Phòng thi của huyện Dương Thụ Lâm được đặt tại Trường Trung học Dục Tài, trường trung học duy nhất ở huyện này.
Vì đây là địa điểm tổ chức kỳ thi tuyển sinh đại học nên trường đã cho học sinh nghỉ phép vài ngày.
Hai người An Khê đến từ sáu giờ sáng, họ ăn bánh bao và cháo trắng ở quầy ăn sáng bên ngoài trường.
Trong khi họ đang ăn cháo, có rất nhiều người đều lần lượt đến.
An Khê tranh thủ vừa ăn cháo vừa nhìn mọi người ra vào trường.
Có những đứa trẻ mười mấy tuổi được cha mẹ đưa đi, cũng có người đàn ông trung niên khoảng ba mươi tuổi.
Nói chúng thì đây là kỳ thi tuyển sinh đại học lớn nhất mà cô từng trải qua.
Khi An Khê thấy một người xuất hiện ở bên góc đường thì mắt sáng lên, cô vẫy tay với người đó và hét lên: “Thiệu Bạch Hàng.”
Thiệu Bạch Hàng thấy là người quen, mặc dù trước đó chị anh đã nói An Khê cũng sẽ tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, nhưng khi nhìn thấy cô ở đây thì vẫn giật mình.
Anh ấy và An Khê không nói chuyện nhiều, chủ yếu là nghe chị anh thường xuyên kể nên có biết qua.
Hơn nữa mỗi khi An Khê đến huyện thì đều đến nhà anh ấy chơi, vì vậy hai người cũng coi như là quen biết.
An Khê là người rất xinh đẹp, ít nhất thì cô là người đẹp nhất trong tất cả những người bạn nữ mà anh từng quen biết.
Nhưng cô hơi xấu hổ, có lẽ là di chứng lúc trước bị đánh đột ngột để lại.
“Ăn sáng chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng nhau ăn đi!” An Khê hỏi.
“Ăn rồi.
Chị tìm được phòng thi chưa?”
“Tôi vừa mới đến, chưa đi xem!” An Khê đáp.
“Đúng rồi, giới thiệu với cậu, đây là em gái Giang Triều, tên là Giang Tiểu Mai, cũng tham gia kỳ thi đại học.
Tiểu Mai, cậu ấy là bạn chị, tên là Thiệu Bạch Hàng.”
Hai người mải nói chuyện, quên mất Giang Tiểu Mai.
An Khê ngượng ngùng giới thiệu hai người với nhau.
“Xin chào.” Thiệu Bạch Hàng rụt rè gật đầu.
“Chào buổi sáng anh Thiệu.” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Giang Tiểu Mai đỏ ửng, ánh mắt nhẹ nhàng né tránh.
Thiệu Bạch Hàng là người thích đọc sách, đeo một cặp kính màu vàng, thân hình cao gầy, dáng vẻ thư sinh yếu đuối.
Đây là lần đầu tiên Giang Tiểu Mai tiếp xúc với kiểu người đàn ông này.
Vì Thiệu Bạch Hàng đang chờ nên hai người ăn nhanh hơn.
Họ ăn hết bát cháo rồi cùng nhau đi về phía cổng trường.
Trường trung học Dục Tài cũng không lớn, chỉ có một tòa nhà dùng để giảng dạy, phía trước tòa nhà là một sân chơi, chỉ rộng bằng một sân bóng rổ, được bao quanh bởi một bức tường.
Vừa bước vào cổng trường là một bảng thông báo, trên bảng dán một tờ giấy đỏ viết số phòng thi và chỗ ngồi của thí sinh.
“An Khê, chị có nắm chắc kỳ thi này không?” Thiệu Bạch Hàng hỏi.
“Tôi không chắc chắn, nhưng sẽ làm hết sức.” An Khê lắc đầu, tuy trong lòng cô chắc chắn mình sẽ đỗ, nhưng cô không muốn nói nhiều.
