Vạn Vật Lưu Vết

Chương 1: 1: Quyển 1 Trầm Ngư - Lộ Của Đường Lớn Tranh Của Tiếng Leng Keng Khi Kim Loại Va Vào Nhau



VẠN VẬT LƯU VẾT
Tác giả: Hán Bảo Niên Cao
Quyển 1: Trầm ngư
Edit: Cá trê
CHƯƠNG 1: Lộ của đường lớn, Tranh của tiếng leng keng khi kim loại va vào nhau
__________
“Mẹ! Buông mẹ con ra! A a a!”
“Hu ____ hu hu ____!”
Tiếng khóc của trẻ con dù bị bụm chặt miệng nhưng vẫn vang vọng truyền ra từ sâu trong đồng vắng, mảnh vụn màu vàng của rơm rạ bị đạp văng tung toé khắp nơi, trong không khí tràn ngập mùi khác thường.
Cậu bé thân hình thấp bé dũng cảm bổ nhào lên, bỗng từ thái dương truyền đến đau đớn, cậu đau đến nổ đom đóm mắt rồi ngã trên mặt đất.
Trên đầu rất lạnh, mà trên người cũng lạnh nốt.
Không khí dần trôi qua, một vầng sáng xanh đỏ kỳ quái hiện lên trước mắt, vài giây sau tất cả lại chìm vào bóng tối.
“Hộc! ____”
Người đàn ông trên chiếc giường lớn trải ga sọc xám bất chợt ngồi thẳng dậy.
Hai tay anh chống phía sau, lồ ng ngực phập phồng dữ dội, lượng tin tức lớn trong mơ khiến huyệt thái dương nhảy lên không ngừng, anh khẽ nhắm mắt hồi tưởng trong chốc lát, sau đó dường như sợ quên đi mà xoay người mở tủ gỗ đầu giường lấy quyển sổ bìa đen, cầm lấy bút máy bên cạnh, gấp gáp viết vào một trang mới.
“Rơm rạ.”
Còn gì nữa?
Ngòi bút dừng ở nét thẳng đứng cuối cùng, lồ ng ngực phập phồng, đầu ngón tay ngày càng run rẩy, cuối cùng để lại một vết mực tròn không nhỏ, đậm đen rất khó nhìn.
Người đàn ông chăm chú nhìn hai chữ cái được viết nghệch ngoạc vài giây, từ từ vẽ ra một dấu chấm hỏi.
Sắc trời đã sáng, lúc này đang là giữa hè nên ngày dài hơn hẳn, từ tia sáng xuyên qua cửa thông gió thì hiện tại hẳn cũng đã năm sáu giờ sáng.
Người trên giường dùng hai tay bụm mặt, xoa xoa huyệt thái dương mình, lẳng lặng ngồi đó một lúc.
Cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất, Lộ Tranh dứt khoát kéo cái chăn mỏng vướng víu bên hông ra, lật người xuống giường, lê dép vào nhà vệ sinh, dọc đường còn không cẩn thận đá trúng một cái thùng carton rách.
Đây là căn phòng một phòng ngủ kiểu cũ, có thể nhìn ra chàng thanh niên này hẳn vừa mới chuyển vào không lâu, trên sàn nhà là rất nhiều thùng carton chất chồng lộn lộn, bên trong nhét đầy sách vở cùng với vật dụng hằng ngày.

May mà trong phòng không có nhiều vật dụng nên không quá chật chội, ngoại trừ một cái bàn trong phòng khách cùng với cái giỏ nhỏ treo trên tường thì những thứ khác đa số đều tập trung trong phòng ngủ, có giường, một cái tủ quần áo cũ cộng thêm một cái quạt bàn cũ kĩ.
Phóng mắt nhìn lại, mùi hương nghèo khó khắp nơi cứ đập thẳng vào mặt.
Vị quỷ nghèo này vượt nhiều khó khăn xông vào nhà vệ sinh, mà nhà vệ sinh cũng rất nhỏ, không có cửa sổ, trên bồn rửa tay chỉ có một cái gương nhỏ hình tròn, trong gương phản chiếu lại hình ảnh một người tóc ngắn, môi hồng răng trắng, nhưng thật ra lại là nhân mô dạng cẩu.
Lộ Tranh kinh ngạc nhìn gương một lát, nhẹ nhàng nâng tay sờ vào vết sẹo ở thái dương bên trái của mình.
Thời gian đã qua rất lâu, chỉ vài tháng nữa thì vết sẹo này đã ở trên trán anh được hai mươi lăm năm.

