Buổi tối hôm đó, Dương Ngọc Liên xách túi lớn túi nhỏ đưa con trai về nhà mẹ đẻ.
Trước khi đi còn nói vài câu cay nghiệt, Giang Ba ôm đầu ngồi cạnh cửa, hồi lâu không nói gì.
Dư Tú Lệ không khỏi thở dài, con trai cả của bà ấy tính tình mềm yếu, cái gì cũng có thể nhẫn nhịn, đây là lần đầu tiên anh ta tức giận đến mức đuổi vợ về nhà: “Ba à, hai ngày nữa đón mẹ bọn nó về đi! Để hai mẹ con chúng ở nhà mẹ đẻ cũng không tốt.”
Giang Ba xoa xoa tóc, vẻ mặt ủ rũ: “Mẹ, hôm nay Triều Tử nói với con muốn chia nhà ra ngoài ở, là con có lỗi với em ấy.
Mẹ nói xem một gia đình đang tốt cũng chỉ vì Dương Ngọc Liên mà bị chia rẽ, con không nuốt trôi cục tức này, lần này nếu không dạy cho chị ta một bài học, thì không biết sau này chị ta còn phách lối như thế nào nữa.”
“Con nói nhà Triều Tử muốn tách ra ở riêng sao? Người một nhà ở cùng nhau vẫn ổn mà, sao tự dưng nói muốn ra ở riêng.”
“Triệu Tử nói chờ An Khê sinh xong, trong nhà cũng sẽ không đủ chỗ, em ấy sẽ tìm một chỗ rồi dọn ra ở riêng, như vậy cũng sẽ yên tĩnh hơn.” Giang Triều chọn thời điểm này để dọn ra ngoài, Giang Ba có thể không biết tất cả những chuyện này đều là do vợ của anh ta làm hay sao.
Dư Tú Lệ há miệng vội vã đi vào nhà, phân nhà cũng không phải là chuyện nhỏ, còn phải xem ý của cha bọn chúng.
“Giang Triều, con ngủ chưa, đến phòng cha một chuyến.” Giang Đại Hữu đứng ở trong sân hô to.
Giang Triều mở to mắt, nhìn sắc trời bên ngoài.
Một vầng trăng sáng treo cao trên bầu trời, giống như là một mâm bạch ngọc.
Cái đầu nhỏ của An Khê tựa trên vai anh, An Khê vẫn còn thức, chớp mắt nhìn anh.
Tiếng hô của Giang Đại Hữu, đúng như trong dự liệu của anh, anh đứng dậy mặc thêm quần áo, nói với cô gái nhỏ đang nằm trên giường chống đầu nhìn anh: “An An, em nghỉ ngơi trước đi, anh đi một lát rồi sẽ trở về”
An Khê chớp chớp mắt, không đành lòng để anh đi ra ngoài một mình: “Giang Triều, chờ một lát, em đi cùng với anh.”
Cẩn thận chui ra khỏi chăn, An Khê chỉ mặc một chiếc áo đơn màu trắng, sau khi ra khỏi chăn không nhịn được khẽ hừ nhẹ một tiếng.
Cho dù đã nằm nghỉ cả một ngày, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn tái nhợt như cũ, mái tóc đen tùy ý xõa phía sau lưng, hai màu đen trắng tương phản rất rõ, càng làm cho cô giống như là một tờ giấy trắng.
Anh nhíu mày lại nhét cô vào trong chăn, gõ lên đầu cô một cái: “Em đã khỏe chưa? Vết bầm tím trên tay và chân còn chưa tan đâu, vết thương trên đầu còn chưa lành đâu.”
Sau này anh nào dám để An Khê ra khỏi tầm mắt, cảm tưởng như mỗi lần anh không có ở đây, cô đều sẽ gặp chuyện không may.
Sắp làm mẹ rồi, nhưng tính tình còn giống như một đứa trẻ, hoàn toàn không thể tự chăm sóc cho chính mình.
Khuôn mặt An Khê hơi đỏ lên, cô đưa tay để lên bụng, cẩn thận vuốt v e, vết thương trên tay chân không tính là gì, chỉ có thiếu chút nữa sinh non làm cho tinh thần cô không phải một lúc là có thể an tĩnh lại, hiện giờ thai nhi còn chưa ổn định, cô cũng không kiên trì với anh.
