Còn chưa dứt lời, Vương Thạch đã liên tục xua tay: “Không cần đâu, tôi ở đây rất tốt, khung cảnh yên tĩnh thích hợp để sáng tác.
Chưa kể tôi ở đây còn có thể giúp chú Phùng trông coi cửa hàng một chút…”
“Không phải chú Phùng còn có một người con trai sao?”
“Ngài nói là Phùng Minh?”
Dạ Cô Tinh gật đầu.
“Đúng rồi, Dạ Cô Tinh là tên của tôi, cứ gọi tôi Cô Tinh là được rồi, không cần phải gọi ‘cô Dạ’ làm gì, cũng đừng gọi là ‘ngài’ nữa, tôi không nhận nổi đâu.”
Vương Thạch hơn cô mười tuổi, nói thế nào thì cũng là trưởng bối.
“À…! Được thôi, cô Dạ…!Cô Tinh.
Phùng Minh là con trai duy nhất của bác Phùng, tốt nghiệp đại học hai năm, trước giờ vẫn luôn học tại nhà, bình thường đều phải sống dựa vào quán tạp hóa của bác Phùng, tính tình cũng không tốt lắm, luôn chọc giận bác Phùng đến mức bệnh tim tái phát, tháng này đã là lần thứ ba rồi…”
Vương Thạch vừa nói vừa lắc đầu, trong mắt có chút bất đắc dĩ cùng với xót xa.
Cha mẹ mất sớm, em gái duy nhất thì chết yểu, sau khi anh tốt nghiệp đã phải đơn độc một mình ở lại thủ đô dốc sức làm việc, phải chịu đựng sự cô đơn, lẻ loi, mới biết được thì ra có người thân quan tâm, lo lắng là một chuyện hạnh phúc tới cỡ nào!
Phùng Minh đúng là có phúc mà không biết hưởng!
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ chẳng đợi được.
Chỉ hy vọng cậu ta sẽ không có một ngày phải hối hận vì những việc đã làm ngày hôm nay.
Người ta thường chỉ khi mất đi rồi mới biết quý trọng!
Nhưng lúc đó thì đã muộn.
“Đúng rồi, đây là mười bản phác thảo kịch bản, cô xem qua trước đi, rồi chúng ta sẽ bàn bạc cùng nhau quyết định xem cuối cùng sẽ dùng cái nào.”
“Được.” Dạ Cô Tinh gật đầu, nhận lấy.
Đọc qua mười câu chuyện một lượt, lúc này hàng lông mày hơi nhíu chặt của Dạ Cô Tinh mới từ từ giãn ra.
Cô đặt tập giấy A4 trong tay xuống, trong lòng đã có quyết định, nhưng vẻ mặt không đổi sắc đặt vấn đề trở lại với Vương Thạch.
“Anh có ý kiến gì không?”
Vương Thạch lại nở nụ cười, đáy mắt thoáng xẹt qua một tia sáng tự tin: “Lựa chọn của cô cũng chính là lựa chọn của tôi.”
“Ồ? Lựa chọn của tôi?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Đúng vậy, không phải trong lòng cô cũng đã có lựa chọn rồi sao?”
Khóe môi Dạ Cô Tinh hơi giương lên: “Vậy nói cùng nhau đi.”
“Over The City.” Hai miệng cùng đồng thanh.
Vương Thạch cười ha hả: “Xem ra, quả thật là hiểu nhau!”
Vốn trong lòng anh ta vẫn còn hơi do dự với Dạ Cô Tinh, dù sao thì nếu tư tưởng khác nhau sẽ rất khó cùng nhau bàn luận trao đổi được.
Dạ Cô Tinh là nhà sản xuất, còn anh ta là đạo diễn kiêm biên kịch, nếu như tư tưởng của hai người không hợp nhau thì sẽ rất khó làm việc chung.
Từng có người nói đùa rằng mối quan hệ giữa đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất là một “mối tình tay ba”.
Một khi ý kiến không gặp nhau, thì sẽ rất dễ trở mặt thành thù!
Đó cũng là chỗ khúc mắc trong lòng Vương Thạch.
Có câu “ngàn vàng dễ kiếm, tri kỷ khó tìm”, Vương Thạch rất muốn cảm ơn ông trời, nếu như nói anh ta là Thiên Lý Mã, vậy thì Dạ Cô Tinh chính là Bá Nhạc mà trời cao ban tặng cho anh ta!
*Thiên Lý Mã vốn có trước Bá Nhạc, song nhờ có Bá Nhạc mà danh “Thiên Lý Mã” mới được người trong thiên hạ nghe đến.
