Giống như nhìn thấy một con mãnh hổ đang nhẹ nhàng ngửi một đóa hoa tường vi……..
Nói đến đầu bên kia, Dạ Cô Tinh vừa ngủ một giấc thật ngon, cảm thấy tinh thần sảng khoái.
Chiên một quả trứng, nướng một phần bánh mì, lại hâm nóng một ly sữa.
Cô ngồi ở trước bàn ăn, ăn từ từ, động tác thật tao nhã.
Gió thổi qua cửa sổ, mang theo mùi thơm nhẹ nhàng lành lạnh của bùn đất.
Thì ra, đêm hôm qua đã có một trận mưa lớn.
Một chốc mưa thu, một chốc lạnh.
Mùa đông, đang dần đến.
Thế giới trong TV dường như cũng bị ảnh hưởng của thời tiết.
Vẫn khí thế ngất trời, xu hướng ồn ào sôi sục, tiếng ồn khắp nơi như trước.
Sáng sớm hôm nay, mấy nhà truyền thông lớn có uy tín trong nước tranh nhau đưa cùng một tin tức làm cả xã hội khiếp sợ.
Cục trưởng tổng cục điện ảnh La Huy, giữ chức 10 năm, nghi ngờ nhận hối lộ, số tiền lên đến hàng triệu Đô-la Mỹ! Đời sống cá nhân thối nát, nghi ngờ chơi quy tắc ngầm với các nữ minh tinh, dụ dỗ c**ng bức cô gái tuổi vị thành niên.
Điều tra thêm một chút nữa lại phát hiện, ông ta còn tham ô công quỹ trong cổ phiếu, lợi dụng tin tức nội bộ, thao túng thị trường chứng khoán, kiếm lấy món lợi kếch xù.
Tin tức đưa lên, toàn xã hội khiếp sợ, nhân dân trong nước liền bùng nổ.
Quần chúng xúc động, yêu cầu điều tra rõ ràng, nghiêm khắc điều tra!
Đúng 10 giờ sáng, phiên tòa thẩm án phó cục trưởng tổng cục điện ảnh Kha Khánh Sơn được mở ra.
Ai ngờ phiên tòa chưa mở được 10 phút, Kha Khánh Sơn đã khóc lóc thảm thiết, kêu to rằng ông bị vu oan hãm hại.
Thái độ thay đổi cực nhanh, khẩn xin quan tòa cho ông được có quyền tự trần thuật trước pháp đình.
Bồi thẩm đoàn bàn bạc xong, cảm thấy chuyện này có liên quan rộng rãi.
Có một vị bồi thẩm viên trong đó yêu cầu truyền thông xã hội tiến hành tham gia giám sát.
Mười phút sau, công chứng viên có mặt, truyền thông cũng nghe được tin tức mà chạy tới.
Cho nên, lời trần thuật của Kha Khánh Sơn được truyền hình trực tiếp trước mặt người xem cả nước.
Ông nói rõ những năm gần đây tận tụy như thế nào, làm việc giữ khuôn phép ra sao, lại bị cục trưởng La lấy vợ con ra uy hiếp, để cho ông ấy một mình gánh hết tội lỗi.
Lập tức, toàn dân xôn xao, nói đây là án oan, tiếng ép thảo phạt La Huy lại càng ngày càng cao.
Vào khoảng 12 giờ trưa, La Huy đã bị người bên trên đưa đi và tiếp nhận điều tra.
Kha Khánh Sơn được tuyên trắng án và thả về.
Xã hội lại thêm tin chấn động, nhưng giới giải trí cũng không yên ổn.
Tạp chí “Thuần Ngu Thời Thượng” tổ chức họp báo vào lúc 11 giờ sáng, và thông báo rằng “Thuần Ngu Thời Thượng” đã được đổi tên thành “Thế Kỷ Phong Thượng”.
Cố Mộng, biên tập của “ZARK”, kiêm nhiệm vị trí tổng biên tập và sở hữu trọn đời 5% cổ phần của “Thế Kỷ Phong Thượng”.
“Báo hàng tuần Thuần Ngu” sửa thành “Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng”, chuyên về các bản tin giải trí, mỗi tuần ra một số, còn số đặc biệt sẽ ra vào giữa năm.
“Phỏng vấn ngôi sao” sửa thành “Quỹ đạo ngôi sao”, chuyên về các cuộc phỏng vấn với những người nổi tiếng được yêu thích, nửa tháng ra một số.
“ZARK” sẽ đổi thành một phiên bản hoàn toàn mới, chuyên nghiệp hơn, thời thượng hơn và đi trước thời đại.
Toàn bộ buổi họp báo do Vương Trực chủ trì.
Sau khi lễ bàn giao hoàn thành, Cố Mộng đích thân thông báo sẽ mời tổ phim “Over the city” làm khách mời trong số đầu tiên của cuộc phỏng vấn “Quỹ đạo ngôi sao”.
Nhân vật trang bìa ở số đầu tiên của “ZARK” sau khi chỉnh sửa là Áo Tím, một mình độc chiếm!
“Tạp chí Thế Kỷ Phong Thượng” sẽ đưa toàn bộ quá trình của “Over the city” cho một tổ phim bí mật xử lí, và sẽ là bên thông báo về tiến độ của đoàn làm phim!
Giới truyền thông ngạc nhiên, cư dân mạng sôi trào.
Với tình hình hiện tại, dường như “Thế Kỷ Phong Thượng” đã được kết nối với đoàn làm phim “Over The City” để hỗ trợ lẫn nhau.
“Over The City” giúp “Thế Kỷ Phong Thượng” bắt đầu.
“Thế Kỷ Phong Thượng” lại giúp “Over The City” truyền bá, quảng cáo.
Đúng là một mũi tên trúng hai con chim!
Mà hiện giờ được lợi nhất chính là những người hâm mộ “Over The City” và nhóm fan của Áo Tím hiện đang ngồi hóng trước màn hình.
Oa ha ha: “Nữ thần được lên trang bìa ‘ZARK’?!!!”
Anh trai sắc bén: “Còn có tổ phim thần bí độc nhất vô nhị tham ban?!!!”
Sông nhỏ lung tung: “Đi! Chị em xếp hàng mua tạp chí! Có muốn đặt trước không?”
“Đặt!”
“Đặt!”
“Phải đặt!”
……
Vào khoảng 2 giờ 30 phút chiều, weibo xác thực tên thật của Áo Tím được lập, weibo tên là… Cô Tinh.
Mô tả là: Áo Tím, nữ diễn viên đóng vai Tiêu Tinh trong “Over The City”.
Bên dưới giới thiệu vắn tắt: Dạ Cô Tinh, 22 tuổi, học đại học ở…
Lúc này mọi người mới giật mình kinh ngạc, hóa ra “Áo Tím” chính là….!Dạ Cô Tinh.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng, lặng lẽ, như những ngôi sao nhỏ phát sáng rực rỡ.
Dù chỉ là một ngọn lửa nho nhỏ cũng có thể cháy lan ra cả đồng cỏ lớn.
Đột nhiên, những fan Áo Tím kéo đến, số lượng người hâm mộ lập tức tăng vọt lên đến hàng chục triệu.
Dạ Huy Nguyệt cầm ipad nhìn con số trong cột fan tăng vọt, hơi sững sờ nhìn màn hình, rồi lại nhìn chị gái, nuốt nước bọt.
Như này… là… nổi rồi?
“Tiểu Dạ? Tiểu Dạ?” Tào Quân khẽ lay bả vai cậu, chẳng lẽ người này ngốc luôn rồi?
“Hả? Ồ… thầy Tào.”
Tào Quân uống xong ngụm nước, cúi đầu nhìn màn hình iPad, nhướng mày: “Giúp chị cậu tạo Weibo?”
Dạ Huy Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy! Đúng rồi, thầy Tào, nghe nói thầy có con mắt nghệ thuật.
Vậy thầy có thể giúp tôi xem bức ảnh nào trong số này ổn chút, để dùng làm hình đại diện được không?” Nói xong ngón tay cậu lướt lướt vài cái trên màn hình bày ra những bức ảnh, tất cả đều do chính tay cậu chụp.
Tào Quân bĩu môi, ghét bỏ nhìn lướt qua các bức ảnh, dường như rất khó coi, nhanh chóng rời mắt đi.
“Sao vậy? Có vấn đề gì sao?”
Sau hơn nửa tháng ở chung với nhau, Dạ Huy Nguyệt và toàn bộ hàng trăm người trong tổ phim đã trở nên thoải mái, tự nhiên hơn.
Tào Quân cũng vậy, từ sau khi cả hai cùng nhau ăn tối, tình cảm đã đột nhiên phát triển vượt bậc!
“Ảnh này ai chụp vậy?”
“Là tôi.”
“Khụ khụ khụ… Th ô tục! Thật quá th ô tục!” Vừa nghe đó là do Dạ Huy Nguyệt chụp, Tào Quân không hề nể mặt, thẳng thắn chê bai.
Vì thằng nhóc này có năng lực chịu đựng vô cùng lớn!
Quả nhiên…
Dạ Huy Nguyệt không hề biểu hiện ra một chút nổi giận hay bất mãn, chỉ gãi đầu, bồn chồn: “Vậy phải chụp như thế nào?”
Tào Quân âm thầm gật đầu, ánh mắt nhìn về phía cảnh đẹp trong trường quay.
Dạ Cô Tinh ngày càng điêu luyện hơn, thành tựu trong tương lai của hai chị em nhà này nhất định không thể khinh thường…
Một người trầm lặng như nước, nhìn cái đã hiểu thấu.
Một người tâm tư nhạy bén, giảo hoạt, không đơn giản! Cũng không hề tầm thường!
Dạ Huy Nguyệt mỉm cười: “Thầy Tào, thầy có thể chỉ giúp tôi với được không?”
Đôi mắt của Tào Quân sáng lên, đột nhiên như thể tìm thấy một người bạn tri kỷ.
Ông đặt cốc nước xuống và chạy vào phòng của đạo diễn, cầm chiếc máy ảnh bảo bối qua, vẻ mặt phấn khích, ánh mắt sáng ngời, khoe khoang trước mặt Dạ Huy Nguyệt: “Tự xem đi.”
Sau đó, không ngoài dự đoán nghe thấy Dạ Huy Nguyệt hít sâu một cái, ông đắc ý nhướng mày: “Thế nào? Không tồi chứ…”
“Ồ! Ông chụp ảnh chị của tôi!” Nhưng mà quả thực chụp đẹp hơn cậu rất nhiều…
“Khụ khụ khụ…” Tào Quân suýt nữa bị sặc, vẻ mặt lập tức đen xì: “Đó không phải điều quan trọng! Cậu nhìn xem, còn chụp nhiều lắm! Tấm này, tấm này, còn có tấm này nữa…”
Dạ Huy Nguyệt vuốt cằm, gật đầu cảm thán: “Quả thật rất tốt…”
Sắc mặt Tào Quân vui vẻ, kỹ thuật chụp ảnh của ông chính là cấp bậc chuyên nghiệp tuyệt đối.
Ai ngờ Dạ Huy Nguyệt đột nhiên chuyển: “Đó là vì chị tôi xinh đẹp!”
Tào Quân đang tươi cười đột nhiên cứng đờ.
Được rồi, ông thừa nhận, đây cũng là một nguyên nhân quan trọng.
“Khụ khụ… Đều tốt, đều tốt… “
Nhưng không phải cũng có kỹ thuật cao siêu của ông sao? Có ai muốn xóa bỏ công lao của mình chứ! Hừ! Thằng nhóc thối tha!
Vào buổi chiều, khi đám đông fan hâm mộ Áo Tím đang hồi hộp tìm hiểu tên thật của nữ thần, một làn sóng phúc lợi khác lại ập đến!
Áo Tím đã đăng một bức ảnh đẹp đẽ về “Over the City” và ngay lập tức làm thỏa mãn con mắt một đám đông fan hâm mộ.
Trong ảnh, Áo Tím mặc váy ca rô trắng, chân đi một đôi giày da Martin của Anh.
Tóc buộc đuôi ngựa cao, để lộ vầng trán đầy đặn mịn màng.
Đôi mắt đen láy sáng như sao trên trời, đôi môi anh đào khẽ mỉm cười, một làn gió nhẹ thổi bay làn váy.
Trên gương mặt là hơi thở trẻ trung nồng nàn.
Ánh mắt nhìn mọi người hơi mơ hồ, mông lung, gợi lại bao kỷ niệm về một thời thanh xuân tươi đẹp, ngây ngô.
Nhưng rung động còn nhiều hơn thế nữa.
Người phụ nữ tao nhã đeo tai nghe ngồi trước micro phát sóng, khẽ mỉm cười, yên lặng lắng nghe.
Tựa như đồng hồ đang ngừng chạy, năm tháng yên bình lặng lẽ.
Một cô gái đã trải qua những thăng trầm của cuộc sống, trau chuốt của tháng năm.
Giữa hai hàng lông mày bắt đầu nhìn thấy vẻ trưởng thành, không còn vô tư như trước.
Nhưng vẫn không mất đi sự chân thật, cả người tràn ngập tia ấm áp, dường như có thể xoa dịu những trái tim bị tổn thương.
Nhưng bức ảnh cuối cùng mới thực sự làm cho người ta kinh ngạc.
Trong căn phòng trống trải và lộng lẫy, cô gái thu mình lại như một quả bóng nhỏ, vùi đầu trong vòng tay.
Mặc một chiếc váy liền mỏng màu xanh lam, dây váy vì động tác của cô khẽ trượt xuống, lộ ra tấm lưng ngọc bích như nhung mịn, sáng ngời, trắng như sứ không tỳ vết.
Cái sự bi thương, bất lực, thẫn thờ đó tạo cảm giác như bị kim đâm làm nhói lòng người xem!
Mức độ kỳ vọng của mọi người dành cho “Over The City” đã nâng lên một tầm cao mới với sự xuất hiện của bộ ảnh tuyệt vời này, gần giống với bộ phim “Survival in the Wasteland” do Tần Tuấn đã lên kế hoạch nhiều năm!
Mà lúc này, ở studio “Over The City”, theo lệnh của Vương Thạch phát ra một tiếng…!Cạch!
Xung quanh bất ngờ vang lên một tràng pháo tay nồng nhiệt: “Chúc mừng Cô Tinh đã quay xong!”
Tiêu Mộ Lương tiến lên, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Nhưng chỉ có mỗi động tác đó, còn để lại một khoảng trống lớn giữa hai người.
Giọng nam trầm thấp, nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Chúc mừng em, Tử Tử…”
Sau đó đột nhiên lùi lại, quay người bỏ đi.
Phản ứng đầu tiên của Dạ Cô Tinh là sững sờ, tiếp theo cười khổ.
Hoá ra anh đã sớm phát hiện……
Đúng vậy, mặc dù ngoại hình và tính cách đã thay đổi, nhưng khi hai người diễn với nhau, sự ngầm hiểu tựa như đã hợp tác nhiều năm, không thể lừa được người khác.
Khi bang Hải Long bị giải tán, bác sĩ riêng Hà Thủy Quang vẫn ở lại, và giờ anh ta trở thành bác sĩ chuyên dụng cho tổ chức Ám Dạ.
Cơ thể của Tiêu Mộ Lương tàn tạ, dạ dày và phổi của anh bị tổn thương ở các mức độ khác nhau.
Dạ Cô Tịnh đặt gánh nặng điều trị cho Tiêu Mộ Lương lên vai Hà Thủy Quang.
Đây có thể coi là một kiểu giám sát trá hình.
Đánh giá từ những thông tin mà Hà Thủy Quang gửi cho, có thể thấy thái độ của Tiêu Mộ Lương thực sự đã thay đổi đáng kể.
Lúc bắt đầu, anh ta từ chối điều trị và phục hồi, bây giờ đúng hẹn, mỗi tuần một lần đều tới phòng khám của Hà Thủy Quang.
Có vẻ như tất cả những tổn thương trong quá khứ đã dần phai mờ sau cái chết của Chu Lâm.
Tiêu Mộ Lương là nuối tiếc của cô ở kiếp trước.
Kiếp này, cô hy vọng có thể nhìn thấy anh ấy hạnh phúc.
Nhanh chóng gấp gáp, toàn bộ đoàn phim gia tăng tốc độ làm việc.
Cuối cùng, tất cả các cảnh quay của Tiêu Tinh cũng đã hoàn thành trong hôm nay.
Ngoài vai nam hai do Thẩm Thác Tôn Uy đóng.
Cô muốn hoàn thành vai diễn nữ chính trước.
Bên phía Đàm Hạo xảy ra chuyện lớn, cô phải đích thân đi về phía nam một chuyến.
Nhưng trước khi đi còn phải gặp một người…
Đây là một câu lạc bộ tư nhân cao cấp trực thuộc tổ chức Ám Dạ, có tính bảo mật vô cùng tốt.
Hàng loạt nhà cổ, phòng ốc hoa lệ, tràn ngập hơi thở mang phong cách cổ xưa.
Tiếng nước róc rách, tùng xanh bách biếc, không gian thoải mái, dễ chịu.
Nội thất sáng sủa sạch sẽ, gió lùa qua sảnh chính mang theo cảm giác cao quý.
Bức bình phong cực lớn chia không gian bên trong phòng thành hai phần, tạo cảm giác thần bí, ảo diệu, ẩn giấu cao thâm.
Đúng lúc này, cửa phòng khẽ bị đẩy ra, giọng nói trầm ổn của Vu Sâm nhàn nhạt truyền vào trong phòng: “Cục trưởng Kha, mời.”
Đôi môi đỏ mọng của Dạ Cô Tinh khẽ nhếch lên, đến rồi…
Thành thật mà nói, Kha Khánh Sơn nghĩ rằng tất cả những điều xảy ra ngày hôm nay thật khó tin.
Ông thậm chí còn tự hỏi liệu mình có phải đang mơ không!
Khoảnh khắc đồng ý gánh tội thay La Huy, ông đã nghĩ ông chắc hẳn phải chết.
Nhưng vì vợ con, ông không có lựa chọn nào khác.
Thế nhưng đêm qua, khi người đàn ông kia đến nói điều đó trước mặt ông một câu…!nhẫn nhịn, lúc cũng không thể nhịn được, thì sẽ kinh ngạc tới sợ hãi.
Đúng vậy! Cho dù ông ấy có dốc hết sức ôm lấy tất cả tội lỗi, cam tâm tình nguyện trở thành người gánh tội thay, La Huy sẽ thật sự bỏ qua cho Thư Mẫn và Hiểu Yến sao?
Không! Ông ta sẽ không! Ông ta sẽ hoài nghi liệu rằng ông có giấu đi chứng cứ phạm tội của ông ta hay không.
Thậm chí còn có thể có ý định giết cả mẹ con Thư Mẫn!
Sau khi nghĩ ngợi thông suốt, Kha Khánh Sơn tự cảm thấy mình thật ngu ngốc.
Ông làm như vậy không phải là cứu mẹ con cô, mà chính là đẩy mẹ con cô tới đường chết!
Một khi tòa án kết tội ông, La Huy sẽ thành công thoát thân, còn mẹ con Thư Mẫn chắc hẳn sẽ..…
Tay chân ông lập tức cảm thấy lạnh lẽo…
May mà mọi chuyện vẫn còn kịp! Cho dù có chết, ông cũng muốn kéo theo La Huy, để giải tỏa nỗi lo về sau cho hai mẹ con!
Không thể không nói, Kha Khánh Sơn có thể suy nghĩ cẩn thận tất cả, một chút đã thông.
Đồng thời trong phiên toà ngày thứ hai, hành động đột nhiên trở nên quả quyết.
Điều này chứng minh ông ta là một người vô cùng quyết đoán!
Không dây dưa lằng nhằng, hành động quả quyết và có phong cách làm việc chăm chỉ liều lĩnh.
Điều đó làm cho Dạ Cô Tinh âm thầm gật đầu.
Mới ngắn ngủi không quá một ngày, La Huy ngã ngựa, mà ông lại được thả tự do trước toà.
Đồng thời bên trên vì trấn an ông, đã mơ hồ tiết lộ muốn giao vị trí cục trưởng này cho ông.
Kha Khánh Sơn cảm thấy tình thế thay đổi có chút nhanh đến bất ngờ.
Nhớ tới người đàn ông mặc đồ đen đêm qua.
Cậu ta thực ra là ai? Tất cả có liên quan tới cô gái này hay không?
Cậu ta cứu ông vì có mục đích gì?
Tất cả những điều này giống như một đám sương mù, vây kín ông ở một chỗ, khiến tròng lòng ông bất an.
Nhưng đúng vào buổi chiều, sau khi ông được thả, một nhóm người mặc đồ đen đã “mời” ông đến nơi này.
Liệu mọi bí ẩn có được giải đáp?
Kha Khánh Sơn đi đến phía sau tấm bình phong.
Đầu tiên một chữ “Thiện” như rồng bay phượng múa đập vào mắt.
Sau đó ánh mắt ông thoáng di chuyển, thế nhưng lại thấy một người cô gái trẻ đang ngồi khoanh chân.
Khi nhận ra có người tới, cô gái cũng không có ngước mắt lên, mà chỉ dùng nước nóng rửa sạch bộ ấm chén rồi đặt lên trên bàn trà trước mặt.
Cô đặt bình trong tay xuống, thấy có hơi nước bốc lên từ miệng bình, gọi là… ngọc hồ hàm yên.
Sau đó, động tác lưu loát chọn lựa lá trà, nhìn thân lá trà rất đẹp và màu sắc tươi tắn.
Là một người yêu trà và thưởng thức trà, Kha Khánh Sơn chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhận ra đó chính là Bích Loa Xuân* hảo hạng.
*Trà Bích Loa Xuân: Một loại trà hảo hạng phổ biến ở Tô Châu, Giang Tô, Trung Quốc.
Động tác của cô gái thư thái, lưu loát sinh động như nước chảy hoa trôi.
Mọi chuyển động đều toát lên sự thản nhiên, tao nhã.
Pha trà xong, cô gái cầm lấy chén trà đẩy sang vị trí đối diện.
Nước trong xanh, hương trà tràn ngập, sau đó lông mày hơi giãn ra, nhẹ nhàng nói: “Cục trưởng Kha, mời ngồi.
Nghe nói ông cũng là một người thích trà.
Hay là thưởng thức một chút, xem những kỹ năng vụng về này có vừa mắt hay không?”
Giọng nói của cô trong trẻo như nước suối trong khe núi, lại như tiếng ngọc bội leng keng, lặng yên, không có gợn sóng.
Kha Khánh Sơn thuận theo lời cô nói mà ngồi xuống.
Mấy năm làm quan chức đã tôi luyện ông, giúp ông có thể lập tức bình tĩnh lại trong bầu không khí xa lạ có chút kỳ quái này.
Ông nhẹ nhàng nhấp một ngụm: “Trà ngon.”
Dạ Cô Tinh lộ vẻ tán thưởng: “Cục trưởng Kha là người thông minh, tôi cũng không muốn quanh co lòng vòng thêm nữa, vậy chúng ta đi thẳng vào vấn đề.”
Sắc mặt Kha Khánh Sơn khẽ run, đặt chén trà xuống, nặng nề nói: “Mời.”
“Được.
Tôi hao tổn nhân lực vật chất, thậm chí không tiếc kéo La Huy ngã ngựa, cứu ông ra khỏi ngục tù.
Đương nhiên không phải là do có lòng tốt.
Tôi tin tưởng trong lòng cục trưởng Kha cũng rõ ràng, đương nhiên tôi cũng có yêu cầu!”
Quả nhiên, ông ta đoán không sai! Chỉ là không nghĩ tới sẽ là một cô gái trẻ như vậy, tầm tuổi chỉ tương đương con gái mình…
“Cô muốn cái gì?” Mà ông ta cũng không dám xem cô như một cô gái bình thường.
Khí chất như thế này này, còn có dã tâm ẩn hiện giữa hai đầu lông mày, đều tỏ rõ cái sự không tầm thường của cô!
Ông ta không thể không chuẩn bị tâm lý, sẵn sàng chiến đấu!