“ Anh định bỏ cuộc rồi sao ? Bị hiện thực đè ép và bị cuộc sống bức đến đường cùng , cuối cùng anh chọn lấy từ bỏ .”Giọng nói lạnh lẽo của thiếu nữ từ phía sau truyền đến , giọng điệu điềm tĩnh không chút gợn sóng như đang trần thuật về một câu chuyện có thật một cách thờ ơ lạnh lùng .Vì là một người ngoài cuộc nên không thể tùy tiện đưa ra ý kiến , hơn nữa cô còn bình tĩnh đến mức lạnh lùng , trầm ổn vững vàng như núi cao biển rộng .Sống lưng Vương Thạch rõ ràng căng cứng , nhưng vẫn không quay đầu lại mà tư thế co ro cuộn tròn không thay đổi , im lặng như đang say giấc ngủ .“ Cuộc sống khiến anh cúi đầu , ước mơ bị tan tành vỡ vụn , chỉ dựa vào một sợi chấp niệm mong manh , anh có thể chịu được đến bây giờ , nhưng mà , anh vẫn không theo kịp Tần Tuấn , chính ngay cả tác phẩm duy nhất của em gái ruột cũng không có cách nào bảo vệ được.
Anh , thật là quá thất bại .” Dạ Cô Tinh đứng sau anh , hai tay bỏ vào trong túi quần , vẻ mặt hờ hững và ánh mắt lạnh lùng .Khi nghe thấy ba chữ “ em gái ruột ” , Vương Thạch giật mình , đột nhiên ngồi dậy , cơ thể anh cứng đơ , ánh mắt nhanh chóng nhìn về cô gái bị vành mũ che đi nửa khuôn mặt ở phía trước , ánh mắt nhìn cô còn hơn cả tia X quang , sau thấy anh gằn từng chữ , “ Cô 、rốt 、cuộc 、là 、ai ?!”Nhìn thấy rõ trong mắt Vương Thạch xẹt qua vẻ nghiêm nghị , Dạ Cô Tinh khẽ nhếch môi , đắc ý cười nhạt , “ Có quan trọng không ?”Vương Thạch thoáng qua vẻ nghi ngờ .“ Anh không cam tâm , chẳng phải sao ?” Đây mới là điều quan trọng nhất .Vương Thạch mím chặt môi mỏng không nói lời nào , đầu ngón tay nắm chặt thành nắm đấm có thể phân rõ trắng xanh .Dạ Cô Tinh cũng rất để lòng , ánh mắt chuyển hướng ở nơi xa , tự nhìn tự nói : “ Có lẽ , tôi có thể giúp anh lấy lại 《 Kính hoa thủy nguyệt 》thì sao ?”Giống như đang lẩm bẩm mà không phải lẩm bẩm , như than thở mà không phải than thở , chỉ cảm thấy lời nói thanh tú mà uyển chuyển .Vương Thạch bỗng ngẩng đầu , một niềm khao khát vỡ òa trong mắt anh , nhưng rất nhanh liền ảm đạm , như ngọn lửa hừng hực cháy bị một chậu nước lạnh dập tắt , nay chỉ còn lại tro tàn .Anh cười thê lương , xua xua tay , “ Thôi bỏ đi , bỏ đi …… ”“ Anh có thể quên đi cái chết của Vương Nguyệt ? Lại có thể tha thứ cho việc Tần Tuấn chèn ép anh ư ?”“ Cô ……” Đồng tử Vương Thạch khẽ co lại , cô ấy , cô ấy làm sao biết chuyện này ? Cô gái này …… rốt cuộc muốn làm gì đây ?“ Không cần phải tìm hiểu tôi tại sao lại biết được những chuyện này , cũng đừng nghi ngờ thành ý của tôi, càng không cần thiết phải thăm dò mục đích của tôi.
