Edit: Huyền Trân
Beta: Khinh Yên
Lời vừa thốt ra, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía chỗ cô.
Vài người nhìn về các món ăn trước mặt Bùi Kỵ.
Một đĩa…măng xào? Có thật là vì món ăn không?
Hay… chỉ là lấy món ăn làm cái cớ thôi?
Mọi người thầm trộm liếc nhìn Li Tư trên mặt đang tràn đầy vui vẻ, sau đó lại nhìn về phía thân ảnh xanh lam không thể nào khiến người khác phớt lờ.
Eo của Thời Diên thẳng tắp, vẻ mặt điềm đạm, bình tĩnh.
Nhưng không nghĩ tới dưới đáy bàn, móng tay của cô đã cắm sâu vào da thịt.
Lần này Li Tư nở một nụ cười xoa dịu bầu không khí: “Không ngờ ông chủ Bùi lại thích ẩm thực của Giang Nam. Thật trùng hợp, tôi cũng biết nấu món này.”
Khi Li Tư nói xong câu này, thật ra trong lòng cô đang đánh cược với chính mình, sợ rằng Bùi Kỵ như ở bãi đậu xe tối qua đến nhìn cũng không thèm nhìn thẳng vào cô.
Bất ngờ, người đàn ông thật sự đã trả lời cô
“Ừ.”
Tuy rằng chỉ có một chữ, nhưng vẫn khiến cho nụ cười của Li Tư trên gương mặt càng thêm sáng lạn.
Khi nghe thấy âm thanh của người đàn ông, Thời Diên khẽ cau mày.
Có cái rắm. =)) Đại khái câu này là chửi tục zị á
Rõ ràng trước đây ghét măng đến mức nhìn thấy trong đĩa là nhặt bỏ đi ngay lập tức.
Thấy bầu không khí cuối cùng cũng trở nên sôi nổi hơn, đạo diễn ho nhẹ một tiếng nói: “Xin giới thiệu với mọi người, đây là ông chủ Bùi, cũng là nhà đầu tư cho bộ phim của chúng ta.”
Vừa dứt lời, Thời Diên nghe thấy tiếng hít thở mạnh xung quanh cô.
Ông chủ Bùi … nhà đầu tư, chỉ mấy chữ này thôi cũng đã thành công khơi dậy lòng hiếu kỳ của đoàn phim.
Kinh phí cho bộ phim này rất lớn, đề tài không được ưa chuộng lắm, ngày từ đầu Thời Diên cũng có nghe nói rằng rất khó thu hút đầu tư. Sau đó bất ngờ lại được hỗ trợ cho một khoảng khổng lồ, một con số rất khủng.
Nhờ đó mà nó đã tạo cho cô cơ hội được diễn bộ phim này, cũng như là khiến cho bộ phim có thể tồn tại.
Kể từ khi bắt đầu lên lịch và khởi quay, mọi người ở đoàn phim đều đã đoán xem nhà đầu tư bí ẩn này là ai, nhưng không một ai biết cũng như không có thông tin nào được tiết lộ, ngay cả cô cũng không biết.
“Ông chủ Bùi, xin giới thiệu với anh. Đây là Hứa Cẩn Ngôn, là nam chính của bộ phim.”
Đạp diễn theo trình tự từ trái sang phải, Thời Diễn chưa kịp phản ứng lại thì ánh mắt của mọi người đều đang di chuyển về phía cô.
“Ông chủ Bùi, xin giới thiệu với anh. Người đang ngồi bên trái anh là nữ chính của bộ phim chúng ta, Thời Diên.”
Thời Diên có thể cảm nhận được ánh mắt của mọi người đều tập trung vào gương mặt của cô.
Ánh mắt anh nhìn cô quá trực tiếp và thẳng thừng, hoàn toàn khác với thái độ thản nhiên khi người khác mời rượu anh.
Anh mắt anh nhìn trực diện đến mức mọi người đều nhận ra có gì đó không ổn.
Trước ánh mắt của nhiều người như vậy, lòng bàn tay Thời Diên bỗng nhiên đổ mồ hôi, như thể cô đang đứng bên vách núi.
Nếu cô nói rằng cô và Bùi Kỵ có quen nhau, thì cô nhất định sẽ nhớ lại những chuyện mà cô không hề muốn nhớ lại một chút nào và mọi rắc rối hay phiền phức sẽ tiếp tục kéo dài.
Nhưng nếu cô nói cô không quen biết anh…Bùi Kỵ là người độc đoán, ác liệt như thế nào không ai có thể hiểu anh hơn cô.
