Tống Kiều tuy không phải bác sĩ, nhưng cô lại rất có kinh nghiệm trong việc sơ cứu vết thương từ nhẹ đến nặng.
Nhìn bàn tay thuần thục của cô, nữ sát thủ có chút bất ngờ.
– Kỹ năng không tệ nhỉ? Chị chẳng giống với một tiểu thư lớn lên trong nhung lụa chút nào?
Tống Kiều vừa rửa vết thương vừa trả lời hết sức từ tốn:
– Tàm tạm thôi, nhưng so với sát thủ nửa mùa như cô thì vẫn tốt hơn đấy?
– Nói chuyện có thể bớt công kích cá nhân không? Tôi cũng là dân chuyên nghiệp đấy.
Mà tôi cũng rất tò mò, sao chị nhận ra tôi là sát thủ vậy?
Đối với câu hỏi này Tống Kiều không thể trả lời thật lòng.
Bởi vì trong tổ chức Bạch Hồ tất cả sát thủ đều không hề biết mặt của nhau.
Họ được huấn luyện riêng biệt sau đó nhận nhiệm vụ trực tiếp từ Rose.
Và đôi khi một người bị lộ hay nhiệm vụ thất bại sẽ có một người khác đến để lấy mạng họ nhầm để tổ chức an toàn.
Trường hợp của Diệp Ninh và Tống Kiều là ngoại lệ bởi họ đã quen nhau qua một cuộc đua xe phi pháp rồi kết thân.
Nhưng sau khi cả hai để lộ thân phận họ cũng đã chịu hình phạt khắc khe từ tổ chức.
Sở dĩ cô nhận ra cô bé này là do một lần vô tình mà thôi, nhưng ấn tượng để lại thì rất sâu sắc.
Nữ sát thủ không nghe Tống Kiều ừ hử gì thì lại tiếp tục hỏi:
– Sao lại đơ ra vậy? Tôi đang nói chuyện với chị đấy.
Tống Kiều dừng động tác, cất giọng thản nhiên.
– Thì tôi đã nói rồi đó thôi, diễn xuất của cô rất kém.
Mà cô tên gì vậy?
Nữ sát thủ dừng một chút mới trả lời Tống Kiều:
– Tôi tên Tống Dĩnh, mọi người thường gọi tôi A Dĩnh.
Tống Kiều hơi bất ngờ khi họ của cô bé này giống họ của cô.
Cũng không biết Rose đang có ẩn ý gì.
Nhưng bây giờ cô là Hạ Mẫn Hi, bà ta có tính toán gì cũng không lường trước được chuyện này.
Tống Kiều vứt dụng cụ y tế vài khay, thản nhiên nói:
– Tôi đã giúp cô khâu vết thương lại rồi.
Chỗ này tương đối an toàn, cô muốn ở bao lâu tùy thích.
Tôi đi đây.
Tống Dĩnh trầm mặc, rất khó để nhìn ra lúc này cô đang nghĩ gì.
Nhìn vào đôi mắt đen tĩnh lặng như mặt hồ đó, Tống Kiều có cảm thấy có đôi chút quen thuộc.
Nhưng còn chưa kịp để cô tìm hiểu kỹ hơn, Tống Dĩnh đã chậm rãi rủ mi:
– Cảm ơn chị đã giúp tôi.
Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ từ bỏ nhiệm vụ này.
Tống Kiều vươn tay kéo nắm cửa, hờ hững đáp:
– Được thôi, tôi đợi cô.
Tống Dĩnh biết bản thân đã gặp phải đối thủ, nhưng nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì người chết sẽ là cô.
Vậy nên cho dù có ấn tượng tốt hay được Tống Kiều giúp đỡ, cô cũng nhất định không thể mềm lòng.
Tống Kiều vừa ra khỏi nhà đã thấy bóng dáng quen thuộc của Kỷ Đình Dạ từ trên xe bước xuống.
Cô cau mày, không mấy vui vẻ đi về phía hắn:
– Sao anh biết tôi ở đây?
Bên ngoài đang đổ cơn mưa lất phất, Kỷ Đình Dạ không vội trả lời mà lấy ô từ tay vệ sĩ che cho cô:
– Em không cần lo lắng tôi sẽ làm khó cô gái kia, tôi đến đây chỉ để đón em.
Khuya rồi, chúng ta về nhà thôi.
Kỷ Đình Dạ đưa tay ra, Tống Kiều chỉ có thể thở dài nắm lấy.
Hắn đã vì cô mà lùi một bước, cô cũng không thể cố chấp truy cứu đến cùng nữa.
Có được lời hứa của Kỷ Đình Dạ không phải chuyện thường, lời hắn nói ra hắn sẽ nghiêm túc thực hiện.
Trên đường trở về, bầu không khí trong xe có chút trầm mặc.
Cả Kỷ Đình Dạ và Tống Kiều không ai nói với ai lời nào, khiến Phong Khiêm ngồi ở ghế phó lái cứ thấp thỏm không yên.
Từ ngày cô gái này xuất hiện, tâm tình của boss nhà anh ta cứ thay đổi thất thường.
Người làm công như anh ta đều phải bất đắc dĩ hứng chịu những cảnh bom bay đạn lạc.
Muốn tìm một người để khóc cũng không có, đúng là quá thảm.
Cơn mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, khiến Tống Kiều nhìn đến mức ngẩn người.
Mãi đến khi Kỷ Đình Dạ gọi đến lần thứ ba cô mới giật mình quay lại:
– Có chuyện gì sao?
Trước sự lỡ đễnh của cô, Kỷ Đình Dạ lại cực kỳ kiên nhẫn:
– Tôi hỏi em có đói không? Chúng ta đi ăn gì đó.
