Tống Kiều vừa lái xe rời khỏi khách sạn, phía sau cô liền xuất hiện mấy cái đuôi âm thầm bám theo.
Xem ra Ngô Đông khó mà nuốt trôi cơn giận, nhất quyết cùng cô tính toán một phen.
Kỹ thuật lái xe của Tống Kiều cũng không đến nỗi tệ, cảm thấy không ổn liền lái vào cao tốc ra hướng ngoại thành.
Mấy chiếc xe phía sau cũng nhanh chống bám theo.
Tống Kiều vẫn bộ dạng thong dong, dần dần tăng tốc.
Trong màn đêm, tiếng động cơ lẫn tiếng ma sát vang lên thật chói tai.
Tống Kiều giống như không sợ chết dẫm vào chân ga, chiếc xe điên cuồng lao về phía trước.
Thuộc hạ của Ngô Đông cũng không còn sợ sẽ bị phát hiện, nhanh chóng đuổi theo.
Tiếng súng chát chúa vang lên không ngừng, nhưng nét mặt Tống Kiều lại không hề kinh hoảng.
Cô từ đầu đến cuối vẫn bộ dạng lạnh lùng, bình tĩnh luồn lách qua từng khe hở của những chiếc xe.
Tống Kiều nhìn qua kính chiếu hậu, trên môi cô là nụ cười tà mị.
Cô bất ngờ chuyển làn đường, chết xe phía sau nhất thời không phản ứng kịp vội vàng phang gấp.
Ngay lập tức, hàng loạt tiếng va chạm vang lên.
Tống Kiều giảm tốc độ, bình tĩnh rời khỏi hiện trường.
Trong lúc cô đang đắc ý, một chiếc Ferrari không biết của ai bất ngờ tông thẳng vào xe cô.
Tống Kiều chỉ kịp cảm nhận một cơn đau đớn ập đến, sau đó trước mặt là một mảng tối đen.
Lúc Tống Kiều tỉnh lại đã là ba ngày sau, chỉ vỏn vẹn ba ngày mà mọi thứ đã thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Lần đầu mở mắt, Tống Kiều thấy một người phụ nữ trung niên hai mắt đỏ ửng ngồi bên giường bệnh của cô.
Bà ta nắm tay cô không ngừng nức nở:
– Mẫn Nhi, con dọa mẹ sợ chết đi được.
Sao có thể lái xe trong tình trạng say xỉn hả?
Tống Kiều ngơ ngác, cố cứu lấy cánh tay đang bị móng vuốt của bà cấu đến phát đau.
– Xin lỗi, chắc bác gái nhầm người rồi.
Cháu không quen bác.
Người phụ nữ nghe thấy lời này, nhất thời quên luôn cả khóc.
Bà nhìn Tống Kiều như nhìn một đứa bệnh thần kinh.
3 giây sau, bà ta còn khóc to hơn ban nãy.
– Trời ơi…!Con gái tôi không nhận ra tôi nữa rồi.
Bác sĩ, mau gọi bác sĩ đến đây.
Tống Kiều nhíu mày, thật sự là ồn chết đi được.
Bác sĩ rất nhanh đã có mặt, ông ta vừa khám cho Tống Kiều vừa cất giọng điềm đạm:
– Cô Hạ, bây giờ cô cảm thấy thế nào?
Tống Kiều mất hết kiên nhẫn, bực bội gạt tay ông ta ra:
– Tôi không phải họ Hạ, cũng không phải con của bác gái kia.
Các người nhận nhầm rồi.
Bác sĩ không hề tức giận trước thái độ của Tống Kiều, chỉ từ tốn kết luận:
– Có lẽ phần đầu tổn thương nên cô Hạ đã mất trí nhớ tạm thời.
Người nhà không cần lo lắng, đợi một thời gian sau người bệnh sẽ từ từ hồi phục.
Tống Kiều thật muốn cắn người, cô trừng mắt nhìn gã bác sĩ dỏm trước mặt, gằn giọng:
– Tôi không có bệnh, người bệnh chính là các người.
Mau tránh ra.
Tống Kiều giựt phăng kim chuyền ra, cô còn rất nhiều chuyện cần làm.
Không có thời gian ở đây điên khùng cùng bọn họ.
Người phụ nữ trung niên thấy cô muốn đi thì hốt hoảng nắm bả vai cô ghì xuống:
– Con muốn làm gì? Con bị thương nặng lắm đấy, đừng chạy lung tung.
Tống Kiều quả thật đã bị chọc giận, cô dùng sức đẩy bà ta ra rồi đi nhanh ra ngoài.
