Tống Dĩnh quan sát Kỷ Duệ ở khoảng cách gần, càng nhìn càng thấy nhóc là đứa trẻ có khí chất nhất mà cô từng gặp.
Bộ dạng đó như đúc ra một khuôn từ Kỷ Đình Dạ, chỉ là ánh mắt kia lại đặc biệt giống với Tống Kiều.
Cha mẹ gen trội thế kia chẳng trách mới sáu tuổi đã cuốn hút như vậy, sau này sẽ câu hồn rất nhiều phụ nữ cho coi.
Cha con nhà này thật quá yêu nghiệt.
Kỷ Duệ bị ánh mắt của Tống Dĩnh nhìn chằm chằm, đã bắt đầu khó chịu.
– Cô à? Cô có thể đừng nhìn cháu bằng ánh mắt đó không?
Tống Dĩnh được nhắc nhở mới nhận ra mình đã thất thố liền gãi đầu, ngượng ngùng đáp:
– Cô xin lỗi, tại Tiểu Duệ đáng yêu quá nên cô không thể rời mắt được.
Kỷ Duệ liếc Tống Dĩnh, hai chữ “đáng yêu” này nhóc không muốn nghe lại một lần nào nữa.
Bởi nó chỉ nhắc nhở nhóc về cái chết của người mà nhóc xem là mẹ.
Tống Dĩnh là sát thủ, vì vậy rất nhạy bén với cảm xúc của người khác.
Cô thở dài, cất tiếng hỏi:
– Tiểu Duệ, cháu có từng tò mò về mẹ ruột của mình không?
Kỷ Duệ ngẩng đầu, đáp mà chẳng hề do dự.
– Không ạ.
– Tại sao? Cháu không nhớ mẹ cháu ư?
Trước sự nghi hoặc của Tống Dĩnh, Kỷ Duệ chỉ bình thản đáp:
– Bởi vì ba đã bảo là không được tò mò.
Nếu không ông ấy sẽ nổi giận.
Kỷ Duệ vừa nói, vừa nhớ đến những tháng ngày trước kia.
Mỗi khi nhóc hỏi về mẹ, đều nhận lại ánh mắt nghiêm nghị và sắc mặt lãnh đạm của ba.
Ông ấy ghét những người hỏi về mẹ nhóc, thậm chí nó như một sự cấm kỵ của dòng họ này.
Sau này nhóc mới biết, hóa ra sự có mặt của mình không hề được ông ấy chào đón hay biết đến.
Nhưng người ta vẫn nói máu đậm hơn nước, vậy nên cho dù rất bất mãn và tức giận ông ấy vẫn bảo bọc và nuôi dạy nhóc thành người thừa kế của mình.
Kể từ lúc đó, Kỷ Duệ đã không còn nhắc một chữ nào về mẹ nữa.
Tống Dĩnh im lặng, cô rất hiểu cho cảm giác của anh trai mình.
Có con với người phụ nữ mà mình không biết mặt, nó thật sự là rất khó mà chấp nhận.
– Vậy nếu được gặp mẹ, cháu có muốn gặp không?
Kỷ Duệ kinh ngạc, cậu nhóc nhìn Tống Dĩnh như nhìn một đứa thiểu năng.
– Cháu phải nhắc nhở cô trước, cho dù cháu không tồn tại thì tài sản cũng không thuộc về cô đâu.
Tống Dĩnh cau mày, có chút tức giận vì bị một đứa nhóc coi thường.
– Là ý gì chứ? Nói rõ ra xem.
Kỷ Duệ khoanh tay đứng trên ghế sofa, ghét bỏ nói:
– Chẳng phải cô muốn cháu chết ư?
– Lúc nào chứ? Cô chỉ hỏi cháu có muốn gặp mẹ hay không mà?
Này cũng oan ức quá rồi, cái nồi này cô từ chối đội.
Kỷ Duệ phóng xuống đất, hừ khẽ:
– Thì đó, mẹ cháu đã chết rồi.
Nếu cháu muốn gặp bà ấy thì chỉ có thể chết theo bà ấy thôi.
Không phải ý cô là vậy à?
– Ai nói vậy? Mẹ cháu đã chết đâu…
Kỷ Duệ sừng sờ, còn Tống Dĩnh chỉ hận không thể tự vả vào miệng mình vài phát.
