Điệu múa kết thúc.
Ngô Phỉ là người đầu tiên vỗ tay.
Có rất nhiều người vẫn đang đắm chìm trong không khí mà điệu múa mang lại, chưa kịp phản ứng gì.
Hai giây sau.
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Xem quá nhiều những điệu nhảy lưu hành hiện nay khiến mọi người mệt mỏi, nhiều lúc họ toàn dựa vào kỹ thuật nhảy và hiệu ứng sân khấu để cho điểm.
Chưa có người nào lại múa cổ trang trên sân khấu mà lại còn là múa kiếm.
Động tác của Tô Đào lưu loát sinh động, không hề lằng nhằng rắc rối, vừa có nhan sắc vừa có kỹ thuật khiến ánh mắt mọi người lấy lại ánh sáng đồng thời còn khiến toàn trường chìm đắm trong màn múa của cô.
Ngô Phỉ cầm mic lên nói, “Thông qua”
Đây là lần thứ hai anh ấy nói thông qua.
Lần thứ nhất là cho Ninh Mạn Ni.
Ngô Phỉ ở trình độ chuyên môn không cho bất cứ nhận xét nào, tốt là tốt, không tốt là không tốt.
Sở Thanh Châu cười rả rích, “Thông qua, cảm ơn bạn đã cho tôi thưởng thức một bữa tiệc thị giác”, ông không hiểu lắm về vũ đạo nhưng mà đẹp hay không thì vẫn có thể nhìn ra được.
Hai lần thông qua liên tiếp rồi, còn một lần nữa thì cô sẽ được đi tiếp vào vòng trong.
Tô Đào thật sự rất vui.
Trịnh Diêu: “Thông qua, trước kia tôi cũng từng luyện qua múa cổ trang, sau này bị thương ở chân nên mới bỏ, bạn múa rất tuyệt”
Hàn Thần: “Thông qua! Múa đẹp lắm”
Đến lượt Triệu Duyệt, chỉ thấy bà ta ngả người về phía sau, tạo hình lan hoa chỉ rồi nhẹ nhẹ sửa tóc, hai tay khoanh lại, mắt rũ xuống, “Chúng tôi đang tuyển chọn người tài chứ không phải tuyển phi, xin lỗi vì tôi không thể đồng ý cho bạn thông qua”
Mấy giám khảo khác: “…”
Tô Đào: “Không sao ạ”, dù sao thì cô cũng vào được vòng kế tiếp rồi.
Hiện giờ cô chắc chắn mình đã đắc tội Triệu Duyệt, chỉ là không biết mình đã đắc tội bà ta ở chỗ nào.
Triệu Duyệt: “…”
Cô tưởng tôi xin lỗi cô thật sao!
Sở Thanh Châu là một người khá truyền thống, ông cảm thấy lời Triệu Duyệt nói đối với một cô bé thì rất khó nghe nên đứng về phía Tô Đào và nói thay cô ấy.
“Triệu Duyệt lão sư, tôi cảm thấy đứa bé này nhảy rất tốt, múa cổ trang là điệu múa truyền thống của dân tộc ta, được lưu truyền qua rất nhiều đời rồi, tôi cảm thấy cô so sánh cô bé với việc..”, ông không thể nói hai chữ kia ra được, “là không đúng rồi”.
Triệu Duyệt cười lạnh một tiếng, “Thanh Châu lão sư đang chất vấn quyết định của tôi sao? Nếu tổ tiết mục đã mời tôi làm giám khảo thì tôi phải hết sức nghiêm khắc không thể làm nước bị đục, điều này là đang phụ trách với các thí sinh khác cũng là đang thực hiện trách nhiệm với khán giả”
Khán giả: Chúng tôi không cần bà chịu trách nhiệm được không vậy.
“Cái này với tuyển phi có quan hệ gì chứ”
“Lời này có chút quá đáng rồi đó”
“Tôi thấy Tô Đào nhảy rất đẹp mà”
“Đừng nói nữa, đang trực tiếp đó..”