Vừa rồi chỉ là lo lắng không muốn để anh đi một mình, nhưng bây giờ ngẫm lại, nếu như ngay cả anh cũng không thể thuyết phục được gia đình thì có thêm cô tựa hồ cũng không có tác dụng gì lớn lắm.
Mặc dù biết mình vô dụng, nhưng cô vẫn lo lắng không thôi: “Vậy anh đi đi!
“Giang Triều, cục cưng vừa mới thì thầm nói với em, cha con lợi hại nhất.” Cô mím môi, nở nụ cười ấm áp, khuôn mặt mềm mại không thôi.
Trái tim Giang Triều bị sự dịu dàng của cô hóa thành vũng nước, anh dụi cằm vào trán cô: “An An, vì em và con, dù thế nào anh cũng sẽ khiến cha đồng ý cho chúng ta ra ở riêng.”
Sau khi vào sân, Giang Đại Hữu đang ngồi ở trước cửa phòng, Dư Tú Lệ đứng phía sau, vẻ mặt có hơi phức tạp.
Giang Đại Hữu cúi đầu hút thuốc, khuôn mặt giấu trong bóng tối, từ xa có thể ngửi thấy mùi khói khó chịu.
Loại thuốc này là lần trước An Khê mang từ thị trấn về, hiện tại còn sót lại một ít.
“Các con thật sự muốn ra ở riêng sao?” Giang Đại Hữu trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng.
“Đại Hữu.” Dư Tú Lệ mở miệng, lắc đầu tỏ vẻ không đồng ý.
Giang Đại Hữu nhìn thằng vào Giang Triều, chờ anh trả lời.
“Cha, tách ra ở riêng là quyết định sau khi con đã suy nghĩ rất kỹ.
Con và anh Cả đều có gia đình riêng, cho dùng tình cảm có tốt hơn nữa, thì cũng muốn có không gian riêng.
Con nói câu này có hơi bất hiếu, nhưng gia đình mình nhất định phải tách ra, con phải suy nghĩ cho An Khê và đứa trẻ trước tiên.”
An Khê nín thở lắng nghe âm thanh bên ngoài, tâm trí cô đang thay đổi theo giọng điệu lên xuống của Giang Triều.
Cô vẫn luôn đặt tay ở trên bụng mình nhẹ nhàng vuốt v e: “Cục cưng, con có nghe thấy không? Cha đang chiến đấu vì chúng ta đó!”
Một lát sau, giọng nói của Giang Đại Hữu vang lên: “Thằng Cả, con thấy thế nào?”
Gia đình này có bị phân ra hay không, đã không còn do ông ấy quyết định, suy cho cùng vẫn phải xem ý của hai anh em bọn họ.
Mặc dù không muốn nhìn thấy gia đình này tan vỡ mỗi người một ngả, nhưng hai anh em đều đã có gia đình, sớm muộn cũng sẽ tách ra ở riêng.
Nhân cơ hội này để ra ở riêng cũng được, tách ra sớm còn hơn tách ra muộn, tách ra sớm mọi người cũng bớt lo lắng, cũng đỡ phải cãi cọ trong tương lai.
“Nếu Triều Tử muốn tách ra, vậy thì tách ra đi!” Sau khi Giang Ba nói xong, lại cúi đầu xuống.
“Nếu hai anh em các con đã không có ý kiến gì, thì rảnh rỗi tìm bác cả của con tới làm chứng, chúng ta sẽ nói chuyện chia đất đai của nhà mình.
Hôm nay muộn rồi, mau đi ngủ đi!” Giang Đại Hữu xua tay, đi thẳng trở về phòng, tấm lưng kia có hơi tiêu điều.
Nhà mẹ đẻ của Dương Ngọc Liên ở thôn Lâm, chị ta dẫn con trai trở về nhà mẹ đẻ, nhưng hai ba ngày cũng không thấy Giang Ba tới đón hai mẹ con chị ta.
Chị dâu của chị ta cũng là một người rất giỏi, cô em chồng ở nhà một hai ngày, chị ta còn có thể cho sắc mặt tốt, nhưng sau đó thấy chị ta không có ý định muốn trở về, thì trong lòng sao có thể không suy nghĩ.
Trong tối ngoài sáng nói không ít lời châm chọc, bởi vì hai người chị dâu và em chồng đã cãi nhau nhiều lần, Giang Chấn Nghiệp cũng ngày đêm đòi về nhà, khiến chị ta nhức đầu không thôi.