Tiến thêm một bước là vực sâu của vách núi, lùi một bước thì là anh.
Cô không còn đường nào để đi.
Đạo diễn nhìn thấy bầu không khí kỳ diệu giữa h.ai người, nhìn về phía Thời Diên bằng ánh mắt dò xét: “Thời Diên, cô có quen biết với ông chủ Bùi sao?”
Cô lặng lẽ siết chặt ngón tay và nhanh chóng trả lời: “Không quen biết.”
Ngay sau đó, cô nghe thấy tiếng cười khẽ bên tai, không chút che giấu như đang đánh thẳng vào mặt cô.
Bùi Kỵ tựa lưng vào ghế, nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói: “Tại sao tôi cảm thấy Thời tiểu thư đây trông rất giống với một người bạn cũ của tôi?”
Anh vừa dứt lời, bầu không khí lập tức trở nên yên tĩnh.
Bầu không khí ngột ngạt ngập tràn nơi đây, sắc mặt Thời Diên không thay đổi nói: “Có lẽ ông chủ Bùi nhận nhầm người rồi.”
Nói xong, cô bắt đầu cảm thấy hối hận.
Quả nhiên, Bùi Kỵ chậm rãi nhướng mi, trong đôi mắt đen như mực ấy đang tích tụ lại những mảnh cảm xúc vô cùng u ám.
Chỉ chốc lát, anh lại trở về dáng vẻ thản nhiên.
“Cũng có thể là như vậy.” Anh nhếch môi cười khẽ: “Dù sao người kia đã chết lâu rồi.”
Lời dứt lời, tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh hãi, ngay cả Li Tư cũng không thể nào duy trì vẻ mặt tươi cười ban nãy của mình.
Khuôn mặt Thời Diên đột nhiên biến sắc.
Hình ảnh tưởng chừng như đã chìm sâu vào trong kí ức giờ đây lại hiện rõ trước mắt cô.
——“Thời Diên, từ nay về sau, tôi sẽ coi như em đã chết.
Máu từ bả vai anh chảy xuống, anh chỉ vào trái tim của mình, trong mắt hiện lên ý cười lạnh lẽo.
Khóe mắt anh đỏ hoe, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm cô, gần như muốn đem hết bộ dáng của cô khắc vào trong xương cốt.
——“Cho dù tôi có hèn hạ đến đâu, tôi cũng sẽ không bao giờ quấy rầy một người đã chết.”
Từng lời nói của anh, những hình ảnh không quá khứ đã chiếm lấy đầu óc của Thời Diên.
Anh đã nói, anh sẽ không bao giờ quấy rầy cô nữa.
Vậy thì lần này, chắc là đến để trả thù cô.
Nghĩ đến đây, chân tay Thời Diên đã lạnh như băng, nhưng trên mặt lại vô cùng bình tĩnh lãnh đạm.
Người khác không phát hiện ra sự thay đổi của cô nhưng anh thì khác.
Anh mím môi hài lòng, kiềm chế sự buồn bực khó chịu sắp nổ tung trong người, ánh mắt u ám.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng, mọi người đều sợ hãi trước khí thế của Bùi Kỵ đến mức không dám thở mạnh.
Anh cười: “Dù sao thì người có thù với tôi, tôi làm sao có thể nhận nhầm.”
*
Bữa tiệc này trôi qua lâu đến mức có chỉ vài giây mà đã như dài mấy năm.
Mọi người xung quanh vui vẻ ăn uống, nhưng Thời Diên lại thấy mình như đang ngồi trên đống lửa lớn.
Thời Diên tưởng rằng, sau khi vượt qua được giai đoạn đầu của khoảng thời gian trước thì tâm lí của cô sẽ càng vững và khó bị lung lay.
Nhưng cô đã đánh giá thấp khí thế của Bùi Kỵ.
Có anh ngồi bên cạnh cô chỉ ăn đại vài món, cố gắng tìm cách rời khỏi đây, đồ ăn Giang Nam vốn dĩ rất hợp với khẩu vị của cô, những món trên bàn cũng rất ngon.
Ngay sau khi cô định rời khỏi, giọng nói không cảm xúc của người đàn ông bên cạnh vang lên.
“Có vẻ như Thời tiểu thư không thích đồ ăn ở đây lắm. Dọn đi, đổi món khác lên.”
Thời Diên thậm chí không có cơ hội mở miệng để từ chối
Không ai dám lên tiếng ngăn cản, đúng hơn là không có ai dám làm trái ý của anh.