“Chị dâu, chị giỏi như vậy, chắc chắn có thể đỗ.” Giang Tiểu Mai nhìn trộm Thiệu Bạch Hàng một cái rồi nói.
An Khê tìm được tên của mình trong một đống tên được viết dày đặc, buồn cười nói: “Tiểu Mai, em đừng khen chị như vậy, nếu để người khác nghe thấy sẽ chê cười chúng ta.”
Cô lần theo thông tin trên tờ giấy đỏ để tìm phòng thi và vị trí ngồi của mình.
Cô và Giang Tiểu Mai không thi cùng phòng.
“Chị dâu, nếu chúng ta thi cùng một phòng thì tốt rồi” Giang Tiểu Mai nắm tay An Khê nói.
Tòa nhà giảng dạy tổng cộng ba tầng, phòng thi của An Khê ở cuối bên trái tầng hai, còn phòng của Giang Tiểu Mai ở tầng một.
Sau khi tìm được phòng thi của mình, ba người mới hẹn nhau đi ra ngoài.
Thỉnh thoảng có người từ trong trường đi ra, có người từ bên ngoài đi vào.
Các nhóm thanh niên gồm ba bốn nam nữ đứng ở cổng trường, nói cười vui vẻ, tiếng nói chuyện rôm rả truyền rất xa.
“Ái Hoa, người kia có phải Điền Khê hay không?” Hướng Quân nghi hoặc hỏi.
Trương Ái Hoa nhìn theo hướng mà Hướng Quân chỉ, thấy người phụ nữ đi giữa ba người rất quen.
Không phải Điền Khê đi cùng bọn họ đến từ Bắc Kinh sao.
Nếu Hướng Quân không nói, chắc cô ta cũng không nhận ra, quan trọng là cô thay đổi quá nhiều.
Điền Khê là người yếu đuối và cao ngạo nên quan hệ hai người không tốt lắm.
Phần lớn các học sinh nữ đều không ưa cô nhưng cô lại rất được lòng các bạn nam.
“Điền Khê.” Hướng Quân gọi lớn.
Không ai đáp lại, trong không khí dường như vẫn còn văng vẳng cái tên Điền Khê.
“Điền Khê.” Hắn lại gọi.
Sau hai lần liên tiếp nghe thấy tiếng ai đó gọi Điền Khê, An Khê mới nhớ lại đây là tên của nguyên chủ.
Đây là lần đầu tiên chính tai cô nghe được người khác gọi bằng cái tên Điền Khê.
Đây có lẽ là bạn cũ của nguyên chủ.
An Khê không biết nên đáp lại hay giả vờ không quen biết bọn họ.
“Hướng Quân, người ta đã không muốn trả lời, anh gọi cô ấy làm gì?” Trương Ái Hoa chua chát nói.
“Có lẽ là không nghe thấy, chúng ta lại gần chào hỏi một chút.
Có khi sau này còn có thể cùng nhau trở về Bắc Kinh!”
An Khê đang do dự có nên đi tiếp hay không, Hướng Quân đã không cho cô cơ hội đó.
Hắn chạy tới chỗ bảng thông báo, nơi cô đang đứng nói: “Điền Khê, tôi là Hướng Quân đây! Lúc trước chúng ta cùng nhau từ Bắc Kinh đến đây, cô quên rồi sao?”
“Ừm!” An Khê có chút lúng túng gật đầu.
“Chị dâu, tại sao người này lại gọi chị là Điền Khê?” Giang Tiểu Mai thắc mắc hỏi.
Khóe miệng An Khê giật giật, thật phiền phức, nhưng cũng không phải chuyện gì khó giải thích: “Chuyện này có chút phức tạp, khi nào quay về chị giải thích cho em.”
Chị dâu?
Mặt Hướng Quân cứng đờ, hắn không dám tin hỏi lại: “Điền Khê, cô kết hôn rồi sao?”
“Ừm! Kết hôn rồi.”