Nhưng một ngày Giang Ba còn chưa tới cúi đầu nhận sai với chị ta, thì chị ta không nuốt trôi được nỗi tức giận này.
Chị ta đã giương mắt đợi mấy ngày, nhưng điều chờ đợi chị ta chính là tin tức nhà họ Giang muốn tách ra sống riêng.
Gia đình tách ra ở riêng nhưng cũng không thông báo với chị ta, chị ta đâu có đồng ý.
Ở trong mắt chị ta, Giang Ba chỉ là một kẻ hèn nhát, chắc chắn người khác đã ức hiếp anh ta, khi tách ra không cho anh ta một xu nào, thì anh ta ngay cả một cái rắm cũng không dám thả.
Lúc này chị ta chẳng để ý gì nữa, ngày hôm đó lập tức mang theo con trai nóng lòng trở về nhà.
Nhà họ Giang tách ra ở riêng là một tuần sau, An Khê ngày ngày đều bị Giang Triều nuôi nấng như một con heo, cơ thể cô cũng đã gần như hồi phục.
Hôm đó là một ngày nắng rất đẹp, trời cũng sắp vào Xuân, thời tiết đã hơi ấm trở lại, mọi vật đều đã bắt đầu sinh sôi nảy nở, thời tiết u ám đã trở nên trong sáng hơn.
Nhưng mà hơi lạnh của mùa Đông vẫn chưa tan đi, người vẫn phải mặc áo khoác.
Gia đình tách ra ở riêng không phải là chuyện nhỏ, có rất nhiều người ngồi trong phòng khách nhà họ Giang, anh của Giang Đại Hữu và một người chú cùng nhau tới làm chứng.
Mục đích gọi nhà họ Giang tới chính là để phòng ngừa có người nào đó đi ngược lại với những quyết định ngày hôm nay.
An khê ngồi ở bên cạnh Giang Triều, quan sát những người trong phòng một lượt, Giang Ba vẫn trầm mặc ít nói như cũ, Dương Ngọc Liên ngồi ở bên cạnh anh ta.
Giang Ba hoàn toàn không để ý tới chị ta, so với sự kiêu ngạo ở trong quá khứ thì chị ta đã thu liễm hơn nhiều, có lẽ là do có nhiều người lớn ở đây.
Giang Đại Hữu lấy hết khế ước mua bán nhà và đất đai ra, chỉ vào ngôi nhà: “Đất này là của công, căn nhà này của chúng ta chẳng có giá trị là bao.
Lúc trước cha với mẹ con vì tu sửa căn nhà này cũng đã bỏ ra số tiền rất lớn, tổng cộng là năm trăm đồng, hai anh em bọn họ tôi cũng không thiên vị ai, tôi sẽ chia đôi cho mỗi người một nửa.
Chỉ là ngôi nhà không thể chém ra thành hai nửa được.
Trước đó tôi cũng đã bàn bạc với hai anh em bọn nó, nhà ở sẽ là của thằng Cả, sau đó thằng Cả sẽ đưa tiền mặt cho thằng Hai.
Tôi và mẹ nó, còn có Tiểu Mai đã sống ở ngôi nhà này nhiều năm rồi nên cũng lười dọn đi, vì vậy chúng tôi sẽ sống với thằng Cả không rời đi.”
Dương Ngọc Liên chớp mắt không đồng tình, nếu gia đình đã tách ra thì tách ra luôn, tại sao nhà chị ta lại phải mang theo ba người cả già cả trẻ sống ở nhà mình, như vậy thật thua thiệt cho nhà chị ta: “Cha, con không có ý ghét bỏ mọi người, chỉ là mọi người sống chung với gia đình con, cha xem chúng con còn phải chăm sóc hai người, cho hai người dưỡng già, tương lai khi Tiểu Mai gả chồng chúng con cũng phải lo, nhà con bỗng dưng phải bỏ ra nhiều tiền như vậy, có phải hơi thua thiệt không?”
Giang Đại Hữu liếc chị ta một cái, ông ấy đã biết cô con dâu này không chịu nổi thua thiệt từ lâu: “Tôi biết nhà cô thiệt thòi, cho nên Giang Triều nói, tất cả mọi thứ ở trong nhà bọn nó đều không cần, tất cả thuộc về nhà cô, tiền cũng chỉ lấy hai trăm, còn để nhà các cô chiếm phần lớn.