Hiện giờ vết sẹo đã mờ đi rất nhiều, gần như không thể nhìn ra, nhưng do lúc đó miệng vết thương quá sâu, lại không được chữa trị kịp thời nên nếu đưa tay sờ lên thì vẫn có thể cảm nhận được bề ngoài lồi lõm của sẹo.
“Haiz……” Anh chợt thở dài, lấy khăn mặt trên giá đi vào phòng tắm.
Lộ Tranh vừa lau tóc vừa đi ra khỏi phòng tắm, mặc một cái quần cộc rộng, c ởi trần, đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống dưới.
Trên con đường nhỏ đã có người qua lại, nhóm bác gái bác trai tập thể dục sáng sớm vui vẻ chào nhau, các quán ăn ven đường chất đầy bánh rán, sủi cảo, bánh gạo hấp, hơi nước trắng mờ lan toả khắp nơi, thật là một cảnh tượng đầy khói lửa nhân gian.
Mùi của quán bánh rán dưới lầu chậm rãi bay lên, ông bác bán bánh rán động tác nhanh nhẹn dùng xẻng lật bánh, Lộ Tranh nhìn miếng bánh rán dần hình thành, chút nôn nóng trong lòng cũng dần được trấn an.
“Chú Chu! Cho con bốn phần bánh rán, rán giòn giòn cho con nhé!”
Ông bác chủ quán không ngẩng đầu lên mà chỉ đưa tay làm dấu “ok” hướng về phía cửa sổ lầu hai.
Tỉnh A nằm ở phía bắc Trung Quốc, vị trí địa lý tương đối phức tạp, phía đông giáp biển, phía bắc là biên giới, phía tây nam giáp với nhiều tỉnh khác, mùa đông thì tuyết bay tán loạn như lông ngỗng, mùa hè thì ngột ngạt tựa như cái lò hơi, thật sự không phải là một nơi quá tốt để sinh sống.

Điều đáng mừng chính là nơi đây là một nơi có nhiều món ăn ngon nổi tiếng, tập hợp không ít món ngon, làm cho một người đàn ông độc thân lớn tuổi chỉ biết nấu mì như Lộ Tranh như cá gặp nước, kể từ khi anh chuyển từ thành phố Du Tiền đến thì vẫn chưa một lần nấu ăn ở nhà.
Mắt thấy ông Chu trở mặt bánh, Lộ Tranh tiện tay cầm một cái áo mỏng mặc vào, lấychìa khoá rồi xuống lầu.
“Cầm lấy, ăn no thì mới có sức đi làm!”
Ông Chu nhìn Lộ Tranh lẹt xẹt chạy xuống lầu, cười tươi đến độ nếp nhăn trên mặt cũng cười thành hoa cúc, nâng tay đưa cái túi nhựa căng phồng qua.
Lộ Tranh cũng không ngại dầu, vừa mở ra đã thấy bánh rán được nhét đầy trứng gà giòn, rau xà lách còn có thịt gà nướng, thật đúng là phần ăn chín đồng xa xỉ nhất ở tiệm của lão Chu.
“Chú Chu, chú muốn giới thiệu cháu gái chú cho con à?”
“Cút đi thằng nhóc này!”
Ông bác vờ như muốn đánh, Lộ Tranh bên này cười lớn rồi chạy đi, còn vừa chạy vừa quay đầu lại: “Không cần thối, lần sau cho con thêm nhiều trứng nhé!”
“Ranh con.” Lão Chu cởi bao tay cầm lấy tờ mười đồng bị kẹp chỗ tấm gỗ.

“Ôi, thằng nhóc này.” Ông bác lắc đầu, khoé miệng lại nhịn không được nhếch lên: “Thật là, sao mình không có cháu gái nhỉ.”
Ngoại trừ nhóm người tập thể dục buổi sớm cùng người bày quán thì người dán quảng cáo cũng dậy sớm, chỉ có một lúc thôi mà chỗ khe cửa chống trộm trong căn hộ nhỏ của Lộ Tranh đã bị nhét một tờ rơi màu hồng nhạt, cùng với hai tờ khác được nhét vào cửa của hai nhà khác cùng tầng, cả ba phấp phới trong gió rất giống ba lá cờ nhỏ.
Lộ Tranh xoay chìa khoá, nhặt tờ rơi quảng cáo bị rơi lên nhìn một cái, bên trên in rất nhiều mỹ nữ ngẩng đầu ưỡn ngực, còn có hàng chữ “Phẫu thuật tinh xảo, tạo nên khuôn mặt hoàn mỹ của bạn”.
Anh nhịn không được lắc đầu ném tờ rơi lên bàn.

Tờ rơi này được in bằng giấy tráng phủ, đủ dày, vừa khéo để anh lót túi bánh rán nhiều dầu, đỡ phải lau bàn.
“Cạch” một tiếng giòn tan, bình nước anh nấu trước khi ra cửa đã sôi ùng ục.

Lộ Tranh liền đổ nước sôi vào cái ấm trà lớn bên cạnh bồn rửa chén, xé mở một gói Maxwell House, do dự nhìn gói thứ hai trên tay, mạnh mẽ quyết đoán ném nó trở về chỗ cũ.
**
Sở Cảnh sát tỉnh A, tám giờ mười lăm phút sáng.
Thời gian làm việc quy định là tám giờ rưỡi, trên hành lang đã có người lục tục qua lại.
Trên cầu thang đá cẩm thạch màu đỏ sẫm ở phía đông toà nhà, thanh kim loại chống trượt in chữ Sở Cảnh sát tỉnh A đã hơi cũ, phát ra tiếng kẽo kẹt khi có người chầm chậm bước lên cầu thang.
Đường Thiệu Nguyên cắm tay vào túi, đôi chân dài bước hai bậc thang một lúc đi lên lầu trên.

Văn phòng của tổ một đội Kỹ thuật Hình sự đội Trọng án nằm ở lầu bốn, hôm nay mới sáng mà trời đã rất nóng, cậu cân nhắc một chút, lập tức quyết đoán từ bỏ việc chen chúc trong thang máy cùng một đám đàn ông đầy mùi mồ hôi.
Cậu hỗn hển thở gấp lên tới chỗ rẽ của lầu ba, phòng làm việc của lão Cảnh, đội trưởng đại đội Kỹ thuật nằm ở đây, lão Cảnh buổi sáng còn phải đưa con gái đi học nên bình thường đều là đạp đúng giờ mà xuất hiện, lúc này hai cánh cửa cũng đang đóng chặt.

Song ngạc nhiên chính là có một thân ảnh đang dựa vào lan can bên ngoài hành lang, áo đồng phục mùa hè màu lam nhạt được nhét gọn vào trong, dây lưng sít chặt, càng toả ra vẻ gọn gàng ngoan ngoãn.
Đường Thiệu Nguyên khẽ cau mày, con ngươi chuyển động liếc nhìn anh.
Trong tay cầm túi hồ sơ, lại đứng trước cửa văn phòng lão Cảnh ____ chợt Đường Thiệu Nguyên hiểu ra, xem ra tám phần đây chính là vị chuyên viên kiểm nghiệm được điều đến từ thành phố Du Tiền, tổ trưởng mới nhậm chức của tổ một đội Trọng án, cấp trên tương lai của cậu.
Vị tổ trưởng trên hành lang thay đổi tư thế khác dựa vào lan can, Đường Thiệu Nguyên lúc này mới thấy anh đang bẻ vụn một miếng bánh quy nhỏ, xếp thành một cục nhỏ ở bồn hoa treo bên ngoài hành lang.
Sau đó có hai con chim béo xuất hiện trên hành lang lầu ba, hai đứa này bình thường vừa thấy lão Cảnh là bị doạ vỗ cánh bay ngay lập tức, thế mà lúc này lại thành thật đứng bên cạnh bồn hoa mổ vụn bánh quy, thi thoảng còn phát ra tiếng chim chíp vui vẻ.

Chú chim béo nhỏ còn bán manh mổ mổ lên ngón tay Lộ Tranh làm anh nhịn không được mà cười thành tiếng, đầu hơi nghiêng về hướng thang máy, khiến hơn nửa khuôn mặt lộ ra dưới tầm mắt Đường Thiệu Nguyên ____ gương mặt trẻ con, đầu đinh, bên má còn có một lúm đồng tiền nhỏ.
Trong nháy mắt Đường Thiệu Nguyên đứng ở góc cầu thang mở to hai mắt.
**
“Văn phòng đội kỹ thuật của chúng ta đều ở lầu bốn.”
Người nói chuyện có gương mặt chữ điền cùng làn da ngăm, thân thể chắc nịch, vừa nhìn đã thấy vô cùng oai phong đầy khí thế, đây đúng là đội trưởng đại đội Kỹ thuật hình sự, chuyên gia thẩm vấn nổi danh khắp tỉnh, Cảnh Chí Trung.
“Đội mình ngoại trừ trợ giúp đội Trọng án xử lý những vụ án ở địa phương thì còn có kiểm tra văn thư, phòng thí nghiệm lý hoá chuyên biệt, có việc thì cứ trực tiếp lên tầng năm tìm họ là được.