Không hổ là khách sạn cao cấp, hiệu suất của các nhân viên cũng cực kỳ nhanh, sau chốc lát, bàn ăn toàn món Giang Nam đã được đổi bằng một bàn đồ ăn ở Tứ Xuyên.
Cực chua hoặc cực cay, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta cảm thấy bụng đau âm ỉ.
Trên bàn ăn không ai dám động đũa, chỉ có Bùi Kỵ vẻ mặt bình tĩnh gắp một miếng phi lê cá*, thong thả nuốt xuống.
*Phi lê cá: là phần thịt của cá đã được cắt hoặc lạng bỏ xương bằng cách cắt theo chiều dọc một bên của cá song song với xương sống.
Nhìn động tác của anh, Thời Diên cau mày thật chặt.
Cô được sinh ra ở Giang Nam, từ nhỏ đã không thích ăn cay, ăn nhiều hơn vài miếng có thể sẽ bị đau dạ dày.
Mà anh rõ ràng cũng không quen ăn thức ăn cay.
Ăn được vài miếng, môi anh đã trở nên đỏ bừng, anh thản nhiên nhìn cô hỏi: “Thời tiểu thư, cô không muốn nếm thử sao?”
Cô biết Bùi Kỵ điên đến mức nào.
Lúc đó, không chỉ mình cô bị liên lụy.
Một lát sau, cô cầm đũa và nuốt miếng cá phi lê được nhuộm bên ngoài màu đỏ của ớt, vừa đến cổ họng, cô bị sặc và liên tục ho.
Cảm giác cay nóng đang thiêu đốt cổ họng, Thời Diên ho đến mức hốc mắt cô có chút đỏ, cô cầm lấy ly nước và uống không biết là ai đã đưa, nhất thời chật vật.
Cô rũ mắt nên không nhìn thấy được ánh mắt của Bùi Kỵ đang nhìn vào vành tai đỏ ửng của cô, ngón tay cầm ly rượu của anh siết chặt đến mức trắng bệch.
Cuối cùng cô cũng ổn định lại, điện thoại trong túi đột nhiên run lên.
Thời Diên như bắt được cộng rơm cứu mạng, vừa nhìn thấy tin nhắn, cô lập tức đứng dậy, cố gắng giữ thái độ bình tĩnh.
“Xin lỗi, tôi đi vệ sinh.”
Cô bước đi rất nhanh, khi bóng dáng của Thời Diên hoàn toàn biến mất, Li Tư cẩn thận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh cô.
Không biết là do cô ảo giác, sau khi Thời Diên rời đi, giữa h.ai chân mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn, trên người anh toát ra một loại khí người lạ chớ tới gần…
Li Tư cũng không biết mối quan hệ hai người như thế nào, nhưng cô không muốn từ bỏ cơ hội hôm nay để gần gũi hơn với Bùi Kỵ.
Nếu cô cùng Bùi Kỵ có thêm chút quan hệ, dù là tai tiếng thì đối với cô cũng chỉ có lợi mà không hại gì, không những thế cô còn có thể lấy được kịch bản “Đắm chìm” và gây khó dễ cho Thời Diên.
Ngoài những lợi ích này ra, thì gương mặt Bùi Kỵ cũng là thứ cô muốn có được.
Nghĩ đến đây, Li Tư đành cắn răng chịu đựng, cố nở một nụ cười ngọt ngào, hơi khom người xuống: “Ông chủ Bùi, em rót cho anh ly rượu..”
Khoảnh khắc cô cúi xuống, mái tóc của cô đã gần như lướt qua cổ áo của người đàn ông.
Trước khi Li Tư nhận ra điều đó, hai mày của Bùi Kỵ đã nhíu chặt khó chịu, đứng dậy và đi ra ngoài một cách dứt khoát.
Đạo diễn vội vàng đứng dậy theo: “Ông chủ Bùi, anh còn có việc gì sao?”
Cánh cửa mở ra, thư ký Chu Cảnh Lâm nghiêm túc đứng ở đó.
Bùi Kỵ vừa bước ra, chiếc áo vest mắc tiền đã bị ném thẳng vào lòng của Chu Cảnh Lâm như rác.
“Vứt.” Anh lạnh lùng nói.
Chu Cảnh Lâm hiển nhiên hiểu rõ bệnh sạch sẽ của anh, cho nên bình tĩnh gật đầu.
“Vâng, ông chủ Bùi.”
*
Trong nhà vệ sinh.
Thời Diên chỉnh trang lại, không còn dáng vẻ chật vật như lúc vừa rồi.