Hơn nữa tôi và mẹ nó vẫn còn có thể làm việc được, nên cũng không cần các cô phải săn sóc gì cả, chuyện của Tiểu Mai cũng không cần các cô bận tâm, con gái của ông đây không đến mức không gả nổi.”
Dương Ngọc Liên bĩu môi, vẫn luôn cảm thấy nhà mình bị thua thiệt, nhiều người chiếm nhiều phòng ở nhà chị ta như vậy, cô tìm ai để phân xử đây.
Ông già này nói thật dễ nghe không cần bọn họ chăm sóc, nếu bọn họ mà không chăm sóc thật, thì không biết người ngoài đâm sau lưng bọn họ như thế nào đâu!
“Cha, con và Giang Ba làm sao có nhiều tiền như vậy?” Dương Ngọc Liên cũng dứt khoát chơi trò bịp bợm.
An Khê tựa vào người Giang Triều đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười, nhưng cũng rất khâm phục chị ta, đây là lần đầu tiên cô thấy có người so đo tính toán như vậy.
Thật ra thì cô và Giang Triều không hề quan tâm nhận được bao nhiêu tiền từ việc phân nhà này, với khả năng của Giang Triều, hai trăm đồng còn không bằng số lẻ mà anh kiếm được, hơn nữa An Khê cũng có cách kiếm tiềm của riêng mình.
Hai người bọn họ thật ra cũng không thiếu tiền, nhưng An Khê chỉ muốn nhìn thấy Dương Ngọc Liên suy sụp, chị ta càng tức giận thì cô càng vui vẻ.
An Khê khẽ vuốt v e cái bụng hơi lộ ra của mình, ngồi xuống nói chuyện để không đau eo: “Chị dâu, thật ra thì tạm thời số tiền này chúng tôi cũng không cần gấp, dù sao thì đứa trẻ cũng chưa sinh ra, chúng tôi ở nhà nhiều hay ít cũng không sao, chờ chị có đủ tiền, nhà chúng tôi sẽ dọn ra ngoài ở.”
Giang Đại Hữu làm sao lại không biết tính tình của Dương Ngọc Liên, nên cái gì cũng phải đề phòng chị ta: “An Khê không nói tôi suýt chút nữa đã quên mất, khế ước mua bán nhà này trước tiên tôi sẽ sẽ giữ, chờ anh em hai người giải quyết xong các khoản, thì khế ước mua bán nhà này mới được quyết định đưa cho người nào.”
“Dựa vào cái gì mà nhà con bị chiếm hơn một nửa, mà vẫn phải đưa cho bọn họ nhiều tiền như vậy? Cuối cùng ngay cả khế ước mua bán nhà cũng không cho nhà con.
Cha, nếu như ca muốn thiên vị thì cũng nên xem lại đi.
Giang Ba, anh là người chết sao, một câu cũng không nói được sao?” Vì lợi ích trước mặt, Dương Ngọc Liên cũng không quan tâm tới việc mình không được người khác yêu thích, trực tiếp đẩy Giang Ba một cái.
Giang Ba xoay người sang một bên, im lặng không nói gì.
“Chị dâu, nếu như chị không muốn, thì chúng ta có thể đổi, nhà này cho tôi, tôi đưa hai trăm đồng cho chị, cha mẹ và Tiểu Mai cũng để tôi chăm sóc.”Giang Triều vẫn luôn im lặng không nói gì giờ mới mở miệng.
Dương Ngọc Liên há miệng th ở dốc, nếu đổi thì bọn họ vẫn chịu thiệt! Căn nhà có sẵn của nhà họ Giang không ở được, bọn họ còn phải mua hoặc xây một căn nhà khác nếu muốn ra ngoài ở.
Nếu mua thì chắc chắn không thể mua được căn nhà tốt như vậy, nếu xây thì rất phiền toái, còn không biết xây ở đâu.
Hơn nữa đã nhiều năm như vậy, căn nhà này của họ Giang chắc chắn không chỉ có giá trị năm trăm đồng.
Những đồ dùng gia đình, chăn đệm, công cụ gì đó, nếu tính hết ra thì có giá trị nhiều hơn như thế nhiều! Tính qua tính lại thì chiếm được căn nhà này mới là có lời nhất..