Tổ một hiện là tổ ra hiện trường nhiều nhất trong đội Trọng án, hiện có thêm Tiểu Lộ cậu thì tổng cộng có ba người, nhưng mà bình thường tôi cũng sẽ đi theo ra hiện trường.”
Lộ Tranh chỉ vừa mới nói chuyện vài câu trong văn phòng của Cảnh Chí Trung chốc lát mà Cảnh Chí Trung đã quen thuộc gọi “Tiểu Lộ” này, “Tiểu Lộ” nọ.
Bên này vừa nói xong, hai người đã đi đến trước cánh cửa có ghi “Tổ một đội Trọng án”, Cảnh Chí Trung không gõ cửa mà trực tiếp đẩy cửa ra đầy phóng khoáng.
“Đại Hùng, Tiểu Đường, đến làm quen một chút nào, đây là tổ trưởng mới của tổ chúng ta, Lộ Tranh.”
Sau khi cửa bị đẩy ra, người đầu tiên xuất hiện trước Lộ Tranh là một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt theo phong cách truyện tranh châm biếm ____ đầu tròn, mắt tròn, mũi cũng tròn, hơn nữa lúc này miệng lại đang mở to thành hình chữ O, bày ra trọn vẹn dáng vẻ của những vòng củ hành lớn nhỏ được bày biện bên trên mặt bánh, ngoại trừ thiếu một cái mắt kính thì nhìn giống hệt với nhân vật Nobita trong phim hoạt hình.
“Xin chào tổ trưởng.” Nguỵ Hùng Phong gãi đầu, thoạt nhìn vô cùng thật thà chất phác: “Em là nhân viên chụp ảnh hình sự trong tổ, Nguỵ Hùng Phong.”
“Đại Hùng đúng không?” Lộ Tranh cười vỗ vỗ vai cậu, giơ nắm tay lên: “Sau này hai chúng ta cùng đồng cam cộng khổ nhé.”
Lời này nói cũng không sai, thời điểm chuyên viên kiểm nghiệm dấu vết xuất hiện ở hiện trường thì nhân viên chụp ảnh là người đi cùng trong toàn bộ hành trình, hai nhân vật này bình thường chính là người tiên phong trong vụ án hình sự, người đầu tiên mở đường vào hiện trường luôn là bọn họ.
Người ta nói có người trời sinh đã mang một sức hút đặc biệt, Nguỵ Hùng Phong không biết vì sao mình lại phấn khích hẳn lên, cậu nắm chặt bàn tay nho nhỏ của mình lại cụng tay với Lộ Tranh: “Yên tâm đi tổ trưởng! Nếu em được ăn thịt thì tuyệt đối sẽ không để anh uống canh không đâu!”
Lộ Tranh cười to thành tiếng, cảm thấy đứa em mới này chơi có chút vui.
“Đây là pháp y của tổ chúng ta, Đường Thiệu Nguyên.

Ấy Tiểu Đường, đừng xấu hổ, lại đây làm quen tổ trưởng mới nào.”
Bên này Nguỵ Hùng Phong còn đang biểu hiện sự trung thành thì bên kia Cảnh Chí Trung đã đưa tay vẫy vẫy một thanh niên cao ráo đứng ở xa.
Lộ Tranh lúc này mới chuyển tầm mắt đến phía sau Nguỵ Hùng Phong.
Vị này là pháp y Đường Thiệu Nguyên, Lộ Tranh đã từng được nghe qua cái tên này, tuổi trẻ, bằng cấp cao, một người hiếm hoi đi du học trở về, vừa tốt nghiệp đã vào làm việc ở Sở, khiến cho việc nghiên cứu khoa học ngày càng khởi sắc, bài luận văn có ảnh hưởng lớn nhất chính là bài luận văn về kiểm tra đo lường dấu vết DNA năm trước, được hệ thống công an ra thông báo khen ngợi nhiều lần, đây chính là một ngôi sao đang lên trong hệ thống cảnh sát.
Cùng là người chiến thắng nhân sinh, nhưng khác với con đường tinh anh của Đường Thiệu Nguyên, Lộ Tranh chính là phái cây cỏ nghịch tập thuần tuý, anh sau khi tốt nghiệp thì được phân tới Cục cảnh sát thành phố Du Tiền ở biên giới, khu vực có nhiều vụ án nhất tỉnh.

Thành phố Du Tiền có nền kinh tế lạc hậu, phong tục tập quán mạnh mẽ, trị an kém, cảnh lực lại không đủ, tám năm ở đó Lộ Tranh đã dốc hết tâm huyết, tỷ lệ phá án của anh lên đến 100%, còn một đường lăn lộn phá hết các vụ án còn tồn đọng.

Sở cảnh sát tỉnh làm sao có thể buông tha người tài giỏi như thế, sau khi thấy Lộ Tranh mạnh mẽ quét sạch toàn bộ thành phố Du Tiền liền lập tức điều người về Sở.

Cho dù Đường Thiệu Nguyên có là thiên chi kiêu tử thế nào, có bao nhiêu kinh nghiệm thì lúc này vẫn chỉ có thể làm một tiểu đệ uỷ khuất trước Lộ Tranh mà thôi.
Lộ Tranh bình thường rất ít khi tiếp xúc với nhân tài nghiên cứu khoa học, anh nhịn không được mà mang theo vài phần tò mò nhìn sang.
Dáng cao, da trắng, mắt một mí, sóng mũi cao, mang kính gọng kim loại, mái tóc hơi xoăn được vuốt gọn gàng, áo sơ mi chỉnh tề phẳng phiu được nhét vào quần, đôi giày da dưới chân cũng bóng loáng.
Ồ, là một tiểu thịt tươi dáng dấp sạch sẽ đẹp trai.
“Đã ngưỡng mộ từ lâu, pháp y Tiểu Đường!” Trong mắt Lộ Tranh mang theo tia tán thưởng, vươn tay về phía Đường Thiệu Nguyên: “Tôi là Lộ Tranh, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn nhé.”
“Xin chào tổ trưởng.” Đường Thiệu Nguyên cố gắng đè nén tâm tình đang cuồn cuộn nơi đáy lòng cầm lấy bàn tay thon dài trước mặt, trong chớp mắt khi làn da tiếp xúc tựa như có một dòng nước ấm áp theo lòng bàn tay chảy khắp toàn thân cậu.
Hai mắt vậy mà trương trướng, có hơi đau xót.
Khung cảnh nháy mắt rơi vào trầm mặc xấu hổ.
Nhìn người đang nắm tay mình, Lộ Tranh trong phút chốc cũng có chút không hiểu gì: “Tiểu Đường? Thiệu Nguyên?”
Đường Thiệu Nguyên giật mình một cái, như bừng tỉnh rồi buông lỏng tay ra.
“Ngại quá.” Cậu thoạt nhìn có chút thất vọng.
“Không sao nha.” Lộ Tranh cảm thấy cậu nhóc từ nước ngoài trở về này còn hướng nội hơn so với mình tưởng tượng, nhịn không được trấn an: “Không cần khách sáo như vậy.”
Đường Thiệu Nguyên gật đầu, chợt không đâu không đuôi hỏi một cậu: “Có thể hỏi tên của đội trưởng……!Là viết thế nào không?”
“Lộ của đường lớn, Tranh của tiếng leng keng khi kim loại va vào nhau.” Lộ Tranh nghe xong thì nở nụ cười: “Không ít người sẽ bị nhầm lẫn, nhớ nhé, không phải Lục trong lục địa đâu.”
“Hoá ra là Lộ của đường lớn.”
Đường Thiệu Nguyên thấp giọng lặp lại một lần, trong thanh âm còn mang theo giọng kì lạ, rũ mi suy nghĩ, cũng không biết là đang suy nghĩ chuyện gì.
Vài giây sau cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía Lộ Tranh, nét mặt không hiểu sao có chút chờ mong: “Tổ trưởng có phải tốt nghiệp Học viên Cảnh sát Hình sự không? Tôi trước đây cũng từng học ở Học viện Cảnh sát Hình sự, sau này……!Có thể gọi ngài là sư huynh không?”
Gì? Không phải nói Đường Thiệu Nguyên là du học sinh trở về sao?
Chẳng lẽ là học khoa chính quy trong nước sao?
Lộ Tranh có phần không hiểu, nhưng mà vẫn gật đầu nói được.
Cảnh Chí Trung cũng là người tốt nghiệp từ Học viện Cảnh sát Hình sự, đứng một bên hoàn toàn bị lãng quên:……
Một người khác tuy rằng tốt nghiệp Đại học Công an nhưng lại vô cùng rõ ràng lý lịch của Đường Thiệu Nguyên, Nguỵ Hùng Phong:……!Đại ca à, cậu không phải năm trước chỉ đến Học viện Cảnh sát Hình sự bổ túc có hai cái cuối tuần thôi sao, vậy mà cũng tính là từng học ư?!
=== Hết chương 1 ===
Chú thích:
– Bánh rán
– Cà phê Maxwell House
– Gương mặt theo phong cách tranh biếm hoạ


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.