Họ không nghĩ vì một sự sơ sẩy thì sau đó đối mặt với họ không phải là một cơ thể ấm áp, gương mặt tươi cười và đôi mắt màu ngọc lục bích xinh đẹp kia, mà thay thế đó là một thi thể đầy lạnh lẽo của Diệp Thanh Hoà.
Thanh Hoà không biết khi mà họ vừa đến nơi thấy hắn đang đứng suy nghĩ cứ tưởng rằng hắn chuẩn bị tự sát có bao nhiêu sợ hãi, bởi vì hắn cũng không có số, lúc đó hắn đang còn bị đắm chìm trong cảm xúc khi trải nghiệm cảm giác tử vong.
Nên xung quanh có một cổ cảm giác rằng hắn đang tách biệt với thế giới, cho dù một người đi đường đi ngang qua mà thấy, ý nghĩ đầu tiên của họ luôn là hắn chuẩn bị tự sát chứ không phải chỉ là đứng ngắm cảnh hay như thế nào cả.
Cho nên hiểu lầm từ đây hình thành một đi không trở lại.
Sau khi cùng gia đình nguyên chủ lên xe quay trở về nhà, trên đường đi không khí trên xe cũng rất trầm mặc, mọi người đều nghĩ lại mà sợ.
Còn Thanh Hoà cũng mừng rỡ vì không có ai hỏi đến, bởi vì hắn cũng không biết phải trả lời thế nào a.
Nên hắn phóng không tầm mắt suy nghĩ sau này phải làm sao.
Mặc dù hắn xuyên qua giống nhân vật chính trong mỗi cuốn tiểu thuyết xuyên không thịnh hành gần đây, nhưng hắn xuyên qua hoàn toàn không có hệ thống xuất hiện hay là ký ức của nguyên chủ đâu.
Làm hiện tại hắn như con rắn mất đầu cũng chẳng biết nói hay hành sử như thế nào cả.
Mà bản thân Thanh Hoà không biết sự im lặng vì không biết nói gì của hắn, ở trong mắt nhà họ Diệp chính là thiếu niên dựa vào trên cửa xe, ánh mắt dừng ở bên ngoài cảnh sắc, mặt vô biểu tình bên trong đôi mắt lục kia phảng phất cái gì cũng đều không có, hờ hững nhìn ra ngoài cửa sổ không biết đang suy nghĩ cái gì.
Xe ở ngã tư đường dừng lại, trên làn người qua đường thiếu niên thiếu nữ cầm tay đi qua, vừa mới tan học thiếu niên, tiểu hài tử cõng cặp sách phát ra lớn tiếng cười đùa, ở trước đầu xe đầu chạy qua.
Thiếu niên ánh mắt ngắm nhìn dừng ở bọn họ trên người một cái chớp mắt, lúc sau liền nhìn về hướng phương xa, đi xem bên đường bận bận rộn rộn đám người, ngẫu nhiên có người già dắt chó đi dạo ngang qua, hoặc là nằm ở bên đường những trung niên say xỉn.
Trên người thiếu niên có loại cảm giác cô độc, tự do ở ngoài với mọi người, hắn sẽ không tham gia vào mà chỉ trầm mặc đứng đó mà quan sát, một bộ dáng ngăn cách với toàn bộ thế gian.
Nổi chua xót bi thương nảy lên trong lòng nhà họ Diệp.
Tiểu Hoà nhà bọn họ rốt cuộc còn đã xảy ra chuyện gì mà bọn họ không biết, đã ép thằng bé đến nỗi phải kết thúc sinh mệnh để giải thoát như thế.
Nếu mà bản thân Thanh Hoà biết hắn chỉ phóng không đại não cũng sẽ bị não bổ như thế, chắc chắn hắn ngay lập tức mà hò hét cho nhà họ Diệp biết.
Thanh Hoà hắn hoàn toàn không có chán đời muốn tự sát, hắn chỉ là con cá mặn muốn đi du lịch, sau đó xui xẻo mà chết trong đạn lạc, rồi xuyên qua thân xác này a a a a a a a!!!
Nhưng tiếc rằng bản thân Thanh Hoà cũng không có biết được a.
Sau khi về đến nhà họ Diệp, bà Diệp đi theo Thanh Hoà đi lên phòng.
Trong lòng Thanh Hoà cũng mừng rỡ như thế, thế này thì chỉ cần đi theo mẹ của nguyên chủ để về phòng ngủ của nguyên chủ thôi, tránh việc còn phải hỏi phòng ngủ của bản thân ở đâu, đến lúc đó muốn giải thích thế nào cũng giải thích không được.
“Con vào phòng tắm rửa đi nha, mẹ đi làm đồ ăn lại, tắm rửa xong xuống nhà ăn cơm cùng cả nhà nha con, cả nhà chờ con nha.” Bà Diệp nói với Thanh Hoà trong giọng nghẹn ngào, bà mong tiểu Hoà sau này có thể cùng bà tâm sự về những chuyện đã xảy ra.
Rồi sau đó bà đi xuống nhà làm lại đồ ăn.
Nhìn Thanh Hoà cùng bà Diệp đi lên phòng, những người còn lại đều ngồi trên sofa trong phòng khách chờ bà Diệp đi xuống để hỏi thăm.
Sau khi thấy bà Diệp từ trên lầu đi xuống phòng khách, không khí trầm mặc tại đây mới bị đánh vỡ.
Ông Diệp: “Tiểu Hoà thằng bé có nói gì với bà không bà?”
Diệp Liên: “Tiểu Hoà sao rồi hả mẹ?”
Diệp Tịch: “Tiểu Hoà có kể cho mẹ cái gì không mẹ?”
Bà Diệp buồn bã lắc đầu, nói: “Tiểu Hoà chỉ nghe mẹ nói sau đó gật đầu rồi quay về phòng đóng cửa lại thôi, thằng bé không hề nói chuyện gì xảy ra với mẹ nữa.
Không biết tiểu Hoà đã xảy ra chuyện gì.”
“Mẹ đi làm lại đồ ăn, cả nhà cũng đi tắm rửa lại đi.” Sau khi nói xong bà Diệp tiến vào phòng bếp nấu lại thức ăn.
“Ân, đều đi tắm rửa lại hết đi, một lát xuống nhà ăn cơm, đều bận rộn mấy bữa nay rồi.” Sau khi nói xong ông Diệp cũng lắc đầu thở dài mà đi lên phòng ngủ.
Còn Diệp Tịch và Diệp Liên cũng nhìn nhau, rồi mỗi người tiến về mỗi phòng..