Sự xuất hiện của Kỷ Đình Dạ làm cho bầu không khí trở nên ngưng trọng.
Không hổ là uy áp của đại boss, ngay đến nạn nhân đang được dìu đỡ một bên cũng không dám kêu đau.
Kỷ Duệ mặt kệ bọn họ, cậu nhóc chạy sang ôm lấy chân Tống Kiều, không vui nói:
– Chị xinh đẹp đi lâu quá, em và ba còn nghĩ chị bị bắt đi rồi.
Tống Kiều bế nhóc lên, cười làm lành:
– Chỉ xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn thôi.
Hai anh chàng bảo vệ lúc này mới hoàn hồn, hướng Kỷ Đình Dạ cúi chào theo quy định:
– Kỷ tiên sinh, chúng tôi xin lỗi vì đã làm ảnh hưởng đến bữa ăn của ngài.
Kỷ Đình Dạ sắc mặt âm trầm nhìn về phía cô gái ban nãy đã làm loạn, nói bằng giọng lãnh đạm:
– Vị tiểu thư này, cô nói cô ấy làm cô bị thương.
Vậy cô có bằng chứng gì không?
Cô ta có vẻ hơi sợ trước vẻ mặt lạnh băng của Kỷ Đình Dạ, nhưng nghĩ đến tình huống mất mặt vừa rồi thì giận dữ chỉ tay vào Tống Kiều:
– Cô ta đụng trúng tôi nên tôi mới mắng vài câu, không ngờ lúc đi ngang qua cô ta thì tôi ngã.
Nếu không phải cô ta làm thì còn ai vào đây.
Tống Kiều lắc đầu, trong lời nói còn có chút ấm ức:
– Tôi không có, là cô ấy tự mình không cẩn thận thôi.
Giọng cô nhỏ dần, còn rụt vai tỏ vẻ đáng thương.
Mấy người có mặt lập tức đồng cảm với Tống Kiều, chỉ trích cô gái kia.
– Vừa rồi người ta chỉ vô tình đụng phải cô thôi, nhưng cô lại lên giọng trịch thượng xúc phạm người ta.
Bị ngã cũng là quả báo đấy.
– Đúng thế, tôi đứng phía sau nhìn rất rõ ràng.
Là cô ta tự mình ngã, liên quan gì đến vị tiểu thư kia.
Vậy mà kêu gào bắt người, kẻ không biết còn nghĩ nhà hàng này là do cô làm chủ.
Cô gái bị đám đông chỉ trỏ, gương mặt đỏ bừng không biết là do xấu hổ hay tức giận.
Tống Kiều đứng một bên âm thầm cười trên nỗi đau người khác.
Nếu đã không thể dùng động thủ thì chỉ có thể động khẩu để đè bẹp cô ta.
Kỷ Đình Dạ nhìn bộ dạng đắc ý của Tống Kiều, hắng giọng:
– Được rồi, nơi này có lắp camera.
Nếu cô còn muốn truy cứu thì có thể kiểm tra.
Cô ta đã đủ mất mặt rồi, bây giờ chỉ muốn đi nhanh chóng rời đi.
– Coi như tôi xui xẻo đụng phải “đống rác” đi.
Tống Kiều cúi đầu, âm thầm bĩu môi.
Kỷ Đình Dạ cho người đưa cô ta về, sau đó mới cất giọng trầm ấm:
– Đã vui vẻ đủ chưa? Còn muốn ăn không?
– Ăn chứ, tôi đói sắp chết rồi.
Tống Kiều đáp nhanh, bế theo Kỷ Duệ đi ra bên ngoài.
Kỷ Đình Dạ lắc đầu, bất lực theo sau.
Tống Kiều quay lại bàn ăn, vừa ngồi xuống thì Hạ phu nhân gọi đến.
Khỏi nghĩ cũng biết là vì chuyện gì.
Cô bắt máy, cất giọng lười biếng:
– Alo
Hạ phu nhân nghe thấy giọng cô, dịu dàng nói:
– Mẫn Nhi, cuối tuần này con có bận gì không?
– Có chuyện gì ạ?
Hạ phu nhân nghe cô hỏi, ngừng một chút mới chậm rãi nói:
– Con và Lăng Thiên cũng qua lại một thời gian rồi.
Hiện tại sự nghiệp đã ổn định, vẫn nên bàn đến hôn sự rồi.
Sẵn tiện cuối tuần này là mừng thọ ông nội Lăng, chúng ta cùng sang đó một chuyến.
Tống Kiều trong lòng khinh bỉ, gấp gáp như vậy e là Lăng Thiên đã nói gì đó rồi.
Cũng tốt, cô cũng không muốn day dưa nữa.
– Được ạ, con sẽ sắp xếp.