Nên nói, trong đời, trước có Bá Nhạc rồi sau mới có Thiên Lý Mã.
Cô hiểu anh ta!
Lúc này trong mắt Dạ Cô Tinh cũng xuất hiện vẻ tán thưởng, Vương Thạch thật đúng là một nhân tài.
Mười kịch bản cái nào cũng là một kiệt tác, nếu như đưa lên màn ảnh lớn, nhất định sẽ vô cùng đắt khách.
Cô lập tức có một loại phấn khởi giống như bắt được vàng, khóe miệng không khỏi nhếch lên, đôi mắt xinh đẹp híp lại.
Người đẹp nên chỉ cần một nụ cười đã đủ khuynh thành, khó ai sánh nổi.
Vương Thạch lần đầu tiên phát hiện, thì ra nụ cười của một người cũng có lực sát thương lớn đến thế.
Vẻ đẹp này trong khoảnh khắc ấy khiến cho tất cả mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ, ngay cả anh ta cũng không tránh được tâm hồn rung động.
Chẳng trách người ta thường nói: “trên đầu chữ sắc có con dao”* sắc đẹp như vậy, quả thật là có thể giết người trong vô hình.
*Trong tiếng Trung, chữ sắc – 色sè, có bộ dao/đao – 刀dao ở trên.
Mang ý nghĩa cái đẹp cũng còn có tiềm ẩn cái nguy ở bên trong.
“Bây giờ chuyện kịch bản cũng xem như đã được giải quyết xong.
Việc tiếp theo cần phải triển khai ngay lập tức, liệu anh ta có tự tin rằng ba tháng sau sẽ tranh đua được với “Survival in Wasteland” của Tần Tuấn hay không?”
“Binh hành hiểm chiêu, xuất kỳ chế thắng *!” Trong mắt Vương Thạch bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng kinh người, anh ta xoa hai tay, dáng vẻ như nóng lòng muốn thử.
* Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Xuất kỳ chế thắng: nghĩa gốc là dùng kỳ binh lính hoặc chiêu lạ để đánh thắng kẻ địch, nghĩa bóng là đánh thắng bằng cách bất ngờ.
“Survival in Wasteland” được mệnh danh là “Gã khổng lồ tiêu tốn cả trăm triệu”.
Từ lúc lên kế hoạch cho đến khi bắt đầu bấm máy đã tốn của Tần Tuấn tận ba năm, đội ngũ sản xuất cũng được đặc biệt mời từ Hollywood về.
Cho nên bất kể là về mặt nội dung hay cảm quan thị giác, đều không hề thua kém phim bom tấn Hollywood.
Ngay cả Hiệp Hội Điện Ảnh AFI của nước Mỹ cũng đặt kỳ vọng cao vào bộ phim này, gọi nó là “Bước ngoặt lớn nhất trong lịch sử điện ảnh Hoa Hạ”.
Thậm chí còn được những đạo diễn Hollywood tên tuổi như Steven Allan Spielberg, George Walton Lucas xác nhận, có thể nói là được triệu người chú ý cũng chưa đủ.
Câu chuyện diễn ra trên mảnh đất Nam Phi xa xôi, truyền thuyết kể rằng, xuôi theo dòng sông cổ kính ở nơi đó, vượt qua vùng đất hoang vu trải dài vô tận là có thể tìm thấy một mỏ kim cương lớn nhất thế giới.
Nhưng cũng ở chính nơi này còn có một chuyện khiến cho người ta càng thêm rợn tóc gáy – có một kẻ giết người hàng loạt khát máu, sau khi đã gây ra tới tận ba trăm tội ác tày trời đã chạy trốn đến đây, cho đến nay vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Có bảy người Trung Quốc vì muốn đi tìm kim cương, nên đã tập hợp lại thành một đội thám hiểm, bắt đầu cuộc hành trình tìm mỏ kim cương trên vùng đất hoang vu.
Trong số họ có một giáo sư địa chất uyên bác, một tân binh ngành tài chính từ phố Wall, một doanh nhân giàu có, một cặp vợ chồng ưa thích mạo hiểm và một cô sinh viên bỏ nhà đi bụi.
Trên đường đi, cả nhóm bảy người đã bị lạc ở giữa mảnh đất hoang vu.
Liệu cuối cùng bọn họ có tìm được mỏ kim cương? Hay là có thể bình yên thoát khỏi vùng đất hoang vu đó được hay không? Và tất cả có liên quan gì đến kẻ giết người hàng loạt trong truyền thuyết?
