời gian quen nhau khá lâu, sau này bởi vì tính cách hai người không hợp nên chia tay trong hậm hực, sau khi chia tay, Tạ Mạn chặn hắn rồi chuyển nhà đi.
“Làm bạn bè cũng không được ư?” Đào Dã móc điện thoại ra, ” Kết bạn lại đi, coi như hai ta quen biết lại lần nữa.”
“Không được, tôi còn có việc.” Tạ Mạn nói.
“Em đừng tuyệt tình như vậy chứ.” Đào Dã cản xe đẩy của bọn họ lại.
“Anh điên à?” Tạ Diễn liếc xéo hắn, “Lời chị tôi nói anh nghe không lọt phải không? Để tôi phiên dịch lại lần nữa cho anh nghe, chị tôi bây giờ đã có chồng sắp cưới rồi, không muốn dính líu gì tới anh nữa, tôi thấy anh cũng không nhỏ bé gì cho cam, sao có từng ấy mà cũng không nhìn rõ được?”
“Chồng sắp cưới?” Đào Dã cười ha hả, “Vậy là chưa kết hôn mà, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn, huống chi là chưa có gì hết, anh bằng lòng chờ em hồi tâm chuyển ý, không phải em nói em thích con trai hay vận động sao, em nhìn anh này, thay đổi nhiều không? Em thích không?”
Gã giơ cái cánh tay thô to của mình lên.
Tạ Diễn trợn trắng mắt, xem ra con hàng này không phải đui mù mà căn bản là không biết xấu hổ.
Ở chung với người bình thường lâu rồi, tự dưng được gặp thứ không biết tốt xấu như này cậu cũng không biết xử lí thế nào, cũng đã hiểu sương sương vì sao Tạ Mạn muốn chia tay với người này, tính cách thật sự rất phiền.
“Tránh ra.” Tạ Mạn dùng sức ủi xe đẩy vào đùi gã.
Đào Dã lại cười nhếch mép rồi lui qua một bên, Tạ Diễn nhìn gã, da gà da vịt nổi lên rần rần.
Đi thẳng một đường, Tạ Diễn mới quay đầu lại nhìn thoáng qua, Đào Dã còn đi theo phía sau.
“Chị, hình như gã vẫn đi theo chúng ta.”
“Mau đi chọn đồ em thích ăn đi.”
Tạ Mạn không quay đầu lại.
Tạ Diễn phát hiện cô vẫn luôn cau mày, trong ánh mắt tràn ngập sự đề phòng như con thỏ phải chịu nỗi kinh hoàng ghê gớm.
Từ khu đồ ăn vặt đến khu thực phẩm tươi sống, lại từ khu thực phẩm tươi sống đến đồ khu uống, Tạ Diễn quay đầu lại rất nhiều lần đều phát hiện bóng dáng Đào Dã, gã không chút hoang mang đi theo sau, tuy cách bọn họ rất xa nhưng mãi không biến mất.
Quái dị thật sự.
“Vì sao gã đi theo chúng ta mãi vậy? Chị nợ tiền gã ư?” Tạ Diễn trêu chọc.
“Bởi vì đầu óc gã không bình thường.” Tạ Mạn nói.
Quen Đào Dã là chuyện hối hận nhất cuộc đời của Tạ Mạn.
Năm ấy cô 23 tuổi, Tạ Diễn đang học cấp hai, bọn họ thuê một căn phòng ở thành phố Hạng Thành (Tỉnh Hà Nam, Trung Quốc) cách đây hơn 50 kilomet.
Ban ngày Tạ Mạn bán hàng ở công ty bách hóa, ban đêm làm tiếp thị ở KTV (quán karaoke), cũng quen biết Đào Dã từ lúc ấy.
Năm đó Đào Dã vẫn còn vẻ thanh tú, gã và một đám bạn đi hát karaoke, sau khi gặp thì yêu Tạ Mạn từ cái nhìn đầu tiên, nhưng gã không theo đuổi liền tay mà hay lui tới nơi đây nhiều lần.
Sau này khi Tạ Mạn đã quen mặt, gã mới thổ lộ: “Anh chỉ muốn đến nhìn em.”
Tạ Mạn sửng sốt.
Có điều gã khác xa so với hình mẫu lí tưởng nên lúc ấy Tạ Mạn vẫn chưa động lòng, chẳng qua vì một lần ngoài ý muốn đã khiến bọn họ vướng phải gút mắt vi diệu.
