Mở tờ giấy trắng trong tay ra, quả nhiên là bản vẽ khẩu súng lục đã được thay đổi mà Thôi Phong cầu còn không có.
Mỗi một nét bút, mỗi một đường vẽ đều dùng tay vẽ, giải thích rất tường tận.
Cô biết, đây chính là lựa chọn của Tề Dục.
Còn cô chỉ cần cầm cái này trưng ra trước mặt Tiền Kỳ Bân.
Dựa theo sự yêu thương của ông ta dành cho Tề Dục, việc tiêu diệt bang Lão Hằng chẳng qua chỉ còn dựa vào ý nghĩ của cô mà thôi.
Tề Dục, rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì…
…
Hắc đạo ở thành phố A đang nổi lên mạnh mẽ và thay đổi rất nhanh chóng.
Bang Lão Hằng không lâu trước đó còn đang kiêu ngạo vì không ai sánh nổi, chỉ trong một đêm đã chịu khổ ngập đầu.
Lão đại Thôi Phong không rõ tăm tích.
Người trong bang ai chết thì chết, ai trốn thì trốn.
Bang Lão Hằng hoành hành ở thành phố A mười năm, nay tuyên bố bị sụp đổ hoàn toàn.
Một thế lực có tên là “tổ chức Dạ” đột ngột mọc lên từ dưới đất như măng sau mùa mưa, nhanh chóng từng bước thôn tính địa bàn của bang Lão Hằng, với phong cách kiên quyết và thủ đoạn sắt bén.
Mấy bang hội nhỏ lẻ tận mắt chứng kiến bang Lão Hằng bị tiêu diệt cũng biết mình không có khả năng tranh giành với tổ chức Dạ, vì thế tất cả đều đầu hàng.
Đến bây giờ giới hắc đạo ở thành phố A của tỉnh Giang Tây hiển nhiên trở thành thiên hạ của tổ chức Dạ.
Ở Vọng Giang Lâu cách đây không lâu, tại phòng riêng, nơi Thôi Phong chỉ điểm giang sơn, lộ ra tham vọng to lớn trước đó.
Bóng dáng mảnh khảnh của người con gái, bóng lưng suy sụp của ông lão.
Phía sau hai người máu tươi chảy uốn lượn đầy đất, còn có một người ngã trên vũng máu.
Đó là người bị thế giới bên ngoài đồn là đã mất tích – Thôi Phong, lão đại của bang Lão Hằng.
“Cảm ơn.” Giọng nói lạnh nhạt của cô gái vang lên, mùi máu tươi quanh quẩn trên cánh mũi làm cho hàng lông mày thanh tú nhíu lại.
“Tôi chỉ vì Dục nhi mà thôi.” Trong mắt Tiền Kỳ Bân hiện lên sự phức tạp, vì sao Tề Dục lại cứ xem trọng cô gái này? Một người con gái thuộc về giới hắc đạo, lại đang mang thai, tính cách lạnh lùng và có bản lĩnh kiên cường…..
Cô tựa như một điều bí ẩn mà Tề Dục sẽ không bao giờ nắm bắt được…
Phận làm cha, ông đã mắc nợ đứa con của mình rất nhiều.
Đời này ông chỉ hy vọng nó có thể bình an, kết hôn sinh con, già đi rồi chết, cả đời chỉ có vui vẻ và hạnh phúc.
Cho nên ông mới buông bỏ sự thù hận, che giấu thân phận.
Chỉ dựa vào sức lực của mình làm bức tường che mưa chắn bão vì con, để cho Tề Dục có được cuộc sống của người bình thường.
Nhưng mà ông không nghĩ tới cuối cùng nó vẫn vướng vào sự ác liệt đẫm máu bên trong giới hắc đạo…
Nghiệt ngã! Thật sự rất nghiệt ngã!
Tạo hóa thật biết trêu người.
“Bang Lão Hằng đã bị tiêu diệt.
Ông với Tề Dục đi hay ở tôi cũng không miễn cưỡng nữa.” Vẫn là câu nói kia của Dạ Cô Tinh – dưa xanh thì không ngọt.
Cô không muốn sử dụng thủ đoạn để cưỡng ép người cô muốn dùng khuất phục.
Tiền Kỳ Bân cười tự giễu: “Tất cả là do Dục nhi tự mình lựa chọn.
Tôi còn có thể nói cái gì nữa đây?”
“Nếu đã như vậy, tôi sẽ rót vốn đầu tư thành lập một kho vũ khí và đạn dược ở thành phố A.
Sau này toàn bộ súng ống đạn dược của tổ chức Dạ sẽ giao cho ông và Tề Dục phụ trách.
Ông yên tâm đi, tôi tuyệt đối sẽ không tiết lộ hành tung của ông và Tề Dục.
Ngoài ra việc đặt kế hoạch xây dựng phòng thí nghiệm về súng ống đạn dược cũng được đề lên chương trình thảo luận.
Tôi cũng hy vọng rằng nó có thể được hoàn thành cùng lúc với kho vũ khí và đạn dược.
Còn về phương diện tài chính thì ông không cần lo lắng, tôi chỉ cần chất lượng mà thôi.
Sau khi phòng thí nghiệm xây dựng xong, tôi sẽ giao cho Tề Dục toàn quyền quản lý.
Bởi vì tài năng của anh ta cần phải có được sự hỗ trợ tốt nhất từ bên ngoài.”
Tiền Kỳ Bân sững sờ.
Những bậc tiền nhân Tiền gia bọn họ qua nhiều thế hệ đều là nhà vật lý học hay nhà hóa học.
Tài năng của Tề Dục so sánh với người cha như ông, chỉ có hơn chứ không kém!
Ngay cả súng Revolver mà quân đội Pháp không tài nào phát triển nổi, đều được anh ta cải tiến thành công.
Lẽ ra anh ta phải đứng trên đỉnh cao của thế giới này, và nhận được sự ngưỡng mộ của trăm ngàn người.
Nhưng mà không thể ngờ…
Tuy thời gian ở chung giữa hai người chỉ có ba ngày ngắn ngủi, nhưng Dạ Cô Tinh vẫn có thể nhận ra được Tề Dục là một người rất mê các loại súng.
Điều này có thể thấy được khi nhìn thấy những vết chai lởm chởmtrên tay anh ta.
Cái loại tình yêu này dường như đã ăn sâu vào trong máu thịt, trở thành bản năng lúc nào không hay.
“Hướng nghiên cứu của phòng thí nghiệm kia…”
Đôi mắt lạnh lẽo của Dạ Cô Tinh híp lại, nhẹ nhàng thốt ra hai chữ, nhưng lại làm cho cơ thể Tiền Kỳ Bân đột nhiên chấn động: “Hạt nhân.”
“Cô…” Bên trong ánh mắt của lão già tràn đầy sự kinh ngạc.
Cô gái này…!có dã tâm này thật là lớn.
Vậy mà lại để ý vũ khí hạt nh@n…
“Ông Tiền, tôi biết rất rõ ông là hậu duệ của ai.
Trong Tiền gia các người đã từng có người nghiên cứu thành công.
Nên việc này đặt vào tay ông cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Hơn nữa Tề Dục còn do ông đích thân dạy bảo, cực kỳ tài năng.
Mà tôi cũng là người học vật lý hạt nhân, nắm trong tay tài liệu nghiên cứu và hướng nghiên cứu mới nhất hiện nay trên thế giới.
Ông nghĩ xem chúng ta cần có bao nhiêu thời gian?”
Trong phút chốc, ánh sáng mờ ảo lướt qua gương mặt xinh đẹp của cô gái.
Môi khẽ mỉm cười lộ ra vẻ ngang ngược và nghiêm nghị tranh giành với thiên hạ, khiến cho người khác không đủ can đảm để lại gần, khó có thể che dấu được sự sắc sảo.
Tiền Kỳ Bân thoáng chốc cảm thấy kinh sợ.
Đầu ngón tay run rẩy chỉ về phía cô gái trước mặt.
Nhưng trái tim tĩnh mịch nhiều năm lại bắt đầu âm ỉ nóng lên, giống như muốn bùng cháy dữ dội.
Một tia sáng yếu ớt xẹt qua đôi mắt Dạ Cô Tinh.
Cô biết trong lòng Tiền Kỳ Bân đang dao động.
Không ai bằng lòng chôn kiếm trong cát vàng, để ngọc sáng phủ đầy bụi cả.
Đã là một thanh đao tốt vