Edit: Tâm
Beta: Serein
Lúc về nhà thì trời đã khuya.
Thời Diên lấy tất cả các giải thưởng và danh hiệu đã được cất trong tủ ra, cẩn thận lau sạch sẽ bụi trên chúng.
Cô rót thêm cho mình một ít rượu vang đỏ, ngồi trên tấm thảm trong phòng khách, lặng lẽ nhìn phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ kính sát đất.
Trăng sao thưa thớt, mây mù tán đi, trên bầu trời treo vầng trăng rằm có thể nhìn thấy rõ ràng, ánh sáng mơ hồ dịu nhẹ chiếu vào trong phòng, phản chiếu lên giải thưởng, tỏa sáng rực rỡ.
Rượu cũng không thể hoàn toàn làm tê liệt dây thần kinh, ngược lại làm cảm xúc càng thêm u sầu hơn.
Thời Diên nhìn chằm chằm vào những chiếc cúp đó một lúc lâu, sau đó đột nhiên lấy điện thoại di động ra bấm số của Bùi Kỵ.
Sau vài hồi chuông, điện thoại đã được kết nối.
Cô bấm gọi video, đường quai hàm sắc nét của người đàn ông là thứ đầu tiên cô nhìn thấy trên màn hình.
Lúc này, Bùi Kỵ vừa ra khỏi phòng họp, nhanh chóng trở lại văn phòng lấy điện thoại, rũ mắt nhìn vào điện thoại.
Trong điện thoại, mặt cô đỏ bừng, hốc mắt cũng đỏ, có chút mờ mịt, giống như một con thỏ đáng thương.
Anh đóng cửa phòng làm việc, vừa đi vừa hỏi cô: “Sao còn chưa ngủ?”
Bùi Kỵ vừa hỏi câu này, không biết chọc vào đâu, người đối diện đột nhiên òa khóc.
Đột nhiên không kịp phòng bị làm anh có chút ngạc nhiên, sau đó mới phản ứng lại.
Lại say rồi này.
Giọng anh tươi cười: “Sao em lại khóc hả?”
Nếu so sánh với việc Thời Diên gặp chuyện gì cũng chỉ che đậy cảm xúc bằng nụ cười, thì anh càng muốn nhìn thấy cô trút bầu tâm sự trước mặt anh như bây giờ.
Bởi vì đây là biểu hiện của sự tin tưởng và dựa dẫm vào một người.
Trong điện thoại, cô khóc không ra hơi, nói đứt quãng: “Cô giáo.. cô giáo, cô ấy giúp em giải thích… Cô ấy còn nói em vẫn là học sinh của cô…”
Lời nói không mạch lạc nhưng Bùi Kỵ vẫn hiểu.
Anh mở xấp tài liệu chưa được ký tên trong tay, rất kiên nhẫn hỏi cô: “Sau đó thì sao?”
Thời Diên hít hít cái mũi, nói tiếp: “Em vẫn luôn cho rằng… Cô rất giận em, nhưng không phải……Cô giáo đã đặt rất nhiều kì vọng vào em. Nhưng em đã làm cô thất vọng…. Em còn lừa cô, làm cô tổn thương.”
Vừa nói, mặt cô rũ xuống, giọng nói nghẹn ngào: “Buổi chiều em đã em đến nhà cô giáo, muốn tự mình đưa cho cô ấy miếng dán ngải cứu, nhưng lại sợ cô không muốn gặp em, vì vậy em đã bỏ chạy…”
Nửa đêm, trong văn phòng yên tĩnh, chỉ có giọng nói mềm mại của cô phát ra từ điện thoại, tăng thêm một chút ấm áp và bình yên cho màn đêm tĩnh lặng.
Bùi Kỵ một bên liên tục ký các tài liệu, một bên nghe cô nói luyên huyên trên điện thoại.
“Bùi Kỵ… Anh cảm thấy cô giáo không giận em nữa đúng không?”
Anh trầm giọng đáp: “Ừm, không giận.”
Thời Diên cong môi, buồn bực nói: “Anh nói dối…”
Anh đột nhiên cười một tiếng, “Anh không lừa em.”
“Nếu em không tin thì tự mình đi hỏi, chẳng phải sẽ biết sao?”
Vẻ mặt cô hơi trầm xuống, giống như đang chậm rãi suy nghĩ.
Bùi Kỵ dừng lại một chút, sau đó từ từ nói: “Bất cứ lúc nào cũng đừng để mọi chuyện trong lòng. Muốn biết gì thì hỏi, muốn làm gì thì làm.”
“Có chuyện gì thì anh chịu trách nhiệm. Hiểu chưa?”
Anh vừa dứt lời, chóp mũi cô cô lại đau xót, hoảng loạn loạn mà cụp mắt xuống.
Thời Diên biết rằng anh vẫn luôn có thể nhìn thấu mọi suy nghĩ và cảm xúc trong cô.
Anh có thể nhìn thấy sự rụt rè và do dự của cô.
Vẫn luôn động viên cô.
Có anh ở bên, cô thực sự không phải sợ bất cứ điều gì.
Im lặng một lúc, Thời Diên đột nhiên nói: “Em múa cho anh xem được không?”
Hỏi xong câu này, không đợi anh trả lời, cô đặt điện thoại di động lên chân ghế sô pha, đứng dậy đi tới phía trước camera.
Cô mặc một chiếc váy ngủ ren dài tay màu trắng, chỉ lộ ra bắp chân trắng nõn tinh tế, bước chân trần xuống sàn bật công tắc của chiếc máy quay đĩa bên cạnh.
Sau đó, một giai điệu nhẹ nhàng chậm rãi phát ra.
Cô bắt đầu múa theo điệu nhạc.
Đèn trong phòng không bật, ánh trăng trắng mờ ảo từ cửa sổ chiếu vào, phản chiếu trên người cô, mang theo cảm giác hư ảo không chân thực.
Vòng eo của cô cực kỳ mềm mại, mỗi một động tác đều có thể biểu diễn một vẻ đẹp khó tả, nhìn mềm mại không xương nhưng lại tràn đầy sự dẻo dai mạnh mẽ.
Đôi lông mày thanh tú như tranh vẽ và đôi mắt dịu dàng động lòng người, mỗi cái nhíu mày, mỗi một nụ cười đều mê người, dưới men say mông lung, phong thái của cô càng quyến rũ hơn thường ngày.
Bạch Cẩm Trúc đã từng nói một điều mà Bùi Kỵ luôn nhớ rõ.
Bà ấy nói rằng Thời Diên được sinh ra là để múa.
Sau khi múa xong, hơi thở của cô có chút không đều,hơi dồn dập vì thế mà ngực phập phồng lên xuống, độ cong đầy đặn.
Thời Diên cúi xuống nhấc điện thoại, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm người trên màn hình.
Mặt cô đỏ hơn trước,giọng điệu mong chờ giọng hỏi đầy mong chờ, “Đẹp hay không?”
Yết hầu của Bùi Kỵ chậm rãi trượt xuống, tầm mắt anh chưa từng rời khỏi cô: “ Rất đẹp”
Nói xong, cô cô híp mắt cười.
Dừng một chút, Thời Diên chớp mắt, đột nhiên hỏi: ” Ôn Thư Oánh hay em?
Bùi Kỵ nửa giây cũng không cần suy nghĩ liền đáp: “Em”
Thời Diên mím chặt môi, dường như không hài lòng với câu trả lời, cô lại ihỏi: “Đẹp như thế nào?”
Sau khi cân nhắc một lúc, lông mày lạnh lùng của người đàn ông lộ ra một chút bất lực và nuông chiều.
Anh nghiêm túc trả lời: “Giống như tiên nữ trên trời vậy.”
Cuối cùng cũng nghe được câu trả lời thỏa đáng, cô lại mỉm cười như trẻ con.
Không biết có phải bởi vì suy nghĩ của người say rượu có khuynh hướng hồi tưởng lại hay không mà Thời Diên đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện ở quá khứ.
Cô bắt đầu nghiêm túc lên án: “Anh có nhớ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau không, anh đã nhặt được cái quạt của em, còn không muốn trả lại cho em.”
“Anh còn nói em hát tuồng.”
“….”
“Còn có…”
Thấy cô vẫn còn có thể tiếp tục lôi chuyện cũ ra nói, Bùi Kỵ xoa mày, có chút bất đắc dĩ.
Anh dịu giọng xuống, thấp giọng dỗ dành: “Anh sai rồi, được chứ?”
Lúc này, Chu Cảnh Lâm vừa cùng lãnh đạo cấp cao của công ty gõ cửa tiến vào, liền nghe thấy câu nhận lỗi như sét đánh ngang tai này.
Chu Cảnh Lâm tựa hồ đã quen, nhưng mấy người điều hành cấp cao phía sau đột nhiên gặp phải cảnh tượng kinh khủng này, sợ hãi run lên, tài liệu trong tay “bịch” một tiếng rơi xuống đất.
Nghe thấy âm thanh, Bùi Kỵ nhướng mi,lạnh lùng liếc nhìn.
Ngửi được một tia nguy hiểm, Chu Cảnh Lâm vội vàng kéo ông ta ra ngoài, đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa đóng chặt, môi của giám đốc điều hành cấp cao run rẩy: “Trợ lí Chu, ngày mai tôi sẽ không bị đuổi việc chứ.
Ông ta chỉ mới thấy cảnh Bùi Kỵ ở trong phòng họp mắng người.
Tuy rằng cũng nghe người khác nói rằng bên trong ông chủ Bùi của bọn họ thật ra chính là thê nô, nhưng ông ta vẫn không tin.
Cho đến khi nhìn thấy cảnh tượng hôm nay——
Chu Cảnh Lâm sờ sờ mũi, thành thật nói: “Cái này khó nói.”
Khuôn mặt của người điều hành cấp cao trong nháy mắt cứng đờ như bê tông.
Chu Cảnh Lâm đành phải vỗ vai an ủi: “Không sao, sau này quen dần là được.”
“ ….”
Còn có lần sau nữa sao
_____
Trong văn phòng, điện thoại vẫn chưa cúp.
“Bùi Kỵ ngày mốt là sinh nhật anh.”
Nghe vậy, Bùi Kỵ hơi giật mình, ậm ừ nói.
Trên thực tế, ngay cả bản thân anh cũng không nhớ.
Giọng cô nhẹ nhàng mềm mại: “Năm nay em cùng anh đón sinh nhật, chúng ta tổ chức ở nhà nhé?”
Đột nhiên không kịp phòng bị mà nghe hai chữ ở nhà này, trái tim anh đột nhiên run lên.
Bùi Kỵ nhắm mắt lại, che giấu cảm xúc lung tung trong mắt, nhìn người trên màn hình, khóe môi khẽ cong lên.
Cô có vẻ đã thấm mệt, trên tay vẫn cầm điện thoại, chưa đợi được câu trả lời của anh, cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Nghe thấy tiếng thở nhẹ nhàng và đều đều từ điện thoại, anh không hề cúp máy, đôi mắt sâu thẳm yên lặng dán vào màn hình, hết lần này đến lần khác phác họa các đường nét trên khuôn mặt cô, như thể vĩnh viễn cũng nhìn không đủ.
Thật lâu sau, giọng nói trầm khàn của anh đột nhiên vang lên trong phòng làm việc.
Anh nói, được.
________
Ngày hôm sau, Thời Diên ngủ đến chiều mới mới từ từ tỉnh lại.
Cô xoa xoa thái dương đau nhức, ký ức tối hôm qua cuối cùng cũng từng chút một hiện về, đứt quãng, không thể ghép lại thành hình ảnh hoàn chỉnh.
“Đinh—“
Điện thoại bên gối đột nhiên vang lên.
Thời Diên thở phào nhẹ nhõm, mở màn hình ra, thấy tin nhắn của Bùi Kỵ.
Khi cô nhấp mở ra, thế nhưng lại là thông tin chuyến bay.
Cô giật mình, vừa định hỏi là gì thì lại có một tin nhắn mới hiện lên.
“Bây giờ đi vẫn còn kịp.”
Đầu ngón tay cô chạm nhẹ vào màn hình, cô hỏi: “Đây là gì?”
“Thông tin chuyến bay của Bạch Cẩm Trúc.”
Thấy rõ ràng những chữ này, Thời Diên sửng sốt, đầu óc còn có chút hỗn loạn vừa nãy tỉnh táo ngay lập tức.
Trước khi cô có thể hoàn toàn phản ứng, anh đã gửi lại tin nhắn rất nhanh.
“Đi đi. Cô giáo đang đợi em.”
______
Đặt điện thoại xuống, Thời Diên lấy tốc độ nhanh nhất có thể trong đời tắm rửa sạch sẽ rồi đi xuống lầu, gọi một chiếc taxi bên đường để ra sân bay.
Trong khoảng thời gian này, các con đường đã tắc nghẽn đoạn đường đến sân bay thậm chí còn kẹt hơn.
Dòng xe cộ di chuyển chậm chạp trên đường, chuyến bay lúc sáu giờ tối, giờ đã năm giờ mười lăm, sẽ có thể tới không kịp.
Thời Diên ngồi ghế sau gấp như đứng trên đống lửa, cách sân bay chỉ một cột đèn giao thông, cô trả tiền rồi dứt khoát mở cửa xuống xe.
Cô chạy càng lúc càng nhanh, gió lạnh gào thét đập vào mặt, đau như dao cắt, tiếng gió ù ù bên tai.
Khi cô đến sân bay đã hơn sáu giờ.
Thời Diên tìm bàn thông tin, đưa thông tin chuyến bay cho nhân viên xem, nhưng chỉ nhận được câu trả lời xin lỗi.
“Xin lỗi cô, chuyến bay này đã cất cánh rồi.”
Vừa mới nhanh chóng chạy đến, hô hấp còn chưa ổn định lại, lồng ng/ực kịch liệt phập phồng, hốc mắt lại không tự chủ được mà đỏ lên.
Cô vẫn đến… đến trễ rồi.
Ánh mắt Diên từng chút một mờ đi, đúng lúc này, cô đột nhiên nghe được sau lưng truyền đến giọng nói quen thuộc.
“Thời iDiên.”
Cô sững người, theo âm thanh quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy Bạch Cẩm Trúc đứng ở phía sau mình cách đó không xa, Thời Diên sửng sốt một chút, xác nhận mình không có nhìn lầm.
Cô ngơ ngác nhìn Bạch Cẩm Trúc: “Cô giáo…Côvẫn chưa đi…”
Bạch Cẩm Trúc khẽ cười.
Cảm giác Bạch Cẩm Trúc không xa cách như trong bữa tiệc tối hôm đó, Thời Diên mới nhớ tới mục đích.
Cô hít sâu một hơi, đầu ngón tay c/ắm vào da thịt trong lòng bàn tay, cuối cùng lấy hết can đảm nói: “Cô giáo.. Thật xin lỗi, ngay từ đầu em không nên lừa cô, không phải em không thích, trước giờ em đều không nghĩ khiêu vũ là một công việc khó khăn..là bởi vì em không thể khiêu vũ nữa.”
Giọng cô khàn khàn: “Em gặp tai nạn ngoài ý muốn khi ở Nam Tầm, mắt cá chân của em bị thương. Bác sĩ nói rằng sau này em sẽ không thể chịu nổi luyện tập ở cường độ cao nữa…”
Bạc cẩm Trúc lập tức sửng sốt.
“Em nói cái gì? Bị thương?”
Thời Diên không khỏi nức nở, tiếp tục chậm rãi nói: “Cô vì em mà bỏ ra bao tâm huyết như vậy, nhưng cuối cùng…em lại.”
Bạch Cẩm Trúc đột nhiên hiểu ra.
Ngay sau đó, đôi mắt bà cũng ươn ướt, khẽ vỗ lưng Thời Diên, trong lòng tự trách, áy náy, càng thêm xót xa.
“Đứa nhỏ ngốc.”
“Cho dù có chuyện gì xảy ra, cô cũng là cô giáo của em, làm sao cô cô có thể trách em được. Dù sau này có chuyện gì xảy ra nữa, em cũng không được phép gánh chịu một mình, có biết hay chưa?”
Trước mặt là cái ôm là cái ôm quen thuộc, ấm áp, nghe những lời này, tất cả cảm xúc tích tụ trong lòng bao nhiêu năm giờ phút này đều tuôn ra, Thời Diên khóc không thành tiếng như một đứa trẻ.”
Bạch Cẩm Trúc đau lòng đến mức không thể nói nên lời, vì vậy bà chỉ có thể vuốt nhẹ lưng cô.
Trên thực tế, bà cũng từng nghĩ, Thời Diên từ bỏ vũ đạo, có lẽ là có nguyên nhân.
Nhưng bà không muốn tin rằng sự thật sẽ là điều cuối cùng bà muốn nhìn thấy.
Khi đó, Thời Diên chỉ là một đứa trẻ mười tám, mười chín tuổi.
Gia đình tan nát, lại bị buộc phải từ bỏ ước mơ mà bản thân đã nỗ lực vun đắp bao nhiêu năm, hẳn cô đau đớn biết bao.
Bạch Cẩm Trúc không dám nghĩ về điều đó.
Bà lấy khăn giấy từ trong túi ra, nhẹ nhàng lau nước trên khóe mắt Thời Diên.
Lúc này, Thời Diên đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng hỏi: “Đúng rồi, cô giáo, chuyến bay của cô…”
Bạch cẩm Trúc nhẹ nhàng cười: “Đã có người giúp cô đổi rồi.”
Thời Diên ngẩn ra, ngơ ngác nhìn bà.
Giọng nói của Bạch Cẩm Trúc rất dịu dàng: “Thật ra, Bùi Kỵ vừa mới đến gặp cô”
_______
Một giờ trước.
Phòng chờ VIP.
Thấy đã gần đến giờ, Bạch Cẩm Trúc chuẩn bị xách túi đứng dậy đi đến cửa lên máy bay.
Lúc này, cửa phòng chờ từ bên ngoài mở ra, một bóng người cao lớn thẳng tắp bước nhanh vào.
Nhìn rõ ràng khuôn mặt của người đó, Bạch Cẩm Trúc tỏ vẻ kinh ngạc, không ngờ Bùi Kỵ sẽ xuất hiện ở chổ này.
Bà biết Bùi Kỵ Kể từ năm năm trước, lúc ở Nam Tầm, anh vẫn là một thiếu niên u ám kiêu ngạo, như thể anh khinh thường mọi thứ xung quanh mình, ngoại trừ Thời Diên.
Khi đó, mỗi buổi tối Thời Diên đến luyện vũ đạo, anh đều chờ ở bên ngoài, sau khi kết thúc sẽ đón cô về.
Dù mưa hay gió, không bao giờ vắng mặt.
Bạch Cẩm Trúc vẫn nhớ như in một đêm trời mưa, bà nhìn đôi trai gái đi cạnh nhau dưới mưa, chàng trai vẻ mặt lạnh lùng nhưng nhất quyết nghiêng gần hết ô về phía Thời Diên.
Lại lần nữa nghe thấy tên của Bùi Kỵ là từ miệng chồng bà.
Trần Tuấn Minh thường hết lời khen ngợi sau mỗi bữa tiệc, nói rằng Bùi Kỵ là một thiên tài kinh doanh khó gặp, có thủ đoạn, cực kỳ kiêu ngạo và không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.
Nhìn thấy Bùi Kỵ ở đây, Bạch Cẩm Trúc hơi ngạc nhiên.
Bùi Kỵ trầm giọng nói: “Xin lỗi, không biết có thể chiếm chút thời gian của cô không.”
“Tôi có mấy câu muốn nói với cô về Thời Diên.
Anh dừng một chút, sau đó chậm rãi nói: “Chuyện xảy ra cách đây vài năm, em ấy có những mối bận tâm của riêng mình, cô rất quan trọng với em ấy, cho nên em ấy mới bất đắc dĩ giấu diếm một ít việc.:
Bạch Cẩm Trúc ngẫm nghĩ lời nói của anh, tựa hồ đoán được cái gì: “Ý của cậu là…”
Giọng nói của anh rõ ràng, ngữ khí trịnh trọng mà lễ phép: “Cô có thể ở chỗ này chờ em ấy được không ạ? Có một số việc, em ấy muốn đích thân giải thích rõ ràng với cô, chỉ cần chờ một chút thôi ạ.”
Dứt lời, Bùi Kỵ cong lưng, cúi đầu thật sâu trước bà.