An Khê chống đối huấn luyện viên Hoàng gây ra hậu quả có phần nghiêm trọng, nhưng nếu xảy ra sai sót, cô sẽ bị mắng thậm tệ nhất, sau đó gọi đội ra làm gương sai lầm.
Bởi vì một số sai lầm nhỏ, mà bị phạt không biết bao nhiêu vòng tròn.
Lúc đầu còn có thể chống đối, nhưng chẳng khác gì tú tài gặp lính, không thể nói lý mãi được, chỉ đành phá bình rồi bỏ chạy chứ không nói thêm câu nào.
Cảm giác bị nhắm vào không hề dễ chịu, sau lưng thì luôn ân cần hỏi thăm tổ tông mười tám đời của anh ta.
Buổi tối, sau khi bị phạt chạy vài vòng, An Khê lê thân thể mệt mỏi trở về.
Ra đến cổng trường, cô nhìn thấy người đàn ông của mình tối nào cũng đến đón thì cảm thấy oan ức.
“Giang Triều, em mỏi chân không đi được nữa, anh cõng em.” An Khê kéo cánh tay Giang Triều.
Ban đêm gió hơi lạnh, Giang Triều cởi áo của mình khoác lên vai cô, sau đó ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ móc về phía cô: “Lên đi.”
An Khê nằm sấp trên lưng anh, đôi tay nhỏ bé mềm mại quanh cổ anh.
Trên người Giang Triều có mùi bùn đất trộn lẫn mùi mồ hôi nhàn nhạt, nhưng không hề khó ngửi, đó là mùi vị độc quyền trên người đàn ông của cô.
Trên con đường lớn bên cạnh có hai ngọn đèn đường, chỉ khi có Giang Triều cô mới dám đi đường tắt.
Đi qua con hẻm vắng vẻ mà bước chân của người đàn ông vẫn trầm ổn mạnh mẽ, anh vẫn ôm chặt đùi cô đi về phía trước.
“Huấn luyện quân sự có mệt không?” Giang Triều hỏi.
“Mệt chết đi được, lần trước huấn luyện em lỡ gây mâu thuẫn tới tên huấn luyện viên.
Bây giờ mỗi ngày anh ta không mắng em thì không thoải mái, còn phạt em chạy vòng rồi đứng lên ngồi xuống, cả người khó chịu muốn chết.” An Khê than thở nhưng trong đó là sự bất đắc dĩ.
“Tại sao lại bắt nạt em như thế?”
Giang Triều không hỏi thì không sao, anh vừa hỏi cô càng ấm ức.
Nếu không có anh, cô có thể nuốt đắng nuốt cay rồi tự tiêu hóa.
Nhưng chỉ cần anh ở bên cạnh, tuổi của cô như giảm đi mười tuổi.
“Trong lớp nhiều người chuyển đi như vậy, tại sao anh ta chỉ gọi mỗi em ra ngoài mắng, còn bảo em nêu tên các bạn trong lớp.
Nhiều người như vậy, anh ta bảo em chỉ ai, chẳng lẽ em phải nói tên của cả lớp.
Như thế khác gì đắc tội với bọn họ, không muốn để em làm người? Thấy em không chỉ, anh ta phạt em chạy vài vòng quanh sân và mắng em yếu đuối vô dụng.
Anh nói xem có quá đáng không?” An Khê tức giận cắn răng nói.
“Người đó tên gì?” Đôi mắt màu đen của Giang Triều hoàn toàn hòa làm một thể với bóng tối, có tia sáng vô tình lóe qua làm hiện sự giận dữ đang ẩn núp trong bóng đêm.
“Anh hỏi để làm gì? Em không biết anh ta tên gì, chỉ biết họ Hoàng?”
“Không có gì, về nhà anh giúp em xoa bóp.”
“Em biết chỉ có chồng em là tốt nhất.” An Khê áp mặt vào cổ Giang Triều cọ cọ.
Cho dù những thứ khác thế nào, chỉ cần cô chịu thêm nửa tháng là có thể giải thoát.
Cô biết một số nữ sinh trong lớp đánh giá cô không tốt, nào là thích nổi bật, quá kiêu ngạo, khinh thường người khác, nào là được chiều chuộng nên yếu đuối, khổ một chút cũng không chịu nổi.