Nhưng đi một lúc thì cô nhận ra có gì đó không đúng.
Tống Kiều xoay đầu, đối diện cô là cánh cửa sổ thủy tinh.
Nhưng thứ khiến cô chú ý không phải là cửa kính, mà là dáng hình cô gái phản chiếu bên trong.
Tống Kiều cho rằng đầu óc còn choáng váng, liền cất bước lại gần để xem cho rõ.
Cô gái bên trong rất quen thuộc, nhưng lại không phải là cô.
Tống Kiều hốt hoảng, vươn tay sờ lên mặt mình.
Động tác này được người trong gương làm theo.
Tống Kiều lúc này mới thật sự sụp đổ.
Người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng đuổi kịp cô, bà ta vừa khóc vừa nắm lấy tay cô không buông:
– Mẫn Nhi, con sao vậy? Đừng làm mẹ sợ.
Tống Kiều câm nín, cô cũng rất muốn biết mình hiện giờ bị làm sao.
Bỗng nhiên cô thấy một bóng dáng quen thuộc đứng cách đó không xa đang cùng bác sĩ trao đổi.
Sắc mặt cô gái đượm buồn, hướng bác sĩ cất tiếng hỏi:
– Bao giờ bạn tôi có thể tỉnh lại?
Bác sĩ đưa bệnh án trên tay cho cô gái, cất giọng ôn hòa:
– Phần đầu của bạn cô bị thương quá nghiêm trọng.
Cho dù may mắn giữ được tính mạng nhưng rất có thể trở thành người thực vật.
Người nhà tốt nhất nên chuẩn bị tâm lý.
Tống Kiều tròn mắt, cô bất chấp tất cả lao về phía bác sĩ, lớn tiếng hỏi:
– Ý ông là gì? Ai trở thành người thực vật hả?
Người phụ nữ trung niên hốt hoảng giữ lấy cô, trong khi đó sắc mặt cô gái kia lại bắt đầu lạnh xuống.
Cô ấy nắm lấy cổ tay Tống Kiều, cất giọng vô cảm:
– Cô hại Kiều Kiều thành bộ dạng nửa sống nửa chết như vậy mà còn mặt mũi đến đây? Tôi nói cho cô biết, nếu bạn tôi xảy ra chuyện gì cô sẽ không sống yên thân đâu.
Người phụ nữ trung niên thấy Tống Kiều bị mắng thì liền xông lên cản ở phía trước.
– Vị tiểu thư này, đe dọa là phạm pháp đó.
Hơn nữa cảnh sát cũng đã nói là do đám xã hội đen kia nên mới dẫn đến tai nạn, liên quan gì đến con gái tôi?
Cho dù hiện tại được bênh vực, nhưng Tống Kiều lại chẳng lấy làm cảm kích.
Rõ ràng là do Hạ Mẫn Hi thất tình uống say lái xe mất kiểm soát.
Vậy mà người mẹ này lại có thể đem tội lỗi trút lên đầu người khác.
Diệp Ninh chẳng hơi sức đâu cãi nhau với bà ta, xoay người định rời đi nhưng lại bị Tống Kiều kéo lại:
– Ninh Ninh, cậu mau nói Tống Kiều sao rồi?
Diệp Ninh kinh ngạc nhìn Tống Kiều, lạnh lùng hỏi:
– Sao cô biết tên tôi?
– Cái này không quan trọng, cậu mau nói Tống Kiều bị làm sao?
Diệp Ninh nhếch môi, cất giọng vô cảm:
– Tại sao tôi phải nói với các người.
Mau cút.
Diệp Ninh hất tay Tống Kiều ra cứ vậy rời đi.
Người phụ nữ trung niên gắt lên:
– Cô bảo ai cút? Đúng là thứ vô giáo dục.
Tống Kiều lạnh lẽo nhìn bà ta, hừ khẽ:
– Được rồi.
Tôi muốn biết tình hình của Tống Kiều.
Bác..
À không, mẹ có thể giúp con không?
Tống Kiều không biết đã bao lâu bản thân chưa gọi danh xưng này.
Lâu đến nỗi cô cũng sắp quên mất.
Người phụ nữ nghe cô gọi như vậy thì nhất thời vui vẻ:
– Được, mẹ sẽ đi xem thử.
Con vừa mới tỉnh lại, nhanh về phòng nghỉ ngơi đi.
Tống Kiều không trả lời, theo người phụ nữ đi về phòng bệnh.
Dù không biết bằng cách nào mà mình lại ở trong thân xác của Hạ Mẫn Hi, nhưng Tống Kiều bây giờ chỉ có thể chấp nhận số phận.
Đi bước nào tính bước đó..