Vạn Vật Lưu Vết

Chương 24: 24: Lẽ Nào Đây Là Vụ Án Giết Người



“Đây là thứ lấy xuống từ cửa văn phòng của giáo sư Quản Bân.” Tiết Nhất Duy nói, “Cửa văn phòng của giáo sư Quản Bân bị cháy, bản lề bung ra, cho nên các chiến sĩ phòng cháy không cần phá hỏng cửa vẫn có thể tiến vào.”
Lộ Tranh đến gần nhìn, đây là một cái then cài cửa kiểu cũ có kiểu dáng vô cùng đơn giản, chốt cửa hình chữ L lắp kiểu chữ 凸 được cố định bằng ốc vít, tuy là kiểu cũ nhưng khả năng chống trộm cũng không kém so với các loại khoá kiểu mới, hình dạng bulong khá kỳ lạ, có từng vòng màu không theo quy tắc giống như một con ngựa vằn.
“Loại khóa này là một trong những loại khoá tương đối thông dụng trong nước, có đặc điểm đơn giản chắc chắn, không biết các vị có từng nghe qua nguyên rèn binh khí chưa? Kim loại sau khi bị nung ở nhiệt độ cực cao sẽ trở thành Austenit, thời điểm Austenit xuất hiện thì binh khí đã bị cháy đỏ, dễ dàng rèn và tạo hình, tiếp theo sẽ đến bước nhúng vào nước lạnh để làm nguội, à, để tôi giới thiệu một chút, cái gọi là nhúng vào nước lạnh đó chính là……”
“Đó chính là lúc cháy cánh cửa này đang khoá.” Lộ Tranh nghe xong mà ong ong cả hai tai, chịu không nổi vẻ cứng rắn khoe tài của Tiết Nhất Duy liền nổi lên chút bướng bỉnh, không thương tiếc cắt ngang cậu ta: “Hơn nữa hai cửa sổ trong căn phòng này đều có song sắt, sau khi khoá cửa rồi thì không thể ra vào, điểm bắt lửa là ở chỗ sô pha, cách cửa sổ hành lang rất xa.

Vậy nên thời điểm lửa bùng lên thì trong phòng hẳn chỉ có một mình giáo sư Quản Bân, về lý thuyết lửa cũng chỉ có thể bắt nguồn từ người chết, đúng không?”
Tiết Nhất Duy nghẹn không nói nên lời: “……Đúng.”
Gương mặt trắng nõn của cậu ta như bị đổ một lọ màu, vàng xanh tím đủ cả, giống như một học sinh giỏi h@m muốn trả lời câu hỏi nhưng lại phát hiện đã bị người khác đoạt lượt trả lời, nghẹn đến cuống cuồng.
Nguỵ Hùng Phong tránh ở phía sau đội trưởng Hoàng Anh không tiếng động cười ra tiếng vịt, Đường Thiệu Nguyên tuy rằng vẫn là khuôn mặt lạnh lùng nhưng nếu cẩn thận quan sát là có thể thấy khoé mắt cũng như khoé miệng của cậu đều không khống chế nổi mà co rút lại.
Ức hiếp cậu đồng nghiệp trẻ xong, trong lòng Lộ Tranh hơi dễ chịu lại, nhưng dù sao vẫn có chút không nỡ nên đành để lại cho Tiết Nhất Duy một chút tự tôn: “Tiểu Tiết không tồi nha, kiến thức rất phong phú, kiến thức trong sách cũng rất vững.”
Vẻ mặt Tiết Nhất Duy càng thêm đặc sắc.
“Chính xác, thà không có sách còn hơn tin hết vào sách, kinh nghiệm của cậu ấy vẫn không đủ, sau này phải học tập tổ trưởng Lộ nhiều hơn, có phải không, Tiểu Tiết?” Đội trưởng Hoàng Anh giải quyết dứt khoát, Tiết Nhất Duy có hơi sợ chị, lập tức phản xạ có điều kiện đứng thẳng lưng, tuy rằng trên mặt có điểm không tình nguyện nhưng vẫn “vâng” một tiếng vang dội.
“Thời gian xảy ra cháy khoảng chừng hơn một giờ chiều, sau khi khói dày đặc bay ra khỏi cửa sổ thì được sinh viên đang hoạt động bên dưới sân thể thao phát hiện tình hình và gọi cho đội Phòng cháy.” Vẻ mặt Hoàng Anh đầy nghiêm túc: “Nguyên nhân hoả hoạn trước mắt vẫn chưa rõ, theo miêu tả của nhân viên chữa cháy thì nơi bắt lửa hẳn là ghế sô pha, loại sô pha vải này khá dễ bắt lửa, hơn nữa trong phòng có rất nhiều vật liệu dễ cháy như sách vở, văn kiện linh tinh, vậy nên lửa rất nhanh đã lan ra khắp căn phòng.”
Lộ Tranh gật đầu, anh vốn là người báo án đương nhiên hiểu rõ đại khái thời gian lửa bùng lên, song nội tâm anh vẫn có nghi vấn nhất định: “Toà nhà này không được lắp đặt hệ thống phun nước tự động sao? Còn chuông báo khói nữa, sao nó lại không reo, lửa cứ thế mà mở rộng?”
Vừa nói anh vừa bĩu môi về một góc còn tương đối nguyên vẹn trong phòng, trên tường có một cái chuông hình tròn đã cháy đen xì biến dạng.

