Vẻ mặt Giang Triều nghiêm túc, trong lòng lựa chọn lời nói, nghĩ xem làm thế nào mới có thể khiến An Khê không kích động quá mức về chuyện anh làm chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương này ở chợ đen.
“Thứ này là anh mua bán được từ chợ đen.” Cuối cùng, Giang Triều vẫn định thẳng thắn với An Khê, anh cũng không muốn gạt cô về tất cả mọi chuyện liên quan đến anh.
“À!” An Khê còn tưởng rằng anh muốn nói chuyện gì nữa chứ! Làm cô căng thẳng muốn chết.
Cô không cảm thấy chuyện kiếm tiền bằng khả năng của bản thân thì không có gì không tốt cả.
À một tiếng thì xong rồi ư? Vẻ mặt căng thẳng của Giang Triều cứng đờ lại, anh vốn tưởng rằng có một trận chiến lớn đang chờ đợi mình.
Nếu An Khê cãi nhau với anh mà nói thì anh đã chuẩn bị hết đủ lời giải thích rồi.
Đột nhiên có cảm giác anh hùng không có chỗ múa gươm là chuyện gì xảy ra thế.
“An An, em không muốn hỏi anh một vài chuyện gì đó sao?” Giang Triều nín thở trong lòng.
“Hả! Em phải hỏi cái gì cơ?” An Khê mở miệng nói, khóe miệng có một lúm đồng tiền nhàn nhạt, dáng vẻ cười rộ lên rất ngọt ngào.
Giang Triều ôm lấy cô vào lòng, khẽ hôn lên trán cô một cái: “An An, bây giờ có em rồi, sau này anh sẽ không vào chợ đen nữa, anh và em sẽ quản lý tốt cuộc sống gia đình của chúng mình thật tốt.”
“Được! Nhưng mà anh phải nộp vàng lên trước, sau này tiền kiếm được cũng phải nộp cho em hết, không được giữ tiền riêng cho bản thân.” An Khê xòe bàn tay ra, cười tủm tỉm nói.
Thực ra, cho dù anh có thu tay lại hay không thì cô cũng không phản đối.
Cô biết Giang Triều không phải người có tính cách yên phận, mà rõ ràng bất kể là thôn Tam Thủy hay là huyện Dương Thụ Lâm đều có lề lối quá nhỏ, anh cần một nơi lớn hơn để phát huy khả năng.
Giang Triều đặt tượng Phật kia ở trên đỉnh đầu cô, nhéo nhéo cái mũi của cô: “Anh nào dám giấu tiền riêng, bây giờ trên người anh cũng chẳng có một xu nào.
Nếu em chạy mà nói, anh sẽ thực sự trở thành một tên nghèo rớt mồng tơi, không tin thì em cứ khám xét đi.”
Giang Triều nắm lấy tay của An Khê luồn vào trong quần áo anh rồi di chuyển ở bên trong.
Nhiệt độ lồng ngực của Giang Triều cao hơn cô rất nhiều, có cút nóng.
“An An, sao tay em lại lạnh thế, anh sưởi ấm giúp em.”
Trên mặt An Khê nóng lên, rút tay ra ngoài nhưng lại không rút được.
Sao lại có người không biết xấu hổ như anh vậy, An Khê trợn mắt lườm anh, cô lại không cần anh sưởi ấm.
Sau khi hai người lại dính lấy nhau một lúc, đôi môi vốn nhạt đi của An Khê lại trở nên đỏ thắm hơn nhiều.
Khoảng chừng nửa giờ sau, hai người mới ra khỏi cửa của nhà khách.
Thực ra, An Khê cũng không biết nhà của Thiệu Bội Hà ở đâu nên chỉ có thể hỏi thăm người khác.
Cũng may cả nhà bọn họ xem như là người nổi tiếng trong huyện, rất dễ dàng hỏi thăm được.
Có điều lúc đến nhà cô ấy thì không có ai, An Khê đành phải đặt đồ đạc xuống, cũng không ở lại đó.
Nói cho cùng ngoại trừ Thiệu Bội Hà ra, cô cũng chẳng quen biết những người khác, ở lại chờ thì quả thực có hơi xấu hổ.
Buổi tối, Thiệu Bội Hà về đến nhà thì bỗng nghe người trong nhà nói có một cô gái trẻ đến thăm cô ấy, hỏi kỹ ra mới biết là An Khê đến đây.
Nhìn thấy đống đồ chất như ngọn núi nhỏ kia, trong lòng cô ấy không khỏi nóng ran.