Nếu như trước đây, An Khê chắc chắn không nghĩ những từ này sẽ gắn với mình, cô cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của mình để người khác không để ý tới.
Nhưng chuyện không như mong muốn, cô càng không muốn người chú ý, càng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió, bị người ta chỉ trỏ.
Không ghen tị là tầm thường, An Khê giả vờ không biết những đánh giá không tốt đó.
Dù sao những sinh viên có thể thi đỗ Đại học Bắc Kinh này đều có tố chất, ít nhất không trực tiếp mắng ngươi.
Nếu ở giữa một nhóm đàn bà trung niên ở thôn Tam Thủy, họ sẽ trực tiếp chỉ thẳng vào mũi rồi mắng bạn là đồ đê tiện, không biết xấu hổ, đồ d@m đãng.
Không biết kiếp này của cô có phải bị người ta nguyền rủa hay không mà đi đến đâu cũng bị người ta mắng.
Nhưng cô không biết năng lực chịu đựng của trái tim mình là bao nhiêu mà có thể bình tĩnh mắng lại người ta.
An Khê cười hì hì ôm cổ Giang Triều chặt hơn.
Đèn trong phòng ngủ đã tắt.
Tầng một ký túc xá nam của khoa y đặc biệt mở ra làm ký túc xá cho huấn luyện viên.
Đồ đạc trong ký túc xá được sắp xếp ngay ngắn, cẩn thận, rất phù hợp với phong cách làm việc của quân nhân.
Rốt cuộc đàn ông vẫn là đàn ông, nhất là một đám thanh niên mới hai mươi mấy tuổi đầy nhiệt huyết, ít khi được tiếp xúc với phụ nữ, thì phòng ngủ là nơi họ bàn luận những lời tục tĩu nhất.
“Lão Hoàng, anh thành thật khai đi, có phải anh có hứng thú với cô bé tên An Khê trong lớp không, nếu không tại sao lại nhắm vào người ta như thế.
Chính tôi nhìn còn không chịu nổi.
Một cô bé xinh đẹp như vậy mà anh cũng nỡ ra tay cay nghiệt.”
“Ôi! Lão Trương, anh đúng là đồ thô thiển.
Học cùng đám sinh viên tài năng của Đại học Bắc Kinh này mấy ngày, anh nghĩ có thể dùng tay bẻ hoa à!” Người đàn ông cao gầy cười quái dị, nói.
“Cút mẹ cậu đi, tôi đang nói chuyện với lão Hoàng! Cậu nói bậy cái gì đó?”
“Lão Trương, có thời gian nói bậy, hay chúng ta ra ngoài luyện tập thì thế nào.
Chỉ là tôi nhìn không vừa mắt cô ta.
Tại sao lại xinh đẹp, còn có thể khiêu vũ tốt như vậy, tôi cảm thấy loại người này thiếu tiền, phải cho bọn họ biết trời cao đất dày là như thế nào.” Hoàng Thụ Thâm nắm chặt nắm đấm.
“Người ta xinh đẹp, biết khiêu vũ thì sao.
Cô ta có ăn gạo nhà cậu rồi bắt cậu ăn củ cải nhạt nhẽo đâu.
Mấy cô gái nhỏ có cơ thể mềm mại này rất ít, nếu cậu không thích người ta thì cũng đừng làm khó! Cậu không đau lòng nhưng tôi đau!”
“Được rồi, lão Trương, anh bớt nói mấy câu đi.” Người đàn ông gầy gò thấy trong ánh mắt Hoàng Thụ Thâm có gì đó không đúng thì kéo huấn luyện viên Trương sang một bên, khoa tay múa chân trước ngực hai cái, bĩu môi nói: “Lão Hoàng à! Chuyện này chắc có hiểu nhầm, anh nói cũng vô ích.
Nhưng An Khê bị lão Hoàng hung dữ như vậy mà mặt không đỏ, tim không đập nhanh, còn nói lý lẽ với anh chứng tỏ tố chất tâm lý của cô ấy không tệ.”
Chuyện Hoàng Thụ Thâm có hiểu nhầm, chỉ có người đàn ông cao gầy ở cùng anh ta lâu nhất mới biết.
Vị hôn thê trước kia của anh ta cũng học múa, sau đó gặp được người có điều kiện tốt hơn nên bỏ rơi anh ta.
