Lúc Tô Đào tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, có hơi đau đầu một chút.
Lục Lục ngoan ngoãn nằm bên cạnh cô, phát hiện cô có động tĩnh liền kêu meo meo bò lên bụng cô nằm xuống.
Động tác này có nghĩa là nó đói bụng rồi.
Tô Đào mang theo cái đầu choáng váng lấy thức ăn cho mèo con xong mới ngồi xuống sô pha nhớ lại xem hôm qua có chuyện gì không.
Trí nhớ cuối cùng của cô dừng lại lúc uống Đào hoa nhưỡng.
Sau đó thì hình như cô say rồi
Sau nữa thì không nhớ nổi cái gì cả.
Thế sao cô về nhà được vậy?
Tự mình về thì không thể rồi, cô tự biết lúc say thì mình có đức hạnh gì, kiếp trước lần đầu tiên say cô kéo bạn lên bờ tường ngồi ngắt cỏ, trời mới biết lúc đó cô mới uống có một ngụm rượu, từ đó cô không dám động đến nữa.
Ngay cả mấy món có rượu cũng không ăn.
Hôm qua là có nguyên nhân nên mới uống, thứ nhất, Thời Hàn nói giống như nước ép thôi, thứ hai, cô nghĩ cơ thể mới này sẽ uống được rượu.
Không ngờ..
Tô Đào ỉu xìu ngồi vò đầu bứt tóc, mái tóc vốn dĩ đã loạn giờ còn loạn thêm, nói là ổ gà thì cũng không khác lắm.
Trên người vẫn mặc bộ đồ của ngày hôm qua nên còn nguyên mùi rượu, Tô Đào cởi dép đi thẳng vào phòng tắm.
Lục Lục ở ngoài vòng đi vòng lại quanh cửa, liên tục cào cừa gọi.
Điện thoại ở trên bàn vang lên.
Tô Đào tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ đồ khác sảng khoái ngồi trên sô pha mới phát hiện điện thoại thông báo Thời Hàn gọi nhỡ đến 5, 6 cuộc.
Còn gửi n tin nhắn wechat nữa.
Lâm Cảnh cũng gửi một tin nhắn.
Tô Đào trả lời Thời Hàn xong mới ấn xem tin nhắn của Lâm Cảnh.
[Tỉnh rồi sao? Đầu còn đau không? ]
[Nhớ uống một hộp sữa bò]
Vừa định trả lời thì thấy Thời Hàn gọi đến.
Tiếp nhận.
“Đào Tử, cậu tỉnh chưa vậy”
“Ừm”
“Ờ.. cậu còn nhớ hôm qua đã xảy ra chuyện gì không”
“Không nhớ nữa, cậu không phải nói đó là nước ép sao”
“Ừmm.. thì đúng là nước ép mà, hôm qua mình thật sự muốn để cậu nếm thử cái đó, nhưng mà.. lấy nhầm rồi, mình sẽ mang cho cậu Đào hoa nhưỡng thật sự sau”
“Thế ai đưa mình về vậy”, cô thật sự không nhớ gì hết.
“Anh cả cậu đó, hôm qua mình lấy điện thoại của cậu gọi điện cho anh ấy”
Tô Đào thở phào nhẹ nhõm, may mà là anh cả chứ để anh hai đến đón thì cô chết chắc.
Thời Hàn dừng một chút, sau đó mới nói: “Thực sự không nhớ gì hả?”
Tô Đào ừ một tiếng.
“Để mình gửi cho cậu cái này”, Thời Hàn nhịn cười.
Cảm thấy không ổn, Tô Đào trực tiếp cúp máy, mấy giây sau Thời Hàn gửi một video qua wechat.
Tại sao lại gửi video vậy?
Tô Đào hơi trầm tư nhìn đoạn video nếu giống như bệnh say rượu của cô ở kiếp trước.. thì có chút không dám xem, nhưng nếu cô không mở video lên thì cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra được không nhỉ?
Thời Hàn như biết được ý nghĩ của cô, gửi một tin nhắn qua.
[Tốt nhất là cậu nên xem cái này]
Tô Đào tìm một vị trí vững chắc, ấn mở video.