Suy cho cùng , tôi cũng chỉ là …… nhất thời nổi hứng .”Không sai , cô chỉ là nhất thời nổi hứng mà thôi .Giây phút bước chân vào trường quay , nhìn thấy cảnh quen thuộc , môi trường quen thuộc , thiết bị làm việc quen thuộc kia , Dạ Cô Tinh đột nhiên phát hiện ra chính bản thân ấy vậy mà lại có cảm giác đặc biệt thân thiết với nghề diễn viên .Suốt chín năm , cô cho rằng bản thân mình đối với một nơi hỗn loạn mà đen tối của giới showbiz này sẽ cảm thấy chán ghét nó , nếu như được lựa chọn lần nữa , vậy thì cô nhất định không chút do dự nào mà bứt ra khỏi .Tuy nhiên , cô đã đánh giá thấp sức mạnh thói quen của chính mình .Hóa ra , cô đã bất tri bất giác quen với giới giải trí , quen với nghề diễn , thậm chí thoáng có dã tâm nhòm ngó vị trí đỉnh cao của sự nghiệp .Nếu đã yêu thích nó , nếu đã thành thói quen không thể thay đổi được , vậy thì , cứ làm như thế đi !Đời này , cô thề rằng sẽ sống theo ý mình muốn , sống thật tiêu sái , lựa chọn kéo lấy Vương Thạch đơn thuần chỉ là hành động theo tiếng lòng .Bước đầu tiên quay về với giới giải trí thì phải bắt đầu từ người đàn ông trước ……Trong lúc Dạ Cô Tinh tỏ ra càng thêm thất vọng , chuẩn bị quay người rời khỏi , cuối cùng Vương Thạch đã chịu mở miệng lần nữa , giọng nói khàn khàn , “ Tôi …… dựa vào cái gì tin tưởng cô ? ”Bước chân Dạ Cô Tinh khững lại một lúc , chầm chậm cười khẽ , điều duy nhất Vương Thạch hơn Tần Tuấn lại là — biết co biết duỗi .Cô nói , “ Việc đã đến nước này , anh chỉ có thể tin tưởng tôi .”Vương Thạch cười chán nản , cảm thấy lời cô gái này là sự thật .“ Cô muốn điều gì ? ” Anh hỏi .Dạ Cô Tinh nhắm mắt trầm tư , do dự trong phút chốc , chợt ngước mắt lên , ánh mắt sáng rực như gặp được vàng , cô nói : “ Thời gian.
Tôi cần 20 năm của anh , trung thành làm việc cho tôi .”Vương Thạch bỗng ngây ra cùng với một nụ cười nhạt , “ Thành giao .”Tính mạng có thể có hoặc là không , vậy tại sao lại tiếc cho 20 năm nhỏ nhoi kia — đây là một vụ mua bán có lợi , chẳng phải sao ?Rất nhiều năm về sau , lúc Vương Thạch đứng trên khán đài nhận giải thưởng , tay nâng chiếc cup vàng , bên tai vang lên từng trận từng trận tiếng hoan hô không dứt , anh vẫn hết sức vui mừng vì sự lựa chọn hôm nay mà anh đưa ra .Cô gái này , đã thay đổi cuộc đời của anh .Ở thời khắc này quỹ đạo của số phận đã lặng lẽ chệch ra khỏi phương hướng đã định sẵn , trượt về hướng có cuộc sống rực rỡ hơn ……–“ Cô Tinh , em về rồi à , chị giúp em lĩnh tiền công rồi , này , một trăm năm mươi đồng .”Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy , “ Cám ơn đàn chị.
”Triệu Hân cười cười , “ Đừng khách sáo.
Đúng rồi , em đi thay quần áo đi 、rồi chúng ta cùng trở về trường học thôi .”“ Đàn chị , em còn chút chuyện nữa , có thể sẽ muộn một chút mới trở về được .”Triệu Hân ngẩn người , nụ cười khóe miệng khẽ khựng lại , “ Ồ , thôi được , chị đi trước vậy .”“ Ừ .”“ Vậy …… vậy em nhớ cẩn thận chút .”Cô Tinh gật gật đầu .Trong chớp mắt Triệu Hân xoay người , ý cười nhanh chóng mất đi , một trận quái dị ập vào đại não , cái này …… Dạ Cô Tinh rốt cuộc bị làm sao vậy kìa ? !Trước kia cô thường là bộ dạng dè dặt、cẩn thận , đi trên đường cũng cúi thấp đầu và hai bờ vai rũ xuống , tùy tiện giới thiệu một phần công việc thì đã cảm ơn đại đức 、cảm tạ trời đất rồi.
Ngoại trừ lớn lên có chút vừa mắt ra , còn những chỗ khác thì rất tệ .So với người bạn cùng quê , Triệu Hân thà đi cùng với cô kiếm việc còn hơn , bởi vì nếu so ra thì bản thân lần nào cũng đều ưu tú hơn .Cũng giống như ngày hôm nay , đồng dạng làm việc 7 tiếng , cô ta thì ở trong tiệm thu tiền 、lên phiếu , có máy điều hòa quạt miễn phí , khát nước lại có nước uống , mà Dạ Cô Tinh thì bị bắt đi giao hàng , vậy nhưng tiền công của cô ta lại là 200 đồng , còn với Dạ Cô Tinh chỉ được 150 đồng mà thôi .Nhưng ngày hôm nay …… Triệu Hân cảm giác có chút không đúng lắm .Vẫn là bộ dáng không thích nói chuyện , thế nhưng sống lưng của Dạ Cô Tinh lại rất thẳng tắp , ánh mắt không còn trống rỗng tiều tụy nữa , mà ngược lại đen và sáng đến bức người , mơ hồ có một loại khí chất thẳng thắn , nhưng rõ ràng cô ta thấy cô vẫn là bộ dáng bình thường của trước kia .Triệu Hân đột nhiên cảm thấy quyền khống chế không còn trong tay của mình nữa rồi .Cô thậm chí không hiểu được Dạ Cô Tinh rốt cuộc đang nghĩ gì nữa , phải biết rằng , trước đây có bất cứ chuyện gì Dạ Cô Tinh cũng đều chủ động nói ra với cô ta , dường như coi cô ta thành người chị tri kỷ .Thật ra thì , lý do lúc đầu Triệu Hân chiếu cố đến Dạ Cô Tinh cũng chỉ là đang tìm một loại cảm giác ưu việt mà thôi .Ở Đại học B , khắp nơi đều là học sinh giỏi , trước kia ở quê , cô ta đã từng rất hãnh diện với thành tích của mình nhưng ở đây thì căn bản không đáng nhắc đến , cô ta muốn tìm cảm giác được thầy cô quan tâm 、được bạn bè sùng bái như khi ấy nhưng vẫn không có được , thêm với việc cô ta đến từ vùng nông thôn , tuy rằng bề ngoài rất tùy tiện , vậy nhưng trái tim nhỏ bé lại hết sức tự ti .Cô ta không cách nào so được với người thành phố , cho dù cô ta có cố gắng như thế nào đi chăng nữa cũng không thể hòa nhập vào đám bạn học , cô ta không có nhiều tiền mua quần áo 、váy đầm mới , cũng không thể giống với bạn cùng phòng đem kem Haagen – Dazs làm món tráng miệng sau bữa ăn , trước mặt là một bầy thiên nga trắng , cô ta chỉ giống như một chú vịt con xấu xí mà thôi .Thế nhưng , một ngày nọ vịt con xấu xí ấy gặp một con vịt đen , đột nhiên vịt con xấu xí cảm thấy chính mình quý phái và ưu việt không thể so sánh được , bởi vì cô ta cảm thấy vịt con xấu xí có xấu thế nào đi nữa cũng có ngày sẽ trở thành thiên nga , nhưng vịt thì cũng chỉ là con vịt thôi , mãi mãi không thể biến thành thiên nga được .Mà Dạ Cô Tinh chính là con vịt đen kia .Đối với lối suy nghĩ này của Triệu Hân , Dạ Cô Tinh khi ấy có lẽ không quá hiểu lắm , tuy nhiên Dạ Cô Tinh của bây giờ ngược lại thấy rất rõ ràng .Với chuyện này , cô cũng chỉ là cười lạnh cho qua .Một con hề nhảy nhót , không đáng để cô phải ra tay .Sắc trời tối dần , đèn bắt đầu sáng lên , màn đêm dần buông xuống Kinh Thành , mang theo vẻ u tịch sương mù của núi cao , đêm tối trùm lên thành phố một lớp mặt nạ thần bí .Xinh đẹp , quyến rũ , thần bí , cám dỗ .Dạ Cô Tinh đứng ngoài ánh mặt trời chiếu đến , mũ lưỡi vịt màu đen che đi nửa khuôn mặt của cô , dưới đèn đường mờ ảo , thấp thoáng nhìn thấy dáng vẻ yểu điệu của cô gái .Đúng 8 giờ , là giờ thay ca của bảo vệ tiểu khu , Dạ Cô Tinh lướt qua , dưới mí mắt bảo vệ của tiểu khu lẻn vào bên trong , camera giám sát xoay 180 độ ngay cả một góc áo của cô cũng không chụp được ..