Về phần vì sao lại có cách nói “nhánh phụ” này, thì không thể không kể tới phụ nữ An gia.
Gia quy* của An gia, cho phép một chồng nhiều vợ.
Không, nói đúng ra, hẳn phải là một chồng một vợ và nhiều vợ bé.
Mà con của vợ bé sinh ra, dù trai hay gái cũng không được hưởng quyền thừa kế chức vị người cầm quyền các dòng bên hay gia chủ An gia.
*Quy tắc trong nhà
Thật khó có thể tưởng tượng nổi, trong thời buổi thế kỷ 22 hiện giờ, trên Thái Bình Dương lại có một hòn đảo biệt lập, còn noi theo chế độ hôn nhân bất bình đẳng của thời kì triều đại phong kiến!
Nhưng đây chính là An gia.
Một dòng họ cổ xưa và thần bí, quyền thế, của cải, danh dự, vinh quang – ấy là đặc quyền của những người An gia được trao ngay từ khi ra đời.
Giống như chuyện hôm nay vậy, các mạch phụ đấu đá lẫn nhau, thấy được từ lâu nhưng không thể trách.
Tự hình thành trạng thái cân bằng trong vô hình, người làm gia chủ đương nhiên sẽ vui vẻ ngồi xem.
Trong những tình huống bình thường, An Tuyển Hoàng sẽ không nhúng tay vào.
Trong ngày thường, các nhánh phụ đen ăn đen là chuyện chẳng có gì đặc biệt.
Gây nhỏ đánh nhỏ, mày tranh tao nhường.
Tất cả đều ra tay trong bóng tối, đều sẽ không đặt nó lên bàn nói chuyện.
Thua rồi, coi như xui xẻo, lần sau tìm về là được.
Hôm nay mày ăn vũ khí đạn dược của tao, ngày mai tao sẽ đoạt ma túy của mày, có đi có lại, thắng thua mỗi thứ nửa phần.
Nhưng nhánh phụ dù sao cũng không nên tổn thương đến dòng chính nhánh thứ ba.
Di truyền huyết thống sao có thể để bị mai một cho được?
Cho nên, chẳng có gì khó hiểu khi trưởng lão của nhánh thứ ba vạch trần chuyện này ra trước mặt An Tuyển Hoàng với cơn giận dữ.
“Xin gia chủ bảo vệ lẽ phải!” Trưởng lão của nhánh thứ ba – Cao Thanh lặp lại, độ khom người sâu hơn.
Xem ra hôm nay ông ta quyết không buông tha cho nhánh thứ năm rồi.
Trưởng lão của nhánh thứ năm bấy giờ cũng khó xử.
An Thành tuy không phải con vợ cả, nhưng năng lực hơn người.
Được đứa con trai thứ ba của ông ta hết mực yêu thương, cũng là một người tài hiếm có.
Nếu ra tay nặng quá, làm tổn thương đến con vợ cả nhánh chính thứ ba, cháu nhánh tám.
Xem ra…!là họa không tránh khỏi rồi!
Nhưng, người ngồi trên ghế cao kia chưa lên tiếng, ông cũng không có tư cách lắm miệng vào lúc này.
“Tình trạng vết thương thế nào?” Khóe mắt Nguyệt Vô Tình thoáng nhìn qua dáng vẻ của người bên cạnh, đúng lúc đảm nhận vai diễn “người phát ngôn”, hỏi thăm.
“Lá phổi bên phải bị một viên đạn bắn xuyên qua, sau khi được cấp cứu thì giờ vẫn đang hôn mê.”
Nguyệt Vô Tình hướng ánh mắt trưng cầu ý kiến về phía người đứng đầu.
Vẻ mặt của An Tuyển Hoàng từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, sau khi ngẩng lên nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống trên người trưởng lão nhánh thứ năm ngồi ở dưới.
Chỉ một ánh mắt như vậy, đã khiến cho trưởng lão nhánh thứ năm phát lạnh từ tận đáy lòng, nắm chặt bàn tay, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông ta biết, đây là đang hỏi ý kiến mình.
Bảo vệ An Thành, vậy thì nhánh thứ năm chắc chắn phải chọn nhường lợi ích cho nhánh thứ ba.
Một khoảng thời gian rất dài sau này ắt sẽ không thể ngẩng đầu lên nổi.
Bỏ An Thành đi, nhưng lại tiếc người tài, nếu nhánh phụ muốn lớn mạnh, tuyệt đối không thể thiếu họ!
Tình huống khó cả đôi đường, ông ta cũng vô cùng khó xử…
An Tuyển Hoàng nhanh chóng thu ánh mắt về.
Anh biết, thời gian suy nghĩ đã đến, có khó đến mấy cũng phải lựa chọn.