Vừa mở chính là cảnh cô vừa khóc vừa ôm đùi Lâm Cảnh
Tạm dừng.
Cảnh này làm cô có chút không dám nhìn thẳng.
Tô Đào hít sâu một hơi, tiếp tục xem.
Trong video, cô ôm chặt đùi Lâm Cảnh không buông, còn anh cúi người một tay bảo vệ eo cô, một tay cố để mặt cô không chạm đất.
Miệng cô hình như còn đang lẩm bẩm gì đó nhưng Tô Đào không nghe rõ nên vội mở âm lượng lên mức to nhất.
Cảnh tiếp theo
“Lục Lục, sao em lại thành tinh rồi, thành tinh rồi thì không thể không cần chị mà”
Tô Đào không bình tĩnh nổi nữa rồi, ngốc quá đi mà!
Nhìn sang Lục Lục đang bày ra vẻ mặt hiếu kỳ, ngón tay run lên cô không dám xem tiếp rồi.
“Lục Lục ơi”
Khóc nào ầm ĩ.
Trong màn hình truyền đến điệu cười không thèm che giấu của Thời Hàn.
Trong video, cô đột nhiên đứng mạnh dạy suýt thì đụng vào cằm của Lâm Cảnh, sau đó chuyển từ ôm đùi sang ôm eo của người ta.
Tô Đào xấu hổ che mặt, hận không thể chui vào video đánh cho mình một cái.
Lâm Cảnh không hề có ý định đẩy cô ra, mà là nhẹ nhàng dỗ dành, nhưng cô không nghe rõ anh nói gì cả.
Chỉ loáng thoáng nghe được một câu, “Sau này anh sẽ không để em đụng vào rượu nữa”.
Giọng điều tràn ngập sự bất lực.
Cô ôm chặt eo của anh còn vùi mặt vào ngực người ta, Lâm Cảnh cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai của cô nhưng âm thanh quá nhỏ, Tô Đào ghé sát tai vào loa mà vẫn không nghe được.
Sau đó cô nghe được Thời Hàn kinh hô một tiếng.
Liền lập tức nhìn vào màn hình, thì thấy mình đang ôm cổ Lâm Cảnh còn hôn lên mặt anh một cái!
Nói gì mà, “Lục Lục đừng rời khỏi chị nha, chị hôn em một cái em phải ngoan ngoãn nghe lời đó”
Đừng nói là kinh tâm động phách, Tô Đào cảm thấy tim mình muốn ngừng đập luôn.
Cái này quá kinh người rồi, điện thoại không cầm chắc bị rơi trúng người Lục Lục, Lục Lục kêu meo một tiếng rồi bỏ chạy. Tô Đào giờ không thể quan tâm được cái gì khác, đầu óc cô chỉ toàn suy nghĩ làm sao để xin lỗi người ta bây giờ.
Chỉ mối hôn mặt thôi nên chắc không sao đâu nhỉ?
Cô đang say mà, đâu phải cố ý đâu!
Mở tin nhắn của mình với Lâm Cảnh
Trước tiên nên nói:
Thật xin lỗi Lâm tiền bối, em không cố ý hôn anh đâu
Hình như hơi giống tra nữ, xóa đi.
Hay là:
Xin lỗi anh, Lâm Cảnh. Em say rượu nên không cố ý, hôm khác mời anh ăn cơm nhé
Hình như cũng không ổn lắm, xàm sỡ người ta rồi mà còn đòi mời cơm xin lỗi, không được, xóa.
Thử lại lần nữa:
Lâm Cảnh, hai chúng ta đều lớn cả rồi nên làm những chuyện lớn thì hơn
Thế này giống cao thủ tình trường quá, không được, xóa tiếp.
Nhập rồi xóa, xóa rồi lại nhập.
Đột nhiên màn hình nhảy ra một tin nhắn, “Nhu Nhu, em muốn nói gì vậy”
Còn kèm thêm cả một cái mặt cười.
Tô Đào lập tức vứt điện thoại đi, nghĩ một lát rồi.. tắt máy.
Vỗ vỗ ngực, mẹ ơi, quá dọa người rồi!