“Toà nhà lý hoá này đã cũ, sang năm sẽ bị phá bỏ, bên trong cũng không được trang bị hệ thống phun nước tự động.” Tiết Nhất Duy phấn chấn tinh thần gia nhập báo cáo: “Thực ra mỗi văn phòng của giảng viên đều được trang bị thiết bị báo khói, phòng này cũng không ngoại lệ, nhưng chúng tôi vừa mới tháo chuông báo xuống xem thử, bên trong không có pin.

Căn cứ vào lời sinh viên của giáo sư Quản thì vị giáo sư này có thói quen vừa hút thuốc vừa xem tài liệu, bởi vì chuông báo khói cứ reo mãi nên thấy phiền bèn tháo pin bên trong ra.”
“Như vậy xem ra rất có thể giáo sư Quản định ngủ trưa trong văn phòng, trước khi ngủ hút một điếu thuốc, không ngờ bản thân ngủ quên không dập tắt thuốc, tàn thuốc rơi xuống dẫn lửa cho sô pha?” Nguỵ Hùng Phong nghe Tiết Nhất Duy tự thuật xong, ngay lập tức câu thông được quá trình.
“Quả thật có trường hợp này, hơn nữa khả năng rất lớn.” Tiết Nhất Duy ưỡn ngực, chắc chắn nói: “Nhất là vừa nãy thời điểm pháp y khám nghiệm tại hiện trường đã phát hiện đầu, cổ cũng như ngực của giáo sư Quản đều không có vết thương rõ ràng, trong mũi và miệng có lượng lớn khói, đây là bằng chứng cho thấy nạn nhân bị thiêu sống.”
Lộ Tranh có phần đăm chiêu gật đầu.
Chiếu theo cách nói như vậy thì quả thực khả năng rất lớn là xảy ra sự cố ngoài ý muốn, cũng không thể vào bằng cửa sổ, địa điểm bắt lửa cách rất xa cửa sổ, văn phòng chỉ có một mình Quản Bân ____ tất cả đều hướng về cùng một kết luận.
“Thi thể của giáo sư Quản Bân được phát hiện trên sô pha này đúng không?” Anh hỏi, “Tư thế ban đầu là gì? Có thể cho tôi xem ảnh chụp không?”
“Không thành vấn đề.” Tiết Nhất Duy vừa nói vừa tìm người phụ trách chụp ảnh, đưa tấm ảnh trong máy ra.
Lộ Tranh và mấy người Đường Thiệu Nguyên tiến sát lại nhìn màn hình, dùng hai tay cẩn thận phóng to lên quan sát.
Thi thể giáo sư Quản đã bị đốt đen hoàn toàn, bày ra tư thể như đánh quyền anh, cuộn tròn nằm trên lò xò vốn là của ghế sô pha.
Thoạt nhìn đích xác là thi thể vô cùng điển hình của hiện trường tử vong ngoài ý muốn do hoả hoạn.
Thế nhưng không biết vì sao Lộ Tranh vẫn luôn cảm thấy hiện trường này có gì đó không thích hợp.
**
Có điều Tiết Nhất Duy nói đúng, căn phòng này quả thật không có nhiều nội dung có giá trị.