Chỉ thấy trưởng lão nhánh thứ năm từ từ đứng dậy, cung kính hành lễ với người ngồi trên: “Thưa gia chủ, nhánh thứ năm tự biết đuối lý, bằng lòng giao người con cháu An Thành chẳng ra gì này cho nhánh thứ ba toàn quyền xử lý, tuyệt đối không xen vào nửa phần!”
Một câu nói, số phận của một người đã bị quyết định như thế, mà đương sự thậm chí còn không cần phải có mặt.
Dưới bánh xe quyền lực to lớn của trưởng lão, một người hoàn toàn không có sức mạnh để phản kháng!
So với việc hy sinh ích lợi của toàn nhánh, thì chẳng thà bỏ xe giữ tướng! Con cháu dòng thứ của nhánh thứ năm thịnh vượng.
Nếu có thể nuôi dưỡng ra một đứa An Thành, chắc chắn cũng có thể nuôi dưỡng ra người thứ hai, thứ ba!
Hôm nay, nếu người phạm tội là dòng chính của nhánh thứ năm, ông ta còn có thể suy nghĩ đến việc bảo vệ.
Nhưng một đứa dòng phụ nho nhỏ…
Vả lại, giờ còn có chuyện quan trọng hơn.
Một khi thành công, địa vị của nhánh thứ năm ắt hẳn sẽ nhảy vọt lên đứng đầu mười lăm nhánh, không ai có thể sánh cùng được nữa!
Đáy mắt trưởng lão nhánh thứ năm xẹt qua tia mưu mô.
Chỉ thấy ông ta lén nháy mắt theo hướng bên trên, đương nhiên mục tiêu không phải An Tuyển Hoàng, mà là người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi thẳng mình chếch sau lưng An Tuyển Hoàng.
Chỉ thấy người kia khoảng chừng ba bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn, khí chất nổi bật, búi tóc búi cao lên mang theo vẻ nghiêm túc trang trọng, gương mặt không nói không cười, trang phục rộng rãi khéo léo, mắt phượng khẽ nhếch.
Giờ phút này, bà ngồi ngay ngắn, bình tĩnh ung dung.
Bà ấy là mẹ của An Tuyển Hoàng, trước mắt đang là chủ mẫu gia tộc, Kỷ Tình.
An Kỷ Giang Tần, bốn gia tộc lớn tại thủ đô.
Bởi vì những năm gần đây thế lực của An gia dần dời sang nước ngoài, nên sức mạnh ở thủ đô đã không còn lớn được như trước.
Nhưng chỉ dựa vào những uy thế còn sót lại được bảo tồn của danh hiệu gia tộc đệ nhất.
Có thể tưởng tượng ra sự tồn tại làm mưa làm gió của nó lúc thời kỳ đỉnh cao ở thủ đô.
Dưới An gia, Kỷ gia là lớn nhất.
Đầu tiên, quyền lực của Kỷ gia không thể khinh thường.
Có rất nhiều người trong giới chính trị cùng quân đội, hơn nữa chức vị và quân hàm còn không thấp.
Thứ hai, đó là quan hệ thông gia với An gia, điều này giúp cho Kỷ gia hưởng lây được không ít hào quang.
Kỷ Tình, là em gái của Kỷ Cương – gia chủ hiện nay của Kỷ gia.
Với của cải cùng quyền thế của An gia, thực ra hoàn toàn chẳng tồn tại cách nói thông gia.
Ấy cũng là một trong những nguyên nhân vì sao mấy vị đại phu nhân của An gia trong vài thế hệ gần đây đều không có xuất thân từ gia tộc lớn, dòng họ quan chức, hay là dòng dõi quý tộc vương thất.
Đương nhiên, Kỷ gia đứng trước mắt An gia, chỉ có thể nói là trèo cao.
Nếu hỏi ai là người thực sự có thể sánh vai với gia chủ An gia về thân phận, thì dù cho có là nữ hoàng của một quốc gia cũng không đủ! Kỷ gia, không đáng kể chút nào!
Nhưng đây cũng không phải là nguyên nhân quan trọng nhất.
An gia không đồng ý những cuộc hôn nhân với vương tộc, dòng họ quan chức, là bởi vì An gia không cho phép phu nhân nắm quyền, cậy có thế lực nhà mẹ đẻ mà định nhúng tay vào việc quản lý hoặc thay đổi tộc quy về kế thừa huyết thống!
Vương triều* An gia luôn muốn người đàn ông có được quyền lực cùng tự do tuyệt đối, dù cho có là vợ cũng không thể ngang ngược mà can thiệp vào!
*Nghe đến nữ hoàng cũng không đủ địa vị là biết An gia là một gia tộc to lớn như thế nào rồi.
Cho nên nói đến vương triều cũng không sai đâu nha.
Bởi vì đến nay An Tuyển Hoàng chưa cưới vợ cả, quyền quản lý những việc nội vụ An gia vẫn được nắm Kỷ Tình trong tay.
Có hơi giống với kiểu khi vị trí hoàng hậu trống, thái hậu sẽ phụ giúp quản lý lục cung.