Hôm đó đến lượt cô dọn dẹp vệ sinh, không cẩn thận làm hỏng một bức tranh trang trí cổ nên phải bồi thường một số tiền lớn, không may lúc ấy lại là gần lễ khai giảng của Tạ Diễn.
Cô lo lắng sứt đầu mẻ trán, hỏi mượn tiền khắp nơi nhưng dẫu sao cũng chỉ là quan hệ xã giao nên chẳng mấy ai chịu chìa tay giúp đỡ.
Cô hết cách đành phải thử vận may trên Đào Dã.
Đào Dã vung 5 vạn (~hơn 15 triệu VNĐ), không chỉ giải quyết được nổi gấp gáp của cô mà tiền sinh hoạt của mấy tháng sau cũng có.
Đào Dã còn bảo có thể tìm cho cô một công việc khác làm Tạ Mạn cảm động đến rơi nước mắt, ấn tượng với hắn cũng tốt lên không ít.
Nhà Đào Dã mở công ti chụp ảnh cưới, danh tiếng không tệ, hệ thống cửa hàng trải dài khắp đất nước.
Việc làm mới mà gã ta giới thiệu cho Tạ Mạn chính là làm người mẫu trong tiệm, quay chụp poster và video tuyên truyền, thù lao mỗi tháng còn nhiều hơn cả hai công việc trước đây của cô cộng lại.
Làm sao Tạ Mạn không động lòng cho được.
Lúc mới làm việc, hai người cũng không tiếp xúc nhiều, thỉnh thoảng ăn bữa cơm, uống miếng nước như đồng nghiệp bình thường.
Đào Dã đối đãi với cô rất khách khí, thay đổi thời tiết thì luôn hỏi han ân cần, dần dà Tạ Mạn cũng cảm thấy người này rất đáng tin cậy, cũng kể với hắn vài chuyện trong nhà.
Chính thức quen nhau là vào mùa hè năm thứ hao, trong rạp chiếu phim Đào Dã hôn trộm cô, lúc lái xe đưa cô đến dưới nhà lại thêm một nụ hôn như chuồn chuồn lướt.
Tạ Mạn hoàn toàn chìm sâu không lối thoát.
Con người một khi rơi vào lưới tình, lí trí sẽ bị lấn át, Tạ Mạn cũng không thể tránh khỏi định luật này.
Dopamine tiết ra khiến cô trở nên mù quáng, đê mê vào ái tình.
Có một ngày, Đào Dã ôm cô nói muốn chụp một bộ ảnh khỏa thân độc nhất vô nhị trên đời để làm bộ sưu tập.
Tạ Mạn biết một số nghệ thuật gia có đam mê mãnh liệt với sự trần trụi.
Tuy cô không thể cảm nhận được nhưng sau khi suy nghĩ rất lâu vẫn chấp nhận lời cầu xin của gã.
Chỉ là cô không cách nào trần truồng đối mặt tạo dáng với máy ảnh nên đành thay một vài bộ nội y gợi cảm.
Địa điểm quay chụp được ấn định là tại phòng làm việc của Đào Dã, sô pha, giường, sàn nhà, cửa sổ sát đất.
Bọn họ lấy cảnh và cũng làm tình ở rất nhiều chỗ, chìm sâu vào tình yêu và dục vọng của bản thân, mấy ai có thể tự giữ mình.
Tạ Mạn cứ cho rằng mình sẽ gả cho người đàn ông này nhưng sau thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cô dần phát hiện Đào Dã có một vài tật xấu.
Gã ta là một người đàn ông có dục vọng khống chế cực mạnh, thậm chí có thể nói là một loại bệnh trặng, gã ta yêu cầu cô phải gọi là đến, không được che giấu bất kì một bí mật nào, không chỉ vậy còn dùng cả đạo cụ khiến Tạ Mạn cảm thấy không thoải mái.
Đào Dã đa nghi, nhạy cảm và còn có chút khuynh hướng bạo lực, những điều đó theo thời gian dần dần lộ rõ.
Tạ Mạn và hắn cãi nhau vài lần, sau đó cô đưa ra yêu cầu chia tay và cả đơn xin nghỉ việc.
Nhưng trăm triệu lần cô không ngờ đến sự tin tưởng tuyệt đối mà cô đã bỏ rõ đổi lấy một cuộc sống như trong lồng giam.
Thật ra hôm ở phòng làm việc, nhắm thẳng vào cô không chỉ có màn hình máy ảnh mà còn có một cái camera mini được giấu đi, ghi lại toàn bộ quá trình họ làm tình.