Sao cô lại bất cẩn như thế, nếu để anh trai biết được thì anh ấy sẽ lột da cô mất.
Tống Dĩnh ép buộc bản thân bình tĩnh, bắt đầu cùng đứa nhỏ tiến hành thương lượng.
– Tiểu Duệ, vừa rồi là cô nói linh tinh thôi.
Cháu quên đi nhé, được không?
Kỷ Duệ vẫn bất động, tin tức này quả thật là một cú sốc với nhóc.
Tống Dĩnh cười như mếu, nhìn Kỷ Duệ bằng ánh mắt đáng thương.
– Duệ Duệ ngoan, cháu đừng nói gì với ba cháu nhé.
Cô sẽ mang ơn cháu suốt đời.
Kỷ Duệ sau khi ngẩn người, bộ dạng dần trở nên nghiêm túc không phù hợp với tiểu tác.
– Mẹ cháu, bây giờ ở đâu…?
Câu hỏi bất ngờ này khiến Tống Dĩnh kinh ngạc vài giây, cô cứ tưởng thằng bé sẽ không quan tâm đến chứ.
Cô ho khẽ, cố gắng tìm kiếm từ ngữ thích hợp để đáp lại cháu trai.
– Cái này cô không biết, cô cũng chỉ nghe lỏm được thôi.
Cháu quên đi nhé, nếu ba cháu biết sẽ đánh chết cô mất.
Kỷ Duệ không trả lời, trong đầu nhóc lúc này là những câu hỏi liên quan đến mẹ.
Nhóc không phải là muốn mẹ nhận lại mình, nhóc chỉ muốn hỏi mẹ vì sao lại không cần nhóc.
Chẳng lẽ mẹ cũng giống với ba, đều cảm thấy nhóc chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn.
Hay là, mẹ bận chăm sóc những đứa trẻ của riêng mình nên đã quên mất nhóc… Kỷ Duệ cứ nghĩ mãi nghĩ mãi, đến mức không nhận ra bản thân đang khóc.
Hình ảnh này dọa cho Tống Dĩnh sợ đến luống cuống tay chân, cô vừa ôm vừa dỗ nhóc con một cách vụng về.Không khóc, đều là lỗi của cô.
Cô không nên nhắc đến mẹ, không nên làm Tiểu Duệ đau lòng.Kỷ Duệ không biết mình khóc vì cái gì? Có thể là thất vọng đi.
So với một người đã đành lòng vứt bỏ mình, nhóc thà tin rằng mẹ mình là Hạ Mẫn Hi.
– Có phải vì cháu là đứa xúi quẩy, nên mẹ thà nói mình đã chết cũng không muốn có chút liên hệ nào?
Tống Dĩnh buông nhóc ra, hai tay đặt trên vai nhóc nói vô cùng kiên định.
– Đừng nói linh tinh, Tiểu Duệ là đứa trẻ đáng yêu và may mắn nhất trần đời.
Kỷ Duệ rũ mắt, cậu nhóc không biết có nên tin lời bà cô này không.
Thật ra khi biết mẹ còn sống nhóc đã rất bất ngờ, bởi nhóc cứ đinh ninh rằng Hạ Mẫn Hi mới là mẹ ruột của nhóc.
Nhưng ba nói không phải, giữa nhóc và Hạ Mẫn Hi không hề có mối quan hệ huyết thống nào, tất cả là do nhóc tự tưởng tượng ra thôi.
Nhưng cho dù vậy, cô ấy vẫn hi sinh tính mạng mình để cứu nhóc.
Kỷ Duệ lau nước mắt, lạnh nhạt nói:
– Như vậy cũng tốt.
Cháu có một người mẹ là đủ rồi.
Tống Dĩnh thở dài, cảm giác ôm một bí mật lớn không thể nói ra thật khó chịu.
Cô chẳng qua chỉ muốn thăm dò suy nghĩ của Kỷ Duệ, không ngờ lại càng làm mọi thứ tệ hơn.
– Được rồi, cứ làm theo ý cháu đi.
Kỷ Duệ gật đầu, theo quản gia trở về phòng học.
Tống Dĩnh nhìn theo bộ dạng cố tỏ ra là mình ổn của nhóc con mà khẽ thở dài.
– Mong là mọi chuyện sớm kết thúc.
Để tất cả quay về vị trí vốn có của mình..