Trái tim bị tổn thương nên từ đó về sau, thấy cô gái nào biết nhảy sẽ tự động nghĩ người đó giống vị hôn thê cũ của mình, đều không vừa mắt.
Nhưng lần này anh ta đối xử với An Khê quá nghiêm khắc…!Tuy cậu ta cảm thấy anh ta một đòn làm lật thuyền chở đầy người là hay lắm, nhưng dù sao họ cũng là anh em nhiều năm nên không trách gì.
Đèn trên hành lang lóe lên hai cái, có tiếng gõ cửa rầm rầm vang lên, tiếng nam thô kệch ngoài cửa truyền vào: “Lão Hoàng, bên ngoài ký túc xá có người tìm, hình như là sinh viên lớp anh, anh ra xem một chút.”
Hoàng Thụ Thâm vốn đã lên giường, nghe thấy có người tìm mình thì nhanh chóng đi xuống.
Chân còn chưa đặt xuống đất đã có người trêu ghẹo: “Lão Hoàng, không phải là cô gái nhỏ tới thổ lộ với anh đấy chứ, đi nhanh lên xem là ai.”
Tim của Hoàng Thụ Thâm đập nhanh vài nhịp, trong tiếng cười đùa giỡn của đồng đội, anh ta nhanh chóng chạy ra ngoài.
Bây giờ khoảng 11 giờ, trời đã tối.
Bên ngoài lan can sắt của ký túc xá trồng không ít cây nên bóng cây đan xen.
Con đường nhỏ giữa hai hàng cây thấp thoáng một người đang đứng.
Đèn trong hành lang chỉ có thể chiếu được bóng của người đó.
Chỉ biết nơi đó có một người đứng, dáng người ấy là của đàn ông.
“Huấn luyện viên Hoàng.”
Trong đêm yên tĩnh, gió lạnh gào thét đưa giọng nói trầm thấp của người đàn ông vào tai của cây vàng.
“Em học lớp nào, muộn như vậy mà không ngủ tìm tôi làm gì?” Hoàng Thụ nhíu mày hỏi.
“Không học lớp nào, chỉ là nghe nói huấn luyện viên Hoàng rất giỏi võ nên muốn tìm anh luyện tập, huấn luyện viên Hoàng có dám không?” Người đàn ông thờ ơ nói.
Hoàng Thụ Thâm nhíu mày càng chặt hơn, lần đầu tiên bị người ở bên ngoài tới cửa khiêu khích.
Nếu anh ta không tiếp nhận chính là nhận thua.
Không người đàn ông nào thừa nhận mình hèn nhát.
Và quan trọng là, anh ta tự tin với thực lực của mình.
Dù sa với tố chất quân nhân của anh ta sẽ luôn nổi bật khi đứng chung với người bình thường.
Huống chi Hoàng Thụ Thâm còn là người nổi bật nhất trong những người nổi bật.
Bằng chứng là năm nào, anh ta đều là người dẫn đầu trong cuộc diễn tập quân sự.
“Đấu với tôi mà bị thương đến tàn phế thì tôi cũng không chịu trách nhiệm.” Hoàng Thụ Thâm cười lạnh nói.
“Chỗ này không thể làm được.” Người đàn ông nói xong, đi về phía bãi cỏ lớn phía trước.
Địch ý trong mắt Hoàng Thụ Thâm rất nặng, trong lòng anh ta vô cùng không thoải mái, đang lo không tìm được chỗ phát ti3t.
Bây giờ đột nhiên có người chủ động tìm tới cửa muốn ăn đòn, rất hợp ý anh ta.
Chỉ cần cẩn thận không đánh người thành tàn phế là được.
Anh ta đi theo người đàn ông đến bãi đất trống, Hoàng Thụ Thâm không chào hỏi một tiếng đã từ phía sau lao thẳng tới.
Người đàn ông mạnh mẽ né sang bên cạnh, nhanh chóng xoay người đấm một phát vào mặt Hoàng Thụ Thâm.
Ngay sau đó dùng chân đá một phát vào đầu gối anh ta.
Chân Hoàng Thụ Thâm tránh được một đòn dữ dội.
Sau khi đánh mấy đòn, anh ta gạt bỏ thái độ tùy ý ban nãy.
Người đàn ông trước mặt khó đánh hơn tưởng tượng của anh ta.
Một người đàn ông mạnh mẽ, khi gặp phải đối thủ mạnh thì tất cả các tế bào trong cơ thể anh ta đều kêu lên phấn khích – đánh, đánh, đánh.
Bên ngoài không biết mưa từ khi nào, An Khê bị tiếng sấm và tiếng mưa làm cho sợ hãi.
Cô híp mắt, theo thói quen dịch người sang bên cạnh.
Nhưng lăn một đoạn mà cô vẫn không cảm nhận được nhiệt độ quen thuộc.
Tay cô mò mẫm vị trí bên cạnh, lạnh băng.
An Khê nghi hoặc mở mắt ra, ngồi trên giường dụi mắt: “Giang Triều.”
Không có tiếng đáp lại.
Cô mò mẫm bật đèn ở đầu giường, căn phòng tối đen đột nhiên sáng khiến đôi mắt của cô không thể thích ứng với ánh sáng mạnh trong một thời gian ngắn, vội vàng lấy tay che mắt.
Giang Triều không ở trong phòng, An Khê khoác áo bông đi ra ngoài bật đèn phòng khách.
Mọi ngóc ngách trong nhà đều không có bóng dáng của người quen thuộc.
Cô ngồi khoanh chân trên sô pha, trong đầu xuất hiện nhiều suy đoán.
Cuối cùng mọi suy đoán đều trở thành lo lắng cho anh.
Trời mưa to như vậy, anh có thể đi đâu? An Khê cuộn tròn người như quả bóng, lẳng lặng nghe tiếng mưa bên ngoài.
Bên ngoài lóe lên một tia chớp, chiếu sáng cả một vùng trời, cành cây đung đưa trong đêm mưa như bóng ma đang nhảy múa.
Tiếng gió, tiếng sấm sét nuốt chửng âm thanh vật lộn.
Dưới cơn mưa như trút nước, hai người không thương tiếc đánh vào người đối phương, nắm đấm và chân tay di chuyển linh hoạt hóa thành hư ảnh.
Cuối cùng Hoàng Thụ Thâm dùng chân đá vào mặt đối phương, nhưng người đó may mắn tránh được.
Người đàn ông nhân lúc anh ta chưa ổn định, nắm lấy bả vai rồi vật xuống.
Cơ thể nặng nề ngã trên mặt đất, anh dùng đầu gối khóa cổ, ngay sau đó đấm liên tiếp vào mặt Hoàng Thụ Thâm.
“Được rồi, người anh em, đừng đánh nữa, tôi nhận thua.” Hoàng Thụ Thâm phun ra một ngụm nước bọt đẫm máu, răng suýt nữa thì rụng.
Nắm đấm của người đàn ông dừng lại, nhưng chỉ tạm dừng một lát rồi lại ra đòn mãnh liệt hơn.
“Hừ, tôi đã nhận thua rồi còn đánh.” Hoàng Thụ Thâm vội vàng né tránh nắm đấm ấy.
Nếu người đàn ông đánh tiếp, khuôn mặt này nhất định sẽ biến dạng.
“Vợ tôi mà cậu dám bắt nạt.
Có bản lĩnh thì ngang ngược trước mặt ông đây!” Người đàn ông dùng một tay xách cổ áo của Hoàng Thụ Thâm.
Anh nhổ một ngụm máu bên cạnh, khuôn mặt dữ tợn có chút vặn vẹo nói tiếp: “An Khê là vợ của tao, nếu dám động đến cô ấy, ông đây sẽ làm thịt mày.”
Người đàn ông ném anh ta xuống đất rồi đứng dậy, đi bộ trong mưa.
Cái tên An Khê hiện lên trong đầu anh ta.
“Người anh em, anh tên gì?” Hoàng Thụ Thâm nằm trên đất, mặc kệ nước mưa dội lên mặt.
Anh ta muốn cười nhưng lại động đến vết thương trên mặt, khiến nụ cười anh ta trở nên méo mó.
“Giang Triều.”
Câu trả lời bị tiếng mưa dội đi, Hoàng Thụ Thâm nằm trên đất cười to, nước mắt cũng trào ra: “Dễ chịu, thật sự quá dễ chịu.”.