Chỉ cần cô phản kháng, Đào Dã sẽ dùng video và ảnh chụp đe dọa, còn bảo sẽ cho Tạ Diễn xem.
Tạ Mạn hoảng loạn, đành tươi cười phối hợp với hắn, tìm một con đường sống trong vũng bùn lầy.
Cũng may không bao lâu sau, Tạ Diễn được vào trường cấp 3 Tinh Trình, cô tìm cơ hội tiêu hủy những văn kiện trong ổ cứng, rồi phá hỏng luôn điện thoại và máy tính của Đào Dã.
Cô giống như kẻ nằm vùng bị quân địch phát hiện, dẫn theo Tạ Diễn suốt đêm rời khỏi thành phố, xóa bỏ và đổi mưới hết số điện thoại và mạng xã hội, kể từ đó Đào Dã không xuất hiện trong tầm mắt cô thêm lần nào nữa.
Đó là một phần ký ức u ám, cô vẫn luôn muốn hủy diệt nó khỏi đầu óc mình, ít ra cũng có chút hiệu quả.
Không ngờ rằng cơn ác mộng này vẫn còn tiếp diễn.
Lòng cô vô cùng bất an, không biết Đào Dã theo dõi mình rốt cuộc là có ý đồ gì.
Sau khi tính tiền xong, cô dẫn Tạ Diễn chạy trối chết.
Sợ miệng mồm Tạ Diễn quá nhanh nhảu, lên xe cô còn dặn dò Tạ Diễn không được nói với ai chuyện hôm nay gặp được Đào Dã.
“Chị sợ anh rể ghen à?” Tạ Diễn ôm đồ ăn vặt cười hê hê, “Hèn chi mua cho em bao nhiêu là đồ ngon, muốn hối lộ em chứ gì?”
“Sướng thây em nhỉ.” Tạ Mạn cười gượng.
Tuy Cù Bình Sinh cũng không phải chòm sao Xử Nử mắc bệnh sạch sẽ gì nhưng cuộc tình của cô và Đào Dã có hơi đặc biệt.
Dù cho chuyện đã qua hai năm, cô vừa thấy đôi mắt của Đào Dã đã rơi vào trạng thái lo âu và khủng hoảng.
Cảm giác ấy giống như thấy gã tâm thần đang cầm đao, không ai biết giây tiếp theo gã sẽ làm ra chuyện gì.
Trải qua chuyện gặp gỡ Đào Dã, suy nghĩ của Tạ Mạn hỗn loạn, hoàn toàn vứt chuyện yêu đương của Tạ Diễn lên chín tầng mây.
Ăn cơm xong, Tạ Diễn tiễn cô ra khỏi tiểu khu, cuối cùng cũng có thời gian nhìn điện thoại, WeChat đã nhận mười mấy tin nhắn chưa đọc và hai cuộc gọi video bị nhỡ, đều là của Cù Tranh Viễn gửi tới.
Cậu mau chóng trả lời lại.
“Em làm gì vậy, cả buổi trưa chẳng thèm trả lời tin nhắn nào của tôi.”
Cù Tranh Viễn mới vừa tắm xong, trần truồng nằm trên giường khách sạn, chăn mền khó có thể che đường nhân ngư như ẩn như hiện, lộ ra phần lớn da thịt với vài vệt đỏ nhàn nhạt, hình ảnh quá mức khêu gợi này làm Tạ Diễn mãi nghỉ tới chuyện đêm qua, ôi chao ngại chết đi được.
“Chị em đang ở bên cạnh sao dám bật.” Tạ Diễn nói.
Cù Tranh Viễn nhướng mày: “Ở đâu thì ở, không thể gọi video cho tôi một cái sao?”
“Chị ấy còn video call với bố anh nữa đấy, anh muốn phơi ba cái……”
Hai chữ dấu hôn cậu thật sự khó có thể mở miệng, thôi thì thay thế bằng “ấy ấy”, “cho người khác nhìn à?”
Cù Tranh Viễn cười ha hả: “Không phải kích thích lắm sao? Bọn họ nói phần bọn họ, chúng ta nói phần chúng ta, phải không hả cậuu nhỏ?!”
Tạ Diễn bị tiếng cậu nhỏ này dụ dỗ, đầu gối nhũn ra, lết vào ổ chăn.
“Kích thích cái con khỉ!” Cậu chớp chớp mắt, thở dài, “Nhớ cái lần trước em nói với chị em đang yêu đương ấy không, hôm nay chị í lại hỏi người em thích là ai, có phải con trai không, làm em sợ mún chết, xém tí lộ chuyện hết!”