Khu vực chỗ ngồi của các tuyển thủ bên cạnh sân khấu đang bàn luận tích cực, âm thanh không lớn không nhỏ, giám khảo có thể không nghe thấy nhưng mà trên người họ đều được gắn mic, khán giả xem trực tiếp đều có thể nghe thấy, hơn nữa bên dưới còn có phụ đề.
[Cái bà già này có biết nói chuyện không vậy]
[Đúng là có chút quá đáng, ủng hộ Tô Đào!]
[Ha ha ha, có người đang nhắc nhở, cái show sinh tồn chết tiệt này]
[Nếu tôi là đạo diễn thì sẽ bỏ Triệu Duyệt đi luôn]
[Triệu Duyệt rớt đài đi]
[Triệu Duyệt, cầu xin bà hãy làm một con người đi!]
[Triệu Duyệt vô văn hóa]
[Triệu Duyệt vô văn hóa]
Mấy chữ Triệu Duyệt vô văn hóa này được lặp lại rất nhiều lần.
Ngô Phỉ thấy hai người như vậy lập tức đứng dậy hòa giải, ra hiệu cho đạo diễn, “Đạo diễn có chuẩn bị cho mọi người một bất ngờ, mọi người có muốn biết hay không”.
“Muốn!”
Các thí sinh đều rất hợp tác.
Sau đó, máy quay lập tức chuyển sang Thời Hàn và hai vị khách mời khác đã chờ từ nãy.
Thời Hàn cười cười đứng trên sân khấu chào hỏi mọi người.
Ba người bọn họ vừa bước lên sân khấu vừa cùng nhau hát một bài hát đang rất nổi tiếng gần đây.
Bài hát kết thúc.
“Chào mọi người, tôi là Thời Hàn”
“Hello! Tôi là Minh Hy”
“Xin chào các bạn! Tôi là Cố Ngôn Kiều”
Ba người lần lượt tự giới thiệu về bản thân, bởi vì sự xuất hiện của bọn họ mà bầu không khí căng thẳng vừa rồi mới bớt đi rất nhiều.
Các thí sinh đều là lần đầu tiên nhìn thấy bọn họ ở gần như vậy đều vô cùng kích động.
“Aaaaaaa, là Thời Hàn đó!”
“Tôi cảm thấy mình phải được cấp cứu”
“Tôi.. tôi từ cấp 2 đã thích anh ấy, lát tôi phải xin chữ ký anh ấy mới được”
“Trời ơi! Minh Hy của tôi”
“Là Kiều Kiều!”
Còn có một số người biết mình đang quay trực tiếp nên cố gắng kiềm chế nội tâm đang kích động của mình, không để bản thân hét lên.
Ngô Phỉ đảm nhận vai trò của người dẫn chương trình, vì để mọi người quên đi sự xấu hổ vừa rồi, anh liên tục đưa ra các câu hỏi chí mạng.
“Tôi biết là ba vị khách quý vẫn luôn chú ý theo dõi chương trình của chúng tôi, không biết là ở đây có thí sinh nào mà các bạn chú ý hay không, có thể ngay tại đây cổ vũ cho cô ấy nha!”
Minh Hy cầm mic trong tay cười một cách xã giao nói cũng nói vài câu chung chung, “Tôi cảm thấy mỗi một thí sinh đều rất nỗ lực, đều đang vì ước mơ của mình mà phấn đấu, tôi cổ vũ cho tất cả các bạn”
Đùa à! Anh dám sao! Nếu cổ vũ cho một thí sinh bất kỳ thì fan của anh chẳng phải đều rút hết sao!
Anh vẫn muốn nổi thêm hai ba năm nữa.
Ngô Phỉ cười cười hai tiếng, anh đã sớm biết kết quả như vậy rồi, cũng không hy vọng gì lắm vào vị khách mời tiếp theo.
Mic được chuyển cho Cố Ngôn Kiều.
