Tô Đào ngẩng đầu thì thấy đạo diễn mang theo vẻ mặt ‘có chuyện khẩn cấp’ đi đến.
“Tô Đào, một lát nữa cháu đừng có quá kích động, cũng đừng quá mất bình tĩnh”
“Lúc đối diễn cũng không cần quá căng thẳng, cứ phát huy như bình thường là được”
Hai tay đạo diễn liên tục nắm lại rồi mở ra, trông còn khẩn trương hơn cả cô.
Tô Đào có chút bối rối, gì vậy tại sao cô phải khẩn trương?
Nhưng mà cô vẫn gật đầu với đạo diễn.
Đạo diễn nhận được phản hồi liền quay người rời đi, đi được mấy bước lại quay lại, cúi người xuống nói, “Tô Đào, cháu nhất định đừng căng thẳng biết chưa?”
Tô Đào: “…”
Gật đầu.
Đạo diễn lại quay người đi, chỉ là lúc ông ấy quay người Tô Đào nghe thấy ông ấy lẩm bẩm mấy câu với giọng điệu không chắc chắn, “Hình như anh ta rất dễ gần.. thì phải?”
Hiện tại ông có cảm giác như đang đi trên mây vậy, không chân thực chút nào, quá không chân thực rồi!
Kinh phí gì, thiệt hại gì, cái gì cũng không còn quan trọng nữa!
Cho dù có phải đập nồi bán sắt thì nhất định ông cũng phải quay cho được cảnh này, hừ!
Nửa tiếng sau, Tô Đào đã biết tại sao đạo diễn lại kích động như vậy rồi.
Để một người có khả năng cao làm ảnh đế tương lai hạ mình đóng web drama nhỏ này cho ông, lại còn là nam ba, còn không cần thù lao thì biết là ai được lợi rồi đó.
Hôm nay Lâm Cảnh ăn mặc gần giống với Tô Đào, áo phông trắng đi với quần jean và giày vải, giống như kiểu hai người đang mặc đồ đôi vậy.
Thấy anh đến, đạo diễn vội vã chạy ra, niềm nở chào hỏi Lâm Cảnh.
“Lâm lão sư, lần này thật sự là quá cảm ơn ngài rồi, không ngờ ngài lại có thể hạ mình đến đây”
Lời này của ông đều là thật lòng, cho dù đối phương không phải Lâm Cảnh, ông cũng sẽ thật tâm cảm tạ đối phương.
“Đạo diễn Vương, ông khách sáo quá cứ gọi tên của tôi là được, tôi thật sự cảm thấy vai diễn này không tồi nên mới muốn diễn, phải cảm ơn ngài vì đã cho tôi cơ hội này mới đúng”.
Lâm Cảnh liếc nhìn về phía Tô Đào, lời cảm ơn này của anh cũng là thật lòng.
Đạo diễn Vương có hơi mơ màng, bộ phim này mà có mị lực lớn vậy sao?
Rất tốt? Sao ông không thấy vậy chứ nhưng mà nếu Lâm Cảnh nói như vậy thì chắc chắn là tốt rồi.
Ông có nên cân nhắc thêm chút kinh phí cho phần tuyên truyền không?
Ai cũng biết ánh mắt Lâm Cảnh chọn kịch bản rất cao, hơn nữa ratting của những bộ phim mà anh đóng đều vượt xa so với những diễn viên cùng lứa.
Mới 23 tuổi đã được có tên trong danh sách đề cử trở thành ảnh đế, đúng là hậu sinh khả úy.
Sau khi Lâm Cảnh và đạo diễn chào hỏi xong, anh lập tức chạy qua chỗ của Tô Đào.
Ánh mắt nhìn về gương mặt cô, ý cười bên miệng của Lâm Cảnh càng trở nên sâu hơn.
“Nhu Nhu”
Mỗi lần nghe thấy hai chữ này phát ra miệng của anh, không hiểu sao cô luôn có một cảm giác khác thường, không thể nói rõ đó là cảm giác gì.
Tóm lại là rất khó để hình dung.
“Lâm lão sư”, mặt Tô Đào có hơi nóng lên nhưng vẫn phải giả bộ như không có gì, bày ra vẻ như một hậu bối đứng dậy chào hỏi.
