Diệp Ninh theo thói quen lái xe đến căn biệt thự trên núi của Đàm Mặc.
Còn chưa bước qua cửa, cô đã nghe thấy tiếng kêu gào thê thảm như giết heo của Chu Thành.
Sắc mặt cô trầm xuống thể hiện sự không vui.
Diệp Ninh là người thích sự yên tĩnh, vậy nên những đối tượng nhiệm vụ của cô đều ra đi trong lặng lẽ.
Nhìn thấy Diệp Ninh đến, Đàm Mặc dùng ánh mắt ra hiệu cho thuộc hạ.
Tên kia gật đầu, bước đến nhét giẻ vào mồm Chu Thành.
Hai mắt hắn trợn tròn, kinh hoàng nhìn Đàm Mặc.
– Muốn sống thì mau ngậm miệng lại.
Đàm Mặc gằn giọng cảnh cáo, Chu Thành lập tức ngoan ngoãn im lặng.
Diệp Ninh đi đến, kéo ghế ngồi bên cạnh Đàm Mặc.
– Catthy đâu rồi?
Đàm Mặc đảo mắt vào căn phòng phía trong, cười nhạt:
– Cô ta tận hưởng bên trong.
Sao thế, em có việc gì cần?
– Không thể nói được.
Dọn dẹp chỗ này đi, bẩn quá.
Diệp Ninh ghét bỏ nhìn vũng nước bên cạnh Chu Thành, sau đó dứt khoát đi vào bên trong.
Đám thuộc hạ của Đàm Mặc kéo người đi, sau đó lau dọn theo ý Diệp Ninh.
Phòng trong, Catthy cả người đầy vết thương rũ rượi ngồi trên giường.
Không còn tìm đâu ra dáng vẻ quyến rũ yêu nghiệt mà Diệp Ninh từng thấy.
Thuộc hạ của Đàm Mặc nhìn thấy cô liền đứng dậy nhường chỗ.
Diệp Ninh ngồi xuống, cất giọng vô cảm.
– Các người ra ngoài, tôi có chuyện riêng cần nói với cô ta.
Bọn họ cúi đầu, lập tức rời đi.
Lúc này, Catthy mới ngẩng lên, nhìn thấy Diệp Ninh thì mừng rỡ:
– Ninh tỷ, cứu em với…!em…!không dám nữa…
Diệp Ninh lấy điện thoại trong tay đưa cho Catthy, nói với giọng lãnh đạm:
– Muốn sống thì đem phương thức liên hệ và bằng chứng giao dịch giữa cô và Hạ Y Thuần gửi cho tôi.
Catthy nhận ra thứ trên tay Diệp Ninh là di động của mình, cô ta ngoan ngoãn nhận lấy làm theo yêu cầu của Diệp Ninh.
Xong xuôi, cô ta nói bằng giọng mong chờ:
– Ninh tỷ, em có thể đi không?
Diệp Ninh nhún vai, thản nhiên đáp:
– Nếu cô cảm thấy mình có thể thoát được người của “Hắc Dạ” thì cứ đi.
Nhưng tôi nhắc nhở trước nhé.
So với Đàm Mặc, Kỷ Đình Dạ còn kh ủng bố hơn nhiều.
Hi vọng sau cùng của Catthy sụp đổ, cô ta cho dù là hạn tôm tép nhưng cũng biết được danh tiếng của ông trùm tổ chức “Hắc Dạ”.
Ngay đến Saly còn không dám chọc vào hắn, vậy mà cô ta và Chu Thành lại vì 1 triệu đô mà trả giá bằng chính mạng sống.
Diệp Ninh nhì dáng vẻ ân hận của Catthy, chậm rãi nói tiếp:
– Tuy nhiên, lần này cô giúp tôi nên tôi sẽ phá lệ.
Khuyên cô một câu, tự thú để nhận sự khoan hồng của pháp luật.
Diệp Ninh nói xong thì đi ra ngoài, sau đó lệnh cho đám thuộc hạ thả Catthy ra.
Buổi tối, Kỷ Duệ một mình đến thư phòng tìm Kỷ Đình Dạ.
Trút bỏ dáng vẻ trẻ con đáng yêu trước mặt Tống Kiều, nhóc bây giờ chính xác là bản sau hoàn hảo của người đứng đầu “Hắc Dạ”.
Kỷ Đình Dạ tuy không thường tiếp xúc với con trai, nhưng cho dù một biểu cảm nhỏ của nhóc hắn cũng nhận ra nhóc muốn gì? Ví dụ như hiện tại.
Kỷ Đình Dạ gấp lại máy vi tính, cất giọng nghiêm nghị:
– Ba nói lại lần cuối, không được.
Kỷ Duệ trèo lên ghế sofa, cũng dùng biểu cảm tương tự đáp lại hắn:
– Con đã hỏi ý kiến chị xinh đẹp, chị ấy đồng ý rồi.
– Con đừng tưởng ba không biết, lần trước nếu con không tùy hứng thì sao lại bị bắt đi.
Chuyện này ba còn chưa tính sổ với con, bây giờ con còn muốn được nước lấn tới.
Con có từng nghĩ nếu xảy ra chuyện, cô ấy cũng sẽ gặp nguy hiểm không?
Kỷ Duệ mím môi, trên gương mặt có sự dao động.
Đúng là nhóc đã suy nghĩ không chu toàn.
Nhóc chỉ muốn có thật nhiều thời gian ở bên chị xinh đẹp, cùng cô đi đến những nơi nhóc muốn đi, làm những chuyện mà nhóc muốn làm.
Kỷ Duệ ngẫm nghĩ một lúc thì ngẩng đầu, vô cùng quyết đoán nói với Kỷ Đình Dạ.
– Ba, ba nghĩ sao nếu con từ chối quyền thừa kế.
Chẳng phải ba sắp cưới ác phụ Lưu Tuyết Lam sao? Để cô ta sinh con cho ba, sau đó đem đứa trẻ đó làm người thừa kế.
Đây là cách vẹn toàn mà nhóc có thể nghĩ ra.
Thân phận này quá bất tiện, nhóc không muốn chút nào.
Kỷ Đình Dạ sắc mặt tối sầm, gằn giọng:
– Hoang đường, cho dù con không thừa kế thì vẫn là con trai Kỷ Đình Dạ.
Sự thật này sẽ không bao giờ thay đổi, đám không biết sống chết đó vẫn sẽ nhắm vào con.
– Chẳng phải ba nhặt con về nuôi sao?
Kỷ Duệ nhìn Kỷ Đình Dạ, từ lâu nhóc đã mặc định mình không phải con ruột của hắn.
Bởi vì nhóc không có mẹ, những đứa trẻ khác đều có mẹ chỉ có nhóc là không.
Tất cả người trong gia tộc đều nghi ngờ về thân thế của nhóc, thậm chí còn gây sức ép với Kỷ Đình Dạ vì nguồn gốc không chính thống này.
Kỷ Đình Dạ thở dài, cố gắng giải thích để con trai hiểu rõ:
– Con là con ruột của ba, không phải được nhặt về.
Còn nữa, ba sẽ không kết hôn với Lưu Tuyết Lam.
Vậy nên người thừa kế Kỷ Gia là con, hiện tại hay tương lai sẽ không có gì thay đổi.
Hạ Mẫn Hi sẽ ở đây một thời gian, con muốn chơi với cô ấy lúc nào cũng được.
Nhưng đừng nghĩ đến chuyện cùng cô ấy ra ngoài.
Kỷ Duệ khoanh tay, hừ khẽ:
– Nhưng ông nội Lưu muốn ba và cô ta kết hôn, cô ta cũng muốn điều đó.
– Ba không có nghĩa vụ thỏa mãn mong muốn của người khác.
Bây giờ thì về phòng đi.
Kỷ Duệ nhảy khỏi sofa, cuộc đàm phán của nhóc cũng không tính là thất bại.
Chỉ cần ba không rước ác phụ đó qua cửa là được.
Nhóc lững thững đi ra ngoài, đột nhiên nhớ ra cái gì liền quay đầu lại.
– Vậy còn chị xinh đẹp thì sao? Ba có thích chị ấy không?
– Ba không ghét cô ấy.
Nhóc gật đầu, mở cửa đi ra ngoài.
Kỷ Đình Dạ nhìn theo bóng dáng con trai, hồi tưởng lại lần đầu biết được sự tồn tại của nó.
Đêm mùa đông của bốn năm trước, một thiếu niên toàn thân đầy máu bế theo đứa bé đến tìm hắn.
Thiếu niên đó bị thương rất nghiêm trọng, gần như không thể cứu chữa.
Anh ta đưa đứa bé cho hắn, nói với hắn đó là con trai hắn.
Kỷ Đình Dạ cảm thấy rất hoang đường.
Anh ta dùng sức lực sau cùng đưa sợi dây chuyền trong tay cho hắn, nhắc hắn nhớ về một đoạn ký ức mặn nồng mà hắn từng trải qua với một cô gái vô danh.
Thiếu niên đó sau cùng vẫn không tránh khỏi cái chết.
Kỷ Đình Dạ sai người làm hậu sự, sau đó mang Kỷ Duệ đi giám định thân nhân.
Kết quả thật bất ngờ, hắn thế mà thật sự có con trai.
Còn về cô gái đó, hắn tìm kiếm nhiều năm vẫn là vô vọng.
Dần dần, hắn cũng quên đi người con gái đã từng đi qua cuộc đời mình, trở nên lãnh cảm với thứ gọi là tình yêu.
Hắn buông bỏ, không có nghĩa là Tiểu Duệ cũng vậy.
Từ khi nó nhận ra bản thân không có mẹ, nó bắt đầu nghi ngờ thân thế của mình.
Thậm chí còn trở nên lầm lì, gai góc và trưởng thành trước tuổi.
Những đứa trẻ khác cảm thấy nó lập dị, luôn tìm cách tránh xa.
Mà Tiểu Duệ cũng không bận tâm, nó chấp nhận không có bạn bè.
Kỷ Đình Dạ cầm ly rượu vang đứng trên ban công, ánh mắt rơi trên dáng hình nhỏ nhắn đang ôm Kỷ Duệ ở dưới sân vườn.
Cô không trang điểm, khoác trên người bộ quần áo đơn giản thoái mái.
Ánh sáng vàng bao trùm lấy cô, tạo lên một khung cảnh dịu dàng.
Trái tim lạnh lẽo của Kỷ Đình Dạ như ấm lên, cho dù chỉ là một chút ít..