Môi Hướng Quân giật giật, đột nhiên không biết nói gì.
Hắn cảm thấy hơi tiếc.
Vốn dĩ hắn nghĩ, sau khi khôi phục thi đại học là có thể trở về Bắc Kinh với cô, nhưng Điền Khê lại kết hôn sớm như vậy.
Nơi nghèo đói xa xôi hẻo lánh này, làm sao cô có thể gả cho người đàn ông tốt chứ, chuyện cả đời đã bị phá hủy.
Trương Ái Hoa trong lòng mừng thầm, cô ta xinh đẹp thì đã sao, dù sao cũng gả cho người xấu xí, chẳng có gì đáng tự hào.
“Điền Khê, cô lập gia đình sớm như vậy làm gì, Bắc Kinh có nhiều người tốt như vậy sao cô không chọn?” Hướng Ái Hoa thầm mỉa mai.
Sắc mặt Giang Tiểu Mai thay đổi, sao người phụ nữ kia nói chuyện lại khó nghe như vậy.
Anh trai cô ấy tốt hơn những tên đàn ông bên ngoài gấp nhiều lần.
“Chị dâu tôi thích gả cho anh trai tôi đấy, chị quản được à?” Giang Tiểu Mai bất mãn nói.
“Tất nhiên là tôi không quản được.
Nhưng là bạn bè nên tôi tiếc thay cho cô ấy thôi.” Trương Ái Hoa nhếch miệng cười.
“Ái Hoa.” Hướng Quân không hài lòng nói một tiếng.
Điền Khê cao ngạo như vậy, trong lòng chắc vô cùng khổ sở, họ không cần rắc muối lên vết thương của người ta nữa.
An Khê cười đáp lại, biết hai người này phiền phức như vậy, lẽ ra cô nên giả vờ như không quen biết.
“Tôi nhớ mối quan hệ của chúng ta hình như chưa đến mức có thể gọi là bạn bè! Cô có tư cách gì để đứng ở góc độ bạn bè mà nói thay tôi.
Hơn nữa, tôi lấy được người mình thích, tại sao cô lại tiếc.
Chỉ có phụ nữ không tự tin mới nghĩ dựa vào đàn ông để tô điểm cho mình, suốt ngày nghĩ mình phải lấy được chồng tốt hơn người khác, nếu không không thể làm nổi bật giá trị của mình.
Đúng là rất tuyệt vời!” An Khê liếc cô ta một cái.
Dám mắng Giang Triều nhà cô nói chuyện, đồ không có não.
“Chị dâu, em biết câu này, phụ nữ chúng ta không cần dựa vào đàn ông cũng có thể chống đỡ được một nửa bầu trời” Giang Tiểu Mai nói.
Nụ cười trên mặt Trương Ái Hoa cứng đờ, cố gắng duy trì.
Cô ta còn tưởng hai năm sống ở quê sẽ dạy cô trở nên thành thật một chút, ai ngờ vẫn nói chuyện khó nghe như vậy.
Đúng là vẫn làm người ta chán ghét như trước.
Cô ta nghiến răng định phản bác, lại bị Hướng Quân kéo đi.
Vốn dĩ hắn muốn dùng bữa với người quen cũ, không ngờ bây giờ lại náo loạn như vậy.
Có lẽ mọi người không có tâm tình để ăn cơm.
Toàn bộ cuộc nói chuyện, Thiệu Bạch Hàng không thể chen vào câu nào.
Sau khi hai người kia rời đi, anh ấy nhìn đồng hồ, tiếc nuối nói: “An Khê, tôi định mời hai người ăn cơm nhưng lát nữa tôi còn có việc, giờ đi trước.”
“Cậu đi đi! Làm chậm trễ chuyện của cậu thì không tốt.” An Khê gật đầu.
Sau khi Thiệu Bạch Hàng rời đi, An Khê mới kéo Giang Tiểu Mai đi tiếp.