Hiện trường bị lửa thiêu rồi nước phun cơ bản đã không thể nhìn ra, Lộ Tranh cầm vợt tìm kiếm trong nước hơn một tiếng cũng không có phát hiện nào, lúc này trời đã tối muộn, không thích hợp đến kiểm nghiệm hiện trường nữa, anh mới không thể không tiếc nuối tạm thời từ bỏ.
Mấy người tổ một tạm thời kết thúc công việc, Lộ Tranh tháo bao tay chạy chậm thẳng qua chỗ Cảnh Chí Trung: “Lão đại, Thiệu Nguyên đâu rồi?”
“Đi trung tâm vật chứng khám nghiệm tử thi rồi.” Cảnh Chí Trung nói, “Làm sao vậy?”
Lộ Tranh khẽ nhíu mày: “Lão đại, tôi cảm giác hiện trường này có điểm đặc biệt, luôn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy.”
Cảnh Chí Trung vừa nghe nghiêm túc hẳn lên: “Có phát hiện gì không?”
Lộ Tranh như bị nghẹn lại, có chút xấu hổ: “……Không có.”
Cảnh Chí Trung:……
Thấy Cảnh Chí Trung lộ ra gương mặt “Cậu đùa tôi à”, Lộ Tranh cũng cảm thấy thẹn chứ nhưng vẫn phải mặt dày tiếp tục nói: “Tôi đi tìm Thiệu Nguyên xem thi thể đây, nhìn xem có thể tìm được vật chứng gì khác hay không.”
Xem như không có gì, Cảnh lão đại vẫy tay gọi Nguỵ.

chạy vặt.

Hùng Phong: “Đại Hùng, đi chung chuyến nữa đi, chỉ đường cho tổ trưởng của cậu đi xem phòng giải phẫu!”
Nguỵ Hùng Phong vốn tưởng rằng đây không phải là vụ án hình sự và có thể kết thúc công việc sớm, cậu như nghe được tin dữ, nhịn không được rên lên.

**
Cục cảnh sát thành phố, trung tâm vật chứng.
Đến đón ở cửa là một trong những trợ lý mà Cục cảnh sát thành phố bố trí cho Đường Thiệu Nguyên, có lẽ là người phụ trách ghi chép tình hình kiểm nghiệm thi thể hoặc chụp ảnh, Nguỵ Hùng Phong đưa Lộ Tranh đến nơi thì rút lui.

Lộ Tranh trong bóng tối ngẩng đầu nhìn lên, cả toà nhà chìm vào bóng tối âm u tối tăm, thoạt nhìn rất giống một cái quan tài cỡ lớn.
Phòng giải phẫu pháp y nằm sâu trong trung tâm vật chứng, một mạch đi theo trợ lý xuyên qua hành lang âm u, cảm giác đi lại trong cái quan tài lớn của Lộ Tranh càng thêm mãnh liệt.
Đợi đến khi bước vào phòng giải phẫu, trong nháy mắt đó ánh đèn trong phòng khiến mắt anh cay xè thiếu chút nữa là ch ảy nước mắt.
Đường Thiệu Nguyên đứng giữa chùm ánh sáng sáng nhất, trên người được bọc kín kẽ bởi một chiếc áo phẫu thuật dùng một lần trong suốt màu xanh nhạt, ở trong là áo sơ mi trắng có kẻ sọc đứng càng khiến cậu thêm cao ráo, cho dù mang mũ và khẩu trang nhưng vẫn như hạc giữa bầy gà trong số những trợ lý.
Trong phòng tràn ngập mùi thịt.
Đây là lần đầu tiên Lộ Tranh được nhìn Đường Thiệu Nguyên giải phẫu, chỉ thấy động tác cậu khá nhanh, dùng cưa máy mở da đầu thi thể, ong ong một tiếng, mô não trắng đỏ liền hiện ra dưới lưỡi cưa.
“Đầu cũng không có ngoại thương.” Cậu bình tĩnh nói, ra hiệu trợ lý nhớ kĩ: “Lấy lưỡi ra đi, gấp đôi đảm bảo.”
Vừa dứt lời, Lộ Tranh liền thấy cậu dùng thủ pháp cực kỳ điêu luyện cắt đứt toàn bộ các cơ dọc theo xương hàm thi thể, tiếp đó cậu đưa ngón tay móc vào khoang miệng, tay còn lại di chuyển hai cái, lập tức tất cả các bộ phận bên trong bị tách rời khỏi thi thể.
“Khoang miệng và bên trong đường hô hấp có bụi than, máu cùng nội tạng của nạn nhân đều là màu đỏ anh đào.” Đường Thiệu Nguyên có phần đăm chiêu quan sát nói: “Đích thực khi cháy nạn nhân vẫn còn sống.

Chân tay đều không có dấu vết bị trói, những vết thương khác thì đều không có phản ứng sống, trên cơ thể cũng không có vết thương chí mạng nào.”
Lộ Tranh không lên tiếng quầy rầy, thấy bọn họ đã giải phẫu xong, Đường Thiệu Nguyên đã khâu xong cơ thể và nội tạng thì mới bước tới: “Xem ra không phải là án hình sự rồi?”
“Quả thực không giống.” Đường Thiệu Nguyên ngẩng đầu, phát hiện Lộ Tranh đến thì hai mắt sáng lên: “Nhưng mà để cẩn thận thì tôi sẽ đi làm kiểm tra chất độc.

Sao sư huynh lại đến đây thế?”
“Tôi ở hiện trường không phát hiện ra dấu vết vật chứng gì, nghĩ muốn đến xem trên thi thể có hay không.” Lộ Tranh cười cười, bỏ thùng khám nghiệm trong tay xuống: “Các cậu hết bận rồi chưa?”
Đường Thiệu Nguyên gật đầu xác nhận, xoay người phân phó mấy trợ lý viết báo cáo kiểm nghiệm tử thi xong liền một mình ở lại phòng giải phẫu với Lộ Tranh.
Vì để phòng ngừa vật chứng lần thứ hai bị nhiễm bẩn nên Lộ Tranh cũng phải mặc trang phục bảo hộ, Đường Thiệu Nguyên cởi bao tay mở ra một bộ trang phục giải phẫu mới, run run nâng lên cao: “Nào, sư huynh, duỗi tay ra nè.”
Không biết vì sao trong đầu Lộ Tranh toàn là hình ảnh lần trước ở Đại Dục lúc Đường Thiệu Nguyên giơ chậu nước nói với mình: “Nào, sư huynh, nâng chân lên một chút.”
Ngoan ngoãn đút hai tay vào áo phẫu thuật, Lộ Tranh nghe thấy tiếng Đường Thiệu Nguyên sột soạt cột dây áo phía sau thì nhịn không được trêu ghẹo: “Thiệu Nguyên, nhà cậu có em trai hay em gái gì sao?”
“Trên lý thuyết là có.” Đường Thiệu Nguyên suy tư một chút rồi nói ra đáp án kì quái: “Nhưng tôi chưa gặp qua.

Sao sư huynh lại đột nhiên hỏi cái này vậy?”
“Không có gì.” Lộ Tranh nghe được câu trả lời của cậu liền liên tưởng đến bộ dáng công tử thường ngày của Đường Thiệu Nguyên, nhịn không được bổ não ra câu chuyện ân oán nhà giàu và đứa con ngoài giá thú: “Chỉ là cảm thấy cậu rất chăm sóc người khác.”
“Ha ha.” Đường Thiệu Nguyên khẽ cười một tiếng rồi tiếp tục vùi đầu vào lưng Lộ Tranh thắt nút quanh eo anh, hai sợi dây nhỏ màu lam nhạt từ từ được thắt chặt lại, dần siết lấy áo sơ mi của người trước mặt, lại chầm chậm rút lại, cuối cùng dừng ở mức phù hợp không quá chặt cũng không quá lỏng.
Nhìn vòng eo trước mắt, tim Đường Thiệu Nguyên không khỏi đập thình thịch, lấy tay lén lút khoa tay múa chân một chút.
“Cũng phải nhìn xem là ai chứ.” Cậu thấp giọng nói, “Không phải ai tôi cũng chiếu cố đâu.”
== Hết chương 24 ==
Chú thích:
Austenit hay còn gọi là sắt gamma, sắt pha gamma, là một thù hình kim loại không từ tính hay một dung dịch rắn của sắt với một nguyên tố tạo hợp kim..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.