“Không cần đứng lên đâu”, Lâm Cảnh ấn vai, ngăn cản động tác của cô.
Rồi kéo một chiếc ghế ở bên cạnh, ngồi xuống cạnh cô.
Phía ngoài của đoàn phim có rất nhiều sinh viên đứng hóng, đang thi nhau chụp ảnh.
Tiếng tách tách liên tục vang lên giống như súng liên thanh vậy, Tô Đào có chút không quen với cảm giác này, liền dựa vào ghế rồi trượt dần xuống.
Như này thì chắc là không chụp được cô đâu nhỉ!
Nhiều nhất là chụp được phần gáy thôi.
Lâm Cảnh dường như không nghe thấy cái gì, vẫn ngồi lật từng trang kịch bản như thường, lời thoại cũng nhớ được gần hết, liếc thấy động tác của Tô Đào, anh im lặng cười cười một cái.
Tô Đào chậm rãi quay đầu sang nhìn anh, “Lâm lão sư?”
“Ừ?”, Lâm Cảnh trả lời lại.
Ở trong mắt người khác, hai người giống như đang chụm đầu vào thì thầm với nhau.
Nhan sắc của Lâm Cảnh và Tô Đào thuộc hàng đẹp nhất nhì ở trong giới, đều trang điểm theo kiểu thanh xuân, trẻ trung, phía sau là một hàng dài giá sách và bàn ghế của thư viện, lại thêm ánh nắng từ cửa sổ hắt vào, ây, thời thanh xuân là đẹp nhất.
Thợ trang điểm tình cờ chụp lại được khung cảnh này, anh ta nhìn cảnh tượng trong bức ảnh, ảnh thô nhưng nhìn y như đã qua chỉnh sửa rồi vậy, chẳng cần phải chỉnh sửa gì cả.
Khán giả vây quanh đoàn phim chỉ chụp được đằng sau của hai cái đầu củ cải đang chụm lại với nhau, đáng yêu hơn nhiều so với ảnh mà thợ trang điểm chụp được.
“Sao anh lại biết tên ở nhà của em là Nhu Nhu vậy? Cái tên này chỉ có người nhà của em mới biết thôi, trước kia chúng ta từng gặp nhau ở đâu hả, vào lúc nào thế?”
Anh ấy nói bao giờ nhớ ra thì nói cho anh, nhưng cô nghĩ rất lâu cũng không nhớ được cái tên Lâm Cảnh này từng xuất hiện lúc nào.
Cô cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
“Muốn biết sao?”, Lâm Cảnh nhẹ nhàng cười.
Tô Đào gật mạnh một cái.
Lâm Cảnh nhẹ giọng cười một cái, “Không nói cho em đâu”
Cái gì vậy! Chỉ có 4 chữ thôi sao.
Đôi mắt Tô Đào mở lớn lên án.
Lâm Cảnh ngồi thẳng dậy, “Em cố nhớ đi”
Cô thật sự đã nghĩ rất kỹ rồi, không chỉ kiếp này mà còn nhớ lại cả kiếp trước nữa nhưng mà vẫn không nhớ ra.
“Vậy anh cho em chút gợi ý đi”, tò mò chết đi được.
Lâm Cảnh di chuyển thân thể, xoay người sang nhìn cô, “Hoa bìm bìm”
Gương mặt Tô Đào dần dần trở nên hơi.. ừm, không lẽ..
Không lẽ trước kia cô từng tặng anh hoa bìm bìm?
Tô Đào không chút nghi ngờ bản thân sẽ làm ra những chuyện như này, dù sao thì thỉnh thoảng não cô cũng không được bình thường cho lắm.
Cũng không phải cô chưa từng tặng hoa bìm bìm, hoa cúc nhỏ hay cỏ đuôi chó cho người khác mà.
Mặc dù cô có khả năng nhìn qua đã nhớ, nhưng không phải chuyện lớn bé gì cũng ghi nhớ trong lòng.
Lâm Cảnh nhìn vẻ mặt của Tô Đào liền biết cô vẫn chưa nhớ được nhưng mà vẻ mặt của cô thật sự quá kỳ quái rồi, anh rất muốn biết trong cái đầu nhỏ kia chứa đựng cái gì.
Cứ cảm thấy có gì đó không tốt lắm.