“Cô là người hay quỷ?” Nơi này quỷ khí tràn ngập, nhưng người trước mắt lại không giống, người tới không xác định hỏi
“Là tôi.” Tô Đào rất kinh ngạc, nghe được thanh âm quen thuộc, vừa mới nhắc tới tâm lại buông xuống.
“Tiểu Đào Tử?” Chu Dịch kinh hỉ nói, “Sao cô lại ở đây?”
Hắn cầm đèn lồng, đi nhanh vài bước đến trước mặt Tô Đào.
“Tôi đến quay phim, gặp chút phiền toái. Còn anh thì sao? Hơn nửa đêm xuất hiện ở rừng sâu núi thẳm này, tuyệt đối là chuyện bất thường.”
“Môn phái của chúng tôi ở ngay chỗ này, đoạn thời gian trước sư phụ ta bói quẻ ra được có một con yêu tinh xuất hiện ở trong khu rừng này.”, Chu Dịch lắc lắc chiếc lọ trong tay, “Trong ảo cảnh tôi phái đệ tử mới thí luyện còn thiếu một quỷ vật mạnh hơn.”
Tô Đào áy náy liếc hắn một cái, chỉ chỉ xuống đất.
“Cái gì?” Chu Dịch theo đầu ngón tay cô cầm đèn lồng chụp, đống tro tàn của bùa vẫn còn.
“Cô vừa rồi đụng phải quỷ vật?”
Tô Đào sờ sờ mũi, “Là yêu tinh.”
Nàng cũng không nghĩ tới Chu Dịch tới bắt yêu tinh.
“Tan thành mây khói?” Chu Dịch không thể tin được, hắn đuổi theo nhiều ngày như thế vậy mà yêu tinh lại không có.
Mau nói cho tôi biết điều này không phải thật đi a.
Ngay trong ánh mắt chờ đợi của hắn, Tô Đào gật gật đầu.
Trong nháy mắt đó, Chu Dịch nghe được thanh âm tan nát cõi lòng.
“Cái thứ đó mê hoặc người.”
“Nó không thể tái sinh.”
“Nó không có não.”
“Rất nhiều người trong đoàn làm phim chúng tôi đều ở đây.”
Tô Đào nói đúng, Chu Dịch đều hiểu, nói trắng ra thứ kia chính là một đám mây đục.
Không có kiếp trước, cũng không có kiếp sau.
Bất kể là giáo phái nào gặp phải, đều sẽ tiêu diệt nó.
Chu Dịch: “Haizzzz! “, thở dài thật dài, chỉ có thể tự trách mình đến trễ một bước
“Đoàn làm phim các cô vì sao lại đến nơi này quay phim, nơi này không an toàn.”
Hắn sống ở đây hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn thấy đoàn làm phim ở đây quay phim.
Tô Đào: “Quay cổ trang, hoàn cảnh càng nguyên thủy hình ảnh càng chân thực.”, ở đây vừa nhìn đã biết là loại nơi không có người ở, rất thích hợp để quay phim cổ trang.
“Sư huynh anh có khỏe không?” Tô Đào nhớ rõ ngày A Uyển rời đi, sư huynh của hắn thoạt nhìn trạng thái rất tệ.
“Sư huynh đã không có việc gì, hiện tại hắn đã có cuộc sống bình thường, còn phải cảm ơn Tiểu Đào Tử cô a, đáng tiếc tôi đã bái sư, bằng không nói cái gì cũng phải bái cô làm sư phụ.” Chu Dịch nói xong lại không đứng đắn.
“Không có việc gì là tốt rồi, anh sớm xuống núi đi, tôi cũng quay về đây.” Tô Đào nói xong bi thương phát hiện cô tìm không được đường trở về, vừa rồi lúc tới đây cũng không lưu lại dấu vết, nếu ban ngày còn dễ tìm, cô nhớ rõ không có đi xa lắm.
Phía trước tối đen như mực, lá gan đã dùng hết, cô không dám tùy tiện trở về, vạn nhất đi lạc thì thật phiền toái.
“Có phải cô bị lạc không?” Chu Dịch nhìn cô vừa đi được hai bước liền dừng lại nhìn chung quanh.
“Um…” mặc dù tôi không muốn thừa nhận, nhưng đó là sự thật.
“Theo tôi trở về đạo quan đi, chờ trời sáng tôi sẽ đưa cô trở về.”
Chuyện lần trước của đại sư huynh hắn đối với sư phụ cùng bàn giao ra, sư phụ nghe nói Tiểu Đào Tử có thể mở ra âm ty chi môn, hơn nữa còn có thể triệu hoán quỷ sai, liền muốn gặp cô.
Lúc sư phụ nói những lời này biểu tình ngưng trọng, trong giọng nói có nhiều cung kính, làm cho hắn cảm thấy trên người Tô Đào hình như có bí mật gì đó.
Vốn định bắt được yêu tinh sau đó hắn liền xuống núi tìm cô, không ngờ sẽ gặp ở chỗ này.
Tô Đào: “Vậy thì làm phiền anh rồi.”, hiện giờ cô cũng không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tạm thời đi tới đạo quan quấy rầy một đêm, chờ trời sánh lại lên núi trở lại.