Cù Tranh Viễn: “Sao cổ biết em thích con trai?”
“Đoán mò đó, chắc là để thử lòng thôi.
Cơ mà năng lực tiếp nhận của chị còn mạnh hơn em nghĩ nhiều lắm, chị nói là em thích con trai chị vẫn chấp nhận nữa cơ.”
“Thiệt không?” khóe miệng Cù Tranh Viễn nhếch lên, sung sướng phân tích, “Có thể là do cuộc sống từ nhỏ đến lớn của cổ làm suy nghĩ của cổ thoáng hơn đó, giống tôi nè, mỗi ngày quẩn quanh bên em, tính cách bị mài mòn hết.”
“Xì, không nói chuyện với anh nữa, em đi tắm đã.”
“Tắm thôi mà sao không nói được, tối hôm qua tôi còn bế em đi tắm nữa, em……” Cù Tranh Viễn còn chưa dứt lời đã bị Tạ Diễn bla blo ngắt ngang.
“Không được nói! –”
Tạ Diễn nhớ lại tối hôm qua mình bị Cù Tranh Viễn làm dính đầy người, chùi không sạch lại còn lười đi tắm.
Bất đắc dĩ lắm mới được bế vào phòng tắm, trong bồn Cù Tranh Viễn còn không chịu buông tha nữa.
Hôn mấy lần nên cậu cũng hứng lên chứ bộ, đành cố sức bám chặt vai, cọ cơ bụng Cù Tranh Viễn mấy lần chứ biết sao giờ.
Hai đứa quẩy banh nóc.
Nhưng giờ nghĩ lại thì chỉ muốn đào cái hầm chui xuống cho rồi.
“Hồi sáng thấy chân em hơi sưng, có đau lắm không em?” Cù Tranh Viễn quan tâm hỏi han.
Tạ Diễn hét lên: “Anh còn nhìn nữa chớ!” Cậu nhớ rõ hồi sáng mình chưa mặc quần sịp vào nữa.
“Sờ cũng sờ rồi, sướng cũng sướng rồi, sao không cho người ta xem nữa?”
Tạ Diễn thật sự muốn khâu mỏ hắn lại, mới qua một đêm mà con hàng này mở khóa skill tào lao gì vậy.
Câu sau còn đáng sợ hơn nữa.
Cù Tranh Viễn dí sát loa điện thoại thì thầm: “Tôi thèm nữa……”
Giọng hắn rất nhỏ nhẹ, trầm thấp, Tạ Diễn nghe tiếng trái tym đập loạn xạ, da đầu tê dại.
“Em cho tôi xem miếng đi.” Đối phương lại bắt đầu làm nũng.
“Xem cái con khỉ!” Tạ Diễn dứt khoát cúp máy.
Cù Tranh Viễn bám riết không tha gửi voice chat cho cậu, nói vài câu âu yếm hòng mê hoặc người khác, lại còn gửi một đoạn video ngắn mười máy giây.
Camera từ cổ dần dần di chuyển xuống dưới, ngón tay thon dài chọc chọc vào cơ bụng.
“Có muốn ôm tôi không, muốn cọ cọ vào đây không?”
Tạ Diễn khóa màn hình, khóc không ra nước mắt nằm bẹp trên giường.
Uốn éo vặn vẹo, lăn qua lộn lại, không mềm xuống nổi, thật sự cậu cũng thèm thuồng không kém.
Vậy là chơi tới bến, cậu lột sạch quần áo rồi õng ẹo tạo dáng, chụp hơn trăm bức mới chọn được một tấm gợi cảm nhất gửi qua.
Cậu cố ý để lại mỗi một cái quần sịp để trông có vẻ như đang e thẹn chỉ dám nửa kín nửa hở.
Cù Tranh Viễn nắng nằng năng (n*ng nừng nưng) mở ra xem.
Tạ Diễn cũng đang nằm trên giường, cả người trần trụi, cằm gác lên khuỷu tay mỉm cười, hàm răng trắng nõn lộ ra đầu lười hồng nhạt, càng kích thích là trong ảnh còn có thể nhìn thấy đường cong sống lưng và cái mông tròn vểnh lên.
“……” Cù Tranh Viễn xem xong thì thằng em không xìu nổi, sợ đối phương thu hồi nên mau chóng ấn lưu
Đêm dài lắm mộng, hắn vẫn giữ vững quan điểm lúc ban đầu, học sinh cấp 3 giờ ghê vãi!
Tắm cho đã giờ coi như phí công rồi.
====reup====la====con=====pho=====.