Bởi vì ăn đồ cay, đôi môi của cô căng mọng đỏ tươi mà không cần phải tô son.
Cô mím môi, vừa bước ra khỏi toilet, đập vào mắt cô là một thân ảnh cao gầy đứng ở hành lang.
Anh tùy ý dựa vào tường, cà vạt đen được thắt gọn gàng đã bị kéo ra một chút, toát ra vẻ phóng khoáng.
Đầu óc Thời Diên vừa mới được thả lỏng bây giờ lại căng lên, cô cau mày muốn bước qua anh thật nhanh.
Càng tới gần anh trái tim càng đập mạnh mẽ.
Đột nhiên, ngay lúc Thời Diên muốn bỏ chạy thì cổ tay bị một lực nắm chặt.
“Em chạy cái gì?”
Bùi Kỵ nhìn cô có chút buồn cười.
Cô nhíu mày, vừa muốn vung tay thoát khỏi anh thì anh lại buông tay trước.
Động tác muốn vung ra làm Thời Diên có chút khó chịu, tính cách cô từ nhỏ đã dịu dàng cho nên giờ phút này cô không thể nói bất kỳ lời khó nghe nào và nó cũng chẳng có tác dụng nào với anh.
Cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt dịu dàng sâu bên trong hiện lên vài phần bất lực: “Ông chủ Bùi, xin anh hãy để tôi đi.”
Nghe giọng điệu lịch sự và xa cách của cô, ý cười trong ánh mắt của anh lập tức biến mất.
Bùi Kỵ đứng yên trước mặt cô, nhìn cô chằm chằm: “Điện thoại của anh đâu? Em có định trả lại cho tôi không?”
Thời Diên sửng sốt, cô không ngờ anh sẽ nhắc tới chuyện này.
Cô khựng lại, thành thật nói: “Điện thoại của anh tôi không mang theo, nó ở nhà.”
Anh nhướng mày: “Rồi thì sao?”
Thời Diên nghĩ cách nhẹ giọng nói: “Anh đưa địa chỉ nhà anh cho tôi, sau đó tôi chuyển phát nhanh cho anh. Được không?”
Anh dứt khoát từ chối: “Không.”
“…”
Thời Diên có chút đau đầu, nhưng với thái độ này của anh cô không còn cách nào khác: “Vậy thì…”
Đột nhiên, có tiếng bước chân vang lên, sau đó là giọng nói của Tưởng Thanh.
“Chị Thời Diên, ngài Quý tới đón chị, hiện tại đang chờ ở bên ngoài…”
Cả người Thời Diên cứng đờ.
Cảm thấy bầu không khí tĩnh lặng quá mức, lúc này Tưởng Thanh mới thấy người đàn ông đang đứng đối diện Thời Diên.
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Ngoài ngoại hình và dáng người quá chuẩn, đối diện với cặp mắt lạnh băng đầy sát khí kia, trong nháy mắt Tưởng Thanh sợ hãi đến mức không dám lên tiếng.
Thời Diên cảm nhận rõ hơn, khí lạnh tỏa ra từ người của Bùi Kỵ.
Tuyệt đối không được để anh gặp Quý Vân Sanh.
Rất nhiều năm trước, Bùi Kỵ và Quý Vân Sanh đã nổi tiếng là bất hòa, cô càng không thể để chuyện giữa hai người bọn cô liên quan đến Quý Vân Sanh.
Cô nhíu mày, dứt khoát xoay người kéo Tưởng Thanh đi ra ngoài.
Bước chân Thời Diên dồn dập, chợt nhớ tới điều gì dừng lại ở góc tường.
Thời Diên cụp mắt xuống, nhẹ giọng nói: “Anh gửi địa chỉ vào điện thoại, nếu không gửi được, tôi sẽ cho người đưa đến cho anh.”
Lời vừa dứt, bóng dáng Thời Diên hoàn toàn biến mất.
Cô bước đi rất nhanh và không ngoảnh đầu lại.
Xem ra cô thật sự muốn cắt đứt mọi liên hệ với anh, không muốn dính dáng gì đến anh nữa.
Bàn tay buông lỏng lên người chậm rãi nắm chặt rồi thả lỏng, đường gân trên mu bàn tay cũng nổi lên, âm thầm báo hiệu cho cảm xúc đang bị kìm nén lúc này.
Bùi Kỵ lặng lẽ đi đến bồn rửa tay, mái tóc đen trên trán đã ướt sũng, giọt nước cũng theo đó trượt dài trên má.