Hai người tìm một quán ăn nhỏ gần đó, bởi vì sức hút của kỳ thi tuyển sinh đại học mà đến cả quán ăn nhỏ cũng đông khác.
Mùi khói dầu nghi ngút trong căn phòng nhỏ được bao quanh bằng những bức tường màu xám vàng.
An Khê ngửi thấy mùi ớt nồng nặc thì hắt xì mấy cái.
Họ ngồi vào chỗ trống cạnh tường, gọi một đ ĩa đậu phụ và một đ ĩa thịt lợn xào ớt.”
“Chị dâu, đừng gọi thịt, đắt lắm.” Giang Tiểu Mai thấy đ ĩa thịt xào ớt thì mở to mắt.
“Tiền của anh trai em thì em sợ cái gì, dù sao anh trai em cũng có tiền.” An Khê nói đùa.
“Nhưng ăn chút thịt cũng tốt, ngày mai vào phòng thi, không bồi dưỡng đầu óc không được.
Nghe lời chị dâu, mấy hôm nay ăn ngon một chút, sau này muốn ăn cũng không được!”
Giang Tiểu Mai cười đáp một tiếng, trong lòng cảm kích.
Sau này nếu cô ấy có tiền đồ, chắc chắn sẽ đối xử tốt với chị dâu.
“Chị dâu, hai người hôm nay là ai, thật đáng ghét!” Đến cô ấy còn nghe được họ nói xấu anh trai mình, Giang Tiểu Hận oán hận nói.
“Lúc từ Bắc Kinh đến đây, chị được chia nhóm với hai người đó, còn đi chung tàu mấy ngày, coi như là có quen biết.
Nhưng bọn chị không thân thiết như vậy.”
“Vậy tại sao bọn họ lại gọi chị là Điền Khê?”
“Điền là họ của cha ruột chị, An là họ của cha dượng.
Lúc rời Bắc Kinh, chị muốn đổi lại họ của cha ruột nên nói với mọi người tên chị là Điền Khê.
Nhưng cha ruột của chị không tốt lắm nên mọi người khuyên chị đổi về tên cũ.”
Sau khi nghe cô giải thích, Giang Tiểu Mai cũng không dám hỏi nữa, cô ấy sợ hỏi phải chuyện đau lòng của An Khê.
Trong quán cơm nhỏ ồn ào, tiếng nói chuyện của hai người như bị nuốt chửng.
Phần lớn những người xung quanh đều thảo luận chuyện thi cử ngày mai.
Anh có chắc không? Anh cảm thấy chắc chắn sẽ hỏi câu nào? Nếu thi đỗ thì học trường đại học nào? Nghe mọi người nói chuyện cũng rất thú vị.
Khoảng gần hai mươi phút sau, đồ ăn hai người gọi mới ra.
Đ ĩa thịt xào ớt rất lớn, thịt mềm, xào cùng ớt xanh rất thơm và đậm đà, chỉ nhìn thôi đã muốn ăn.
Mặc dù đắt hơn một chút, nhưng cũng đáng giá.
“Chị dâu, Thiệu Bạch Hàng hôm nay là ai vậy?” Giang Tiểu Mai vùi mặt vào bát cơm, ánh mắt sáng lên.
“Còn nhớ chị gái trước đến nhà chị mấy lần không? Đó là em trai của chị ấy.
Tiểu Mai thích người ta à?” An Khê trêu.
“Chị dâu, chị đừng nói lung tung, em chỉ hỏi một chút thôi.
Hơn nữa làm sao em xứng với người ta.” Giang Tiểu Mai phồng má.
“Sao lại không xứng, chị thấy cậu ấy không xứng với em mới đúng, cũng không phải ai cũng có thể cưới Tiểu Mai nhà chúng ta đâu.” An Khê cười nói.
Giang Tiểu Mai nghe An Khê nói thì mặt lại đỏ lên, tiếng nói chuyện của hai người dần dần biến mất trong dòng người..