Động tác cắt thịt bò của Kỷ Đình Dạ dừng lại, hắn nhìn cô thẳng thắn đề nghị:
– Có muốn tôi về cùng em không?
Câu nói của Kỷ Đình Dạ không quá to, nhưng Hạ phu nhân vẫn nghe rất rõ.
Bà có vẻ không vui, lớn tiếng nhắc nhở:
– Ai đang đi cùng con.
Mẫn Nhi, con là người đã có hôn ước.
Có giao du bạn bè cũng phải chú ý, đừng để Lăng Thiên hiểu lầm.
Tống Kiều tắt máy, liếc Kỷ Đình Dạ:
– Anh cố ý phải không?
Kỷ Đình Dạ chậm rãi nuốt thức ăn, thản nhiên đáp:
– Trước sau gì ba mẹ cô cũng biết thôi, cứ để họ có thời gian chuẩn bị tâm lý.
– Tôi cảm thấy không cần thiết phải vậy đâu.
Kỷ Đình Dạ buông dao nĩa trong tay xuống, phóng ánh mắt giết người về phía Tống Kiều.
– Chắc cô không định lật lọng đấy chứ?
Da đầu Tống Kiều tê dại, cô lập tức xua tay:
– Không phải, anh đừng hiểu lầm.
Tôi chỉ sợ bọn họ nghĩ tôi phản bội Lăng Thiên mà hành động quá khích ảnh hưởng đến anh thôi.
– Tôi không để ý.
Tống Kiều câm nín, cô cũng quá khổ rồi.
Đại boss không vui sẽ muốn sát sinh, tính cách bi3n thái gì thế này? Bây giờ cô bắt đầu nghi ngờ mình có đang quyết định đúng đắn không nữa?
Kỷ Duệ thấy Tống Kiều sợ hãi, lập tức hung hăng trừng Kỷ Đình Dạ.
– Sao ba lại dọa chị ấy?
Tống Kiều cảm động muốn khóc, may mắn vẫn còn củ khoai nhỏ bảo vệ cô.
Kỷ Đình Dạ thu lại sát khí, cất giọng trầm trầm.
– Con nên gọi là cô Mẫn Hi sẽ hay hơn đấy.
– Tại sao?
Kỷ Đình Dạ lau miệng, nói với giọng bình thản:
– Vì cô ấy là người phụ nữ của ba.
Phụt…
Tống Kiều phun nước, đúng là muốn mạng cô mà.
Danh xưng như vậy mà hắn vẫn có thể bình thản nói ra được.
Kỷ Duệ rút khăn giấy, ái ngại đưa cho cha già nhà mình.
Tống Kiều chỉ hận không thể chui xuống gầm bàn, ngượng ngập nói:
– Xin lỗi, tôi không cố ý đâu.
Nếu ánh mắt có thể giết người, Tống Kiều chắc chắn đã chết một vạn lần.
Kỷ Đình Dạ nhận lấy khăn giấy từ con trai, hừ khẽ:
– Cô nên học làm thế nào để làm một “thục nữ”, đỡ sau này làm mất mặt tôi.
Tống Kiều bày ra vẻ mặt hối lỗi, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
Ai bảo cô sinh ra đã bị vứt dưới đáy xã hội chứ.
Từ nhỏ cái cô học là làm sao để giết người, chứ đâu phải là nữ công gia chánh như mấy thiên kim quyền quý.
Hơn nữa hắn toàn nói ra mấy câu kinh người, cô không kiềm chế được cũng là dễ hiểu.
Kỷ Duệ vỗ nhẹ mu bàn tay cô, cười nói:
– Cô Mẫn Hi, cô làm rất tốt.
Tống Kiều hóa đá, không thể tin nhìn bộ dạng đắc ý của Kỷ Duệ.
Cặp cha con cực phẩm này đúng là không giống ai.
Cô thật sự hối hận rồi…
Tống Kiều im lặng nhai nuốt, cô bây giờ cần sự yên lặng để bình tĩnh lại.
Lúc nhìn ra bên ngoài cửa kính, cô đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc lướt qua.
Tống Kiều muốn đuổi theo, nhưng nhận ra hiện tại không tiện nên chỉ có thể nhịn xuống.
Kỷ Duệ ngơ ngác, cất tiếng hỏi:
– Cô Mẫn Hi, cô quen với chú nhỏ của con à?
Tống Kiều nhíu mày, chỉ ra phía bên ngoài.
– Con nói người đàn ông ban nãy sao?
– Đúng vậy, tuy chỉ có bóng lưng nhưng con vẫn nhận ra đó là chú nhỏ.
Cô Mẫn Hi, có phải con rất giỏi không?
Tống Kiều ôm cậu nhóc vào lòng, trên gương mặt đầy vẻ suy tư..