Ánh mắt của người trong gương âm trầm, đáy mắt dâng lên một cỗ địch ý vô cùng nồng đậm đã được đè nén, đôi mắt anh đỏ lên.
“Rầm” một tiếng vang lớn, chiếc gương vỡ vụn.
Trong đống hỗn độn dưới sàn nhà, những mảnh thủy tinh nhuốm máy phản chiếu lên đôi mày u ám và lạnh lẽo của anh, xen lẫn là nỗi buồn khó ai nhận ra.
Trông anh như bị cả thế giới vứt bỏ.
*
Hàng lang yên tĩnh, ánh sáng từ đèn chùm trên trần nhà chiếu xuống, tạo ra một cái bóng nhỏ.
Chu Cảnh Lâm tìm thấy Bùi Kỵ, trên người đàn ông không còn là bộ tây trang và đôi giày da lúc mới vào, cà vạt của anh cũng không biết đã bị vứt đi đâu, cút áo sơ mi đã bung ra, lộ ra xương quai xanh trắng nõn, toàn thân anh tỏa ra một cỗ khí lạnh, sự thù địch.
Chu Cảnh Lâm lập tức tập trung tinh thần.
Với kinh nghiệm làm việc với Bùi Kỵ trong mấy năm qua, Chu Cảnh Lâm Biết tâm trạng hiện giờ của anh không tốt.
Thậm chí có thể nói là cực kỳ tệ.
Trước khi đến đây, Bùi Kỵ còn phá lệ mà sửa soạn cho chính mình, cúc áo sơ mi được cài đến trên cùng, thắt cà vạt, cố ý kìm nén sự phóng khoáng từ trong xương cốt, khí lạnh xung quanh cũng gần như biến mất.
Nhưng bây giờ, cảm xúc của anh đã tới cực điểm, điều duy nhất khiến anh có thể kìm chế đã biến mất.
Lần cuối cùng là khi nào, Chu Cảnh Lâm thật sự không nhớ rõ.
Cuối mùa thu, ghế sau của chiếc Rolls-Royce được hạ xuống, gió lạnh ùa vào.
Chu Cảnh Lâm bị gió thổi đến run cầm cập, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, ngẩng đầu nhìn trong gương chiếu hậu.
Do dự một chút, nói: “Ngài Bùi, đây là thuốc dạ dày mà anh vừa nhờ tôi mua…”
Người đàn ông không thèm nhấc mắt, âm thanh khàn khàn tan trong gió lạnh, lạnh đến thấu xương.
“Vứt đi.”
Chu Cảnh Lâm lập tức yêu cầu tài xế dừng xe, đem túi thuốc ném vào thùng rác.
Chiếc xe lại chậm rãi di chuyển, trong đêm đen, khoang xe yên tĩnh đến mức chỉ còn lại tiếng gió.
Giọng nói của Bùi Kỵ từ ghế sau truyền đến, âm thanh trầm thấp khàn khàn.
“Chu Cảnh Lâm, cậu từng nuôi chim sao?”
Câu hỏi về chủ đề này tới quá đột ngột, Chu Cảnh Lâm sửng sốt.
Anh lại hỏi: “Nếu có một ngày, con chim của cậu mổ cậu rất đau, sau đó lại bay đến một cái lồng khác rồi nhận người khác làm chủ thì cậu làm gì?”
Vừa dứt lời, một trận gió lạnh ập tới, sống lưng Chu Cảnh Lâm lập tức đổ mồ hôi lạnh.
Trong ánh đèn lờ mờ, Bùi Kỵ đột nhiên cười khẽ, lẩm bẩm nói với chính mình.
“Bẻ gãy cánh, sau đó lại bắt về.”
Không từ thủ đoạt, bốn chữ này như đã ngấm vào trong máu của anh.
Anh đối xử với người khác là như vậy, với cô anh cũng nên làm như thế.
Trong giây lát, Chu Cảnh Lâm suy nghĩ đến ý tứ trong lời nói của anh, cẩn thận mở miệng.
“Nếu đã nuôi lâu, có lẽ anh sẽ không nỡ.”
Nghe vậy, Bùi Kỵ nhếch môi: “Đây là ngày đầu tiên cô ấy biết tôi sao?”
Trên người anh, sao lại có thể xuất hiện mấy chữ này.
Xét về độ tàn ác, không ai có thể so sánh với cô ấy.
Đau đớn gấp trăm lần thì anh sẽ tự mình trả lại.
Một số người đã được định sẵn, phải dây dưa với nhau cho đến chết
Bời vì dù có chết, anh vẫn sẽ không buông tay cô.