Tống Kiều nhìn bộ âu phục dự tiệc của Kỷ Đình Dạ, cất giọng nghi hoặc:
– Anh chắc là vừa từ bữa tiệc về nhỉ? Vẫn ăn chưa no à?
Phong Khiêm cúi thấp đầu, cố nén tiếng cười của mình lại.
Nhưng Kỷ Đình Dạ vẫn nhận ra, hắn liếc Phong Khiêm sau đó mới trả lời Tống Kiều:
– Tôi chỉ vừa đến không lâu thì nhận được điện thoại của em.
Tôi sợ nếu còn ở lại thì có khi em sẽ lén tìm một nơi để khóc mất.
– Sao anh lại nghĩ như vậy? Anh đi dự tiệc thì mắc mớ gì tôi phải khóc?
Kỷ Đình Dạ nghiêng đầu nhìn Tống Kiều, cười mà như không đáp:
– Không phải người nào đó hiểu lầm nên mới cúp máy sao?
Lúc này Tống Kiều mới nhớ ra giọng phụ nữ phát ra từ điện thoại của Kỷ Đình Dạ.
Điều đó đúng thật khiến cô rất khó chịu và tức giận, nhưng đến mức khóc thì chưa.
Mà dù có khóc thì cũng là người khác chứ không phải cô.
Tống Kiều bĩu môi, cất giọng bình thản:
– Người hiểu lầm phải là anh đấy.
Lúc ấy tôi cúp máy chẳng qua là vì tức giận khi anh cho người theo dõi tôi thôi, không liên quan gì đến cô gái đó cả.
– Tôi có nhắc đến cô gái nào sao?
Câu hỏi vặn lại của Kỷ Đình Dạ khiến Tống Kiều á khẩu, hận không thể cắn nát lưỡi mình cho rồi.
Tống Kiều tức giận quay đầu đi, đột nhiên bên tai vang lên tiếng cười trầm thấp:
– Được rồi, là tôi đã hiểu lầm.
Tôi không an tâm nên mới đến tìm em.
Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn gì đã.
Không nhắc thì thôi, vừa nghe đến thì dạ dày Tống Kiều đã cồn cào.
Lúc tối cô chỉ uống vài ly rượu, còn chưa bỏ gì vào bụng đã gặp phải nha đầu kia rồi.
Tống Kiều quyết định dẹp cái sĩ diện hảo qua một bên, cứ lấp đầy dạ dày trước đã.
– Vậy thì đi ăn, có thực mới vực được đạo.
Phong Khiêm nhẹ nhõm thở ra, coi như hai vị đằng sau đã làm lành rồi.
Sắc mặt vừa rồi khi chưa gặp Tống Kiều của Kỷ Đình Dạ thật sự khiến anh ta sợ phát khiếp.
Tống Kiều dẫn Kỷ Đình Dạ vào một quán cháo, từ khi quen cô hắn đã được trải nghiệm ẩm thực vỉa hè.
Cho dù cách bày trí khá đơn sơ, nhưng ông bà chủ lại rất nhiệt tình chào hỏi:
– Cô cậu muốn ăn gì? Thời tiết thế này mà ăn cháo là rất đúng đắn đấy.
Tống Kiều rất tự nhiên kéo ghế ngồi xuống, cũng không lo lắng có làm bẩn bộ quần áo đắt tiền hay không.
Kỷ Đình Dạ cũng thích ứng rất nhanh, cầm lấy menu bắt đầu chọn món.
Tống Kiều chống cầm nhìn hắn, cười cười:
– Kỷ tổng thật dễ nuôi nha, hiếm có vị tổng tài nào chịu lê la vỉa hè như anh lắm.
Kỷ Đình Dạ mắt vẫn không rời menu, nhàn nhạt đáp:
– Tôi như vậy em có thích không?
– Có chứ, tôi rất thích.
Kỷ Đình Dạ vươn tay véo má cô, trong mắt đầy sự cưng chiều.
– Em thích là được rồi.
Câu nói này của hắn khiến tim Tống Kiều hẫng một nhịp, cô có cảm giác nếu còn tiếp tục nhìn vào đôi mắt của hắn thì cô sẽ đánh mất chính mình.
Người đàn ông này thật sự biết cách làm người khác rung động vì mình, khiến cô vừa sợ hãi vừa lưu luyến.
Tống Kiều dời ánh mắt, quay sang gọi chủ tiệm:
– Cho hai phần cháo đặc biệt, đừng làm mặn quá nhé.
Hai ông bà chủ mỉm cười gật đầu, sau đó quay đi tiếp tục công việc.
Tống Kiều dùng khăn giấy giúp Kỷ Đình Dạ lau sạch dụng cụ ăn uống.
Thấy hắn nhìn mình, cô liền cười giải thích:
– Anh ngồi ở đây đã là không thích hợp rồi, huống chi là làm mấy việc như vậy.
– Người khác làm được thì tôi cũng sẽ làm được.
Trong chuyện tình cảm thân phận địa vị đều không có ý nghĩa gì.
Tống Kiều kinh ngạc, sau đó cô tươi cười đưa những thứ cầm trên tay cho Kỷ Đình Dạ.
Mặc kệ bọn họ có thân phận gì, cô chỉ muốn cả hai có thể giống như những cặp đôi bình thường khác.
Quan tâm nhau từ những điều nhỏ nhặt, thứ tình cảm chân thành bình dị mà cô từng cảm thấy rất xa vời.
Cho dù tương lai thế nào, khoảnh khắc này cô sẽ luôn trân trọng và ghi nhớ..