Nguy hiểm không ngừng rình rập, sống chết của bảy người là một ẩn số, đã trở thành điểm thu hút lớn nhất của bộ phim này.
Nếu so sánh ra thì nội dung cốt truyện của “Over The City” đơn giản và bình thường hơn rất nhiều.
Câu chuyện kể về mối quan hệ hôn nhân, gia đình và lòng tin.
Tiêu Tình là một phát thanh viên thông minh lanh lợi, vừa tốt nghiệp đại học xong đã làm MC cho một chương trình tư vấn tình cảm đêm khuya rất nổi tiếng.
Cô giúp đỡ những người tri thức ở thành phố đang gặp khó khăn trong tình yêu và cuộc sống.
Không ngờ, trong một lần kết nối đêm khuya, có một người nhảy lầu chết trước mặt cô, khiến cô hoàn toàn rơi vào ác mộng.
Tình yêu, hôn nhân, gia đình, chồng con đều lâm vào khủng hoảng, cuối cùng cô sẽ đi về đâu đây?
“Theo cô, tôi còn có thể tha thứ cho anh ấy không?”
“Vậy cô hãy nói cho tôi, cô còn yêu anh ta không?”
“…!Tôi vẫn còn yêu anh ấy.”
“Vậy thì hãy quên tất cả đi, bắt đầu lại một lần nữa.
Nếu như cô đã không thay đổi được anh ấy, cũng không thay đổi được bản thân mình, vậy thì cô chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
Chấp nhận những mặt tốt và cả mặt xấu của anh ấy nữa.
Kết thúc cuộc gọi này, cô hãy nói với anh ấy rằng cô quan trọng như thế nào đối với anh ấy.
Tình cảm phải đến từ hai phía, khi mà cô không thể yêu được chính bản thân mình, thì làm sao có thể mong người khác sẽ yêu cô được, đúng không?”
“Tôi đã biết nên làm gì rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Cảm ơn Tinh Tinh.”
“Không cần cảm ơn tôi đâu, thực ra là do cô tự làm được mà thôi.
Được rồi, cứ như vậy đi, ngủ ngon nhé!”
Câu chuyện bắt đầu với một đoạn kết nối radio đêm khuya, giọng nói của nhân vật nữ chính Tiêu Tinh nhẹ nhàng hòa nhã vang lên, như cầu vồng trong đêm tối chiếu sáng cho những thính giả đang gặp khó khăn trong cuộc sống và tình yêu.
Vương Thạch lựa chọn kịch bản này, chủ yếu là vì cân nhắc đến phương diện ngân sách.
Mà Dạ Cô Tinh cũng lựa chọn như vậy là vì nhìn ra được những điểm khác thường đằng sau một câu chuyện tình yêu chốn thành thị bình thường này.
Trước hết, cuối năm là thời điểm các bộ phim lớn quy tụ, ngoại trừ “Survival in Wasteland” của Tần Tuấn thì còn có “Sát Thủ Kinh Kha” của Dịch Hàn với “Tình Yêu Sao Hỏa” của Cố Trường Viễn sẽ được ra mắt vào cuối năm, cũng chính là ngày 22.
Trước một loạt các tác phẩm hoành tráng vĩ đại như vậy, “Over The City” rõ ràng là vô cùng tầm thường.
Như một ngọn cỏ giữa hàng ngàn bông hoa, cũng có thể coi là một kiểu có thể thu hút ánh nhìn.
Hơn nữa, đối với một bộ phim như vậy, chi phí đầu tư có thể hoàn toàn không tới mười triệu nhân dân tệ.
Cốt truyện đơn giản, câu chuyện khác thường, không cần phải dùng đến bất kỳ hiệu ứng đặc biệt nào cả, cũng chẳng cần phải có ngôn ngữ ống kính tuyệt vời hay cần phải cắt ghép chỉnh sửa cao siêu gì.
Cho nên, đây là cũng chính là một nước đi mạo hiểm, hay là một ván bài.
Binh hành hiểm chiêu, xuất kỳ chế thắng*!
*Binh hành hiểm chiêu: ý nói trong tình thế nguy cấp đưa ra độc chiêu có thể tổn hại bản thân nhưng cũng có cơ may lật ngược tình thế.
Xuất kỳ chế thắng: nghĩa gốc là dùng kỳ binh lính hoặc chiêu lạ để đánh thắng kẻ địch, nghĩa bóng là đánh thắng bằng cách bất ngờ.