“Tôi vẫn luôn theo dõi chương trình này, cảm thấy tất cả mọi người đều rất tuyệt khiến tôi nhớ lại cảm giác lần đầu đứng trên sân khấu là như thế nào, hy vọng các bạn đều có một tương lai tốt đẹp”.
Ngô Phỉ: Hơ hơ, quả nhiên như vậy.
Biết tại sao không? Bởi vì câu trả lời đều rất máy móc.
Thời Hàn: “Tôi cảm thấy biểu hiện của Tô Đào rất tuyệt, cố lên nha~”, chỉ cổ vũ một thí sinh duy nhất.
Triệu Duyệt nói khó nghe như vậy, anh cảm thấy phải cho bạn cùng bàn của mình một lời cổ vũ chứ.
Dù sao cũng là bạn cùng bàn tận 3 năm liền, tình bạn cách mạng cùng nhau vượt qua thời gian cấp ba gian khổ, anh nhất định phải an ủi một chút mới được!
Khu vực các thí sinh ngổi lập tức bùng nổ!
Bọn họ đều đang ghen tỵ với Tô Đào.
Người bị ghen tỵ- Tô Đào, “…”
Không phải nói là giả vờ không quen biết sao!
Câu nói này có tận mấy ý liền đó, sao cậu không trả lời rập khuôn vậy hả!
Mình thật sự không muốn được cổ vũ đâu, thật đấy!
Ngô Phỉ không nghĩ tới Thời Hàn lại không trả lời theo lẽ thường như thế, nhưng mà không sao, hiện trường hiện tại đã không còn không khí xấu hổ nữa.
Tiếp sau đây Thời Hàn phải tự chiến đấu rồi.
Tổ tiết mục đã sắp xếp cho ba vị khách mời ngồi ở khu vực của các thí sinh, bởi vì vừa rồi Thời Hàn cổ vũ cho Tô Đào nên đạo diễn đã sắp xếp cho họ ngồi cạnh nhau.
Tô Đào: “Xin chào Thời lão sư”, cô đặc biệt nhấn mạnh ba chữ cuối cùng để mọi người thấy mối quan hệ của họ.
Thời Hàn đơ một lúc mới nhận ra là cô đang nói với mình. Anh sờ sờ mũi, tính ra thì anh cũng được coi là một ngôi sao lớn có hơn mấy chục triệu fans hâm mộ mà, sao đến trước mặt bạn cùng bàn nhỏ của anh lại chẳng có mấy cân mấy thịt thế này.
Tô Đào nói xong thì lập tức nhìn thẳng về phía trước, chăm chú xem mọi người biểu diễn trên sân khấu.
Cô không quen biết người này.
Thời Hàn rất muốn liếc cô một cái, cô nghĩ họ có thể giấu được bao lâu cơ chứ, các fan bây giờ toàn ở cấp bậc hacker xịn hết đấy, chuyện của 8 năm trước cũng có thể lật tẩy dễ như trở bàn tay sớm muộn gì cũng sẽ bị bóc phốt cho mà xem.
Khu bình luận
[Tô Đào chỉ là khao khát sống sót thôi, hy vọng fan của Thời Hàn không phun nước bọt vào cô ấy]
[Nội tâm Tô Đào lúc này: Tôi không muốn ngồi cạnh anh ấy đâu]
[Cầu xin đạo diễn hãy để ý đến các con dân của ngài, dọa chết bảo bảo rồi]
[Fan Thời Hàn 1: Chúng tôi có đáng sợ như vậy không]
[Fan Thời Hàn 2: Chúng tôi rất thân thiện nha, bình chọn fan nhà nào dịu dàng nhất thì chính là chúng tôi đó]
[Fan Thời Hàn 3: Hàn Hàn nhà chúng tôi đang dẫn dắt đàn em đó, người gì đâu mà tốt bụng quá trời]
Tô Đào ù ù cạc cạc từ đồng nghiệp biến thành đàn em của Thời Hàn.