Ngoài miệng thì nhắc mãi cô lãng phí tiền, trong lòng lại thực sự vô cùng ấm áp, thật khó để đền ơn cho cô nhóc kia.
Biết hai người còn đang ở nhà khách, cô ấy nghĩ đến ngày mai phải đi làm, không kịp qua gặp mặt bọn họ, thế nên Thiệu Bội Hà dứt khoát nhân lúc sắc trời còn chưa tối mà đi qua đó một chuyến.
Sau khi hỏi dì làm việc ở nhà khách, biết người đã quay về, cô ấy mới lên lầu hai gõ cửa: “An Khê, chị là Thiệu Bội Hà, em có ở đó không?”
Trong phòng, hai người đang đứng dựa vào tường hôn nhau say đắm, hai tay An Khê vòng lên cổ Giang Triều, tiếng cọ xát giữa môi lưỡi càng lúc càng vang lên rõ ràng bên tai.
Giọng nói vang lên ở ngoài cửa khiến hai người hoảng sợ.
An Khê giật mình sửng sốt, một lúc lâu sau cô mới vội vàng đẩy Giang Triều ra, sửa sang lại tóc tai và quần áo xộc xệch, mặt đỏ bừng chạy ra mở cửa.
Đôi mắt sóng nước mênh mông kia còn lấp lóe ánh nước, với dáng vẻ này của cô thì quỷ cũng biết vừa rồi cô mới làm cái gì.
Thiệu Bội Hà không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc: “An Khê, có phải chị đến không đúng lúc rồi hay không thế!”
Mặt An Khê càng đỏ hơn, hơi nước bốc lên, trời lạnh như thế, cũng thật là khó khi cô vẫn có thể nóng như vậy rồi.
Trong đầu cô không nhịn được ghi nợ một khoản cho Giang Triều, nếu không tại anh thì bây giờ cô cũng sẽ không xấu hổ như vậy.
“Chị Bội Hà, chỉ cần chị muốn thì đến lúc nào cũng được, bọn em hoan nghênh chị đến bất cứ lúc nào.” Giang Triều hóa giải sự xấu hổ giữa hai người một cách rất dễ dàng.
Thiệu Bội Hà liếc mắt nhìn anh, thằng nhóc có cái miệng thật ngọt, chẳng khác nào bôi mật vậy.
Ba người trò chuyện với nhau, Thiệu Bội Hà lại nhắc vài câu về bọn họ, nói bọn họ tiêu pha vớ vẩn, sau này vào thành phố rồi cũng đừng ở nhà khách nữa, trực tiếp đến nhà bọn họ mà ở.
An Khê gật đầu đồng ý, nói sau này không dám tiêu pha nữa, nhưng nên làm thế nào vẫn phải làm thế ấy.
Sau khi hai người tiễn Thiệu Bội Hà ra cửa, đã bị cô ấy đẩy về, bảo bọn họ muốn làm gì thì cứ làm đó đi.
An Khê lại nhớ đến chuyện xấu hổ vừa rồi, trên mặt vừa đỏ vừa đen.
Hiệu quả cách âm của phòng ở trong nhà khách rất kém, tiếng người ta nghiến răng ở phòng bên cạnh cũng có thể nghe thấy, Giang Triều cũng chỉ dám chiếm chút lợi trên tay và môi lưỡi, lấy lãi trước rồi nói sau.
Anh cũng không muốn để những người khác nghe thấy một bộ phim hay miễn phí.
Hai người nằm ở trên giường, An Khê cuộn người chui vào lồng ngực Giang Triều.
Nhiệt độ cơ thể ấm áp trên người anh bình thản.
An Khê tưởng rằng cô sẽ không ngủ được, nhưng mà hôm nay quá mệt mỏi, chạy tới chạy lui cả buổi sáng và nửa buổi chiều.
Chỉ một lúc sau, ý thức của cô bắt đầu dần dần mơ hồ.
“An An, ngày mai chúng ta ra ngoài sớm đi chụp ảnh kết hôn đi.”
“Ừ!”
“Sau đó chúng mình về nhà sớm một chút.”
“Ừ!”
…
Ý thức của An Khê càng ngày càng nặng nề, lời nói của Giang Triều cũng cách cô càng lúc càng xa, giống như có người nói chuyện với cô trong giấc mơ, cô ừ theo ý thức.
“An An, về nhà để anh thương em được không?”
“Ừ!”
“Sinh cho anh một đứa con nhé.”
“Ừ!”
Sau đó thì không còn âm thanh gì nữa, Giang Triều buồn cười dán một nụ hôn lên trán cô rồi nói chúc ngủ ngon.
Ngoại trừ tiếng nghiến răng và tiếng ngáy ở phòng bên cạnh ra, cả thế giới đều chìm trong tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, An Khê bị người khác đánh thức.
Trong chăn rất ấm áp, cô không muốn thức dậy.
Bản thân cô không thức dậy, cũng ra sức kéo Giang Triều nằm lại trên giường, không cho anh dậy.
Nếu một mình cô nằm lại mà nói, cô sẽ có cảm giác tội lỗi, An Khê hơi híp mắt nghĩ thầm.
“An An, tối hôm qua em đã đồng ý để anh về nhà yêu em thật tốt, còn nói sẽ sinh con cho anh.” Giang Triều ghé vào bên tai An Khê, thổi hơi nóng, tràn đầy mập mờ.
“Em đồng ý với anh lúc nào?” Ánh mắt của An Khê mở to.
Đầu óc cô trống rỗng, hoàn toàn không nhớ rõ bản thân đã từng hứa hẹn chuyện gì.
“An An, em muốn đổi ý sao?” Trong giọng nói của Giang Triều có chút ấm ức.
An Khê đang nghĩ lại xem có phải bản thân đã thực sự làm chuyện phụ tình gì đó hay không, nhưng cô thực sự chưa từng nói, không khỏi trợn tròn mắt nhìn anh.
Giang Triều thấy dáng vẻ ngốc nghếch kia của cô thì không nhịn được mà nhéo nhéo gương mặt nhỏ nhắn mũm mĩm của An Khê, bật cười ra tiếng.
Bởi vì sắp đến năm mới nên việc làm ăn trong tiệm chụp ảnh rất sôi nổi.
Vị trí của tiệm chụp ảnh có hơi khuất, ở trong một cái ngõ tắt nhỏ, hơn nữa, không gian còn rất nhỏ.
Lúc hai người đến, đằng trước còn có rất nhiều người đang chờ.
Gần như đều là vợ chồng mới cưới một nam một nữ, có lẽ cả đời này có rất nhiều người chỉ có thể chụp ảnh vào lúc kết hôn.
An Khê có chút tò mò đánh giá trang trí trong tiệm chụp ảnh, những bức tranh búp bê vào năm mới được treo trên tường có phong cách đậm chất thời đại.
Những người ở trong tiệm chụp ảnh đều rất ngay ngắn, cho dù là hai vợ chồng cũng không dám thân mật quá mức, lúc ngồi cùng nhau còn cách một khoảng bằng hai nắm tay ở giữa hai người.
Nhìn thấy cảnh tượng này, An Khê không nhịn được mà đứng cách Giang Triều một bước, cô hí mắt nhìn anh, đúng lúc bị ánh mắt trêu chọc của anh bắt gặp.
Hai người đợi nửa giờ trong tiệm chụp ảnh, nửa đường có một đợt người đến rồi một đợt người đi mới đến lượt bọn họ.
“Lại đây, hai người xích lại gần nhau thêm một chút nữa đi.
Phải, cười lên một chút nào, tốt lắm!”
Ánh sáng máy ảnh chợt lóe răng rắc, An Khê bị chói mà nhắm hai mắt lại.
Sau khi ánh sáng hiện lên, chụp ảnh đã xong từ lâu, trên mặt cô vẫn còn vẻ mờ mịt.
Cô sẽ không nhắm mắt trong tấm ảnh chụp vừa rồi đó chứ!
An Khê bày ra vẻ mặt buồn bã, cô có thể chụp thêm một tấm hay không.
Cô còn tiêu nhiều tiền như vậy, người trong tiệm chụp ảnh hoàn toàn không biết cái gì gọi là khách hàng là thượng đế, sau khi chụp ảnh xong cũng không quan tâm ảnh bạn chụp đẹp hay xấu đã trực tiếp đuổi người đi, đến lượt người tiếp theo rồi.
“Giang Triều, sau này em sẽ không bao giờ đến đây chụp ảnh nữa, bọn họ chắc chắn sẽ chụp em thành cực kỳ xấu!” An Khê nói ra hai câu về nỗi khổ giấu kín với bảng hiệu viết tên cửa tiệm chụp ảnh tự do kia.
Chẳng phải cô chỉ muốn chụp một tấm ảnh kết hôn đẹp thôi sao? Sao lại khó như vậy chứ.
Lúc xung quanh yên tĩnh, Giang Triều ôm lấy bả vai của An Khê, buồn cười lên tiếng: “Không xấu đâu, An An nhà anh chụp thế nào cũng đẹp hết.
Trong huyện chỉ có một tiệm chụp ảnh này, không đến nơi này thì có thể đi đâu đây?”
Hứ! Đầu têu tổ chức là không thể chấp nhận được.
Mặt An Khê đỏ lên, trợn mắt lườm anh.
Khả năng nói nhảm của Giang Triều đúng là càng ngày càng giỏi.
Anh cũng không nói nhảm, cô gái nhỏ thực sự rất xinh đẹp, gương mặt trắng nõn giống như trứng gà bóc vỏ, cảm giác sờ lên rất mềm mại.
Đôi mắt kia vừa to vừa sáng lấp lánh, lúc rụt rè nhìn anh chỉ khiến người ta thực sự muốn khảm cô vào trong máu thịt mà yêu thương cẩn thận.
Lúc nãy chụp ảnh trong tiệm, không ít người đều lén lút ngắm nhìn cô, thực sự coi anh là người mù, tưởng rằng anh không nhận ra sao.
Giang Triều không nhịn được mà oán thầm, trong đầu đã chặt tất cả những người vừa rồi mơ ước vợ của anh thành tám khúc.
“Giang Triều, bây giờ chúng ta đi cửa hàng bách hóa sao?” An Khê nghiêng đầu hỏi anh, cô thắt bím tóc đuôi sam, rẽ ngôi giữa, hai bên đều có một bím tóc đuôi sam, trên gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay Giang Triều lóe lên vẻ xinh đẹp của thiếu nữ.
Một người phụ nữ đã kết hôn, cơ thể đã trưởng thành thì hẳn là phải rũ bỏ vẻ ngây thơ của thiếu nữ mà trở nên giống như một trái cây chín mọng hơn.
Nhưng An Khê đứng bên cạnh Giang Triều lại giống em gái hơn cả.
Trong lòng Giang Triều bỗng nhiên có một loại cảm giác gấp gáp, cảm giác nôn nóng biến em gái thành vợ mình.
Giang Triều lấy ra danh sách mà cha anh chép lại cho anh, phía trên liệt kê không ít thứ, đồ ăn và đồ dùng cũng rất nhiều.
Hai người đều phải vòng một vòng quanh lầu một và lầu hai của cửa hàng bách hóa mới xong.
Lần trước, An Khê đến cửa hàng bách hóa vẫn là hai tháng trước, lúc đó hoàn toàn không có Giang Triều, cô một lòng một dạ muốn tránh xa mọi người và mọi thứ.
Cuối cùng, sau khi đi dạo một vòng, cô không những không rời đi, ngược lại còn liên tục dính dáng đến tình duyên.
An Khê kéo Giang Triều vào khu thử quần áo, ngón tay lướt qua phía trên quần áo.
Cô chọn lựa rồi ướm lên người Giang Triều, sau đó không nhịn được mà gật gật đầu.
“Lần trước vào thành phố với bác sĩ Hoàng, em vốn muốn mua một bộ quần áo về để cảm ơn anh, nhưng mà lại cảm thấy không phù hợp.
Em nghĩ chuyện về quần áo vừa vặn này nên là chuyện mà vợ anh quan tâm mới đúng.
Em tưởng rằng anh sẽ đi bên cạnh Giang Thúy Thúy.” An Khê thừa nhận lòng dạ hẹp hòi của cô.
Trong lòng Giang Triều thầm oán: “Cho nên em trốn tránh anh nhiều lần như vậy cũng bởi vì Giang Thúy Thúy.”
“Vậy em có thể làm gì đây, dù sao em cũng không thể chạy đến trước mặt anh nói Giang Triều, anh đi theo em đi, đúng không! Em có còn biết xấu hổ không chứ!”
Dáng vẻ nhỏ nhắn kỳ quặc khó nghe kia rất khiến người ta yêu thích: “An An, em đây là ghen tị.”
“Bản thân anh trêu hoa ghẹo bướm ở bên ngoài, em mới không ghen đâu!” An Khê trách anh một câu.
Giang Triều cố nhịn cười, tiện tay cầm lấy bộ quần áo, trực tiếp đưa cả người lẫn quần áo ra khỏi khu quần áo.
Tất cả những bộ quần áo đều là cùng một kiểu dáng thì có gì phải chọn chứ, nhưng mà câu nên là chuyện vợ anh quan tâm kia đúng là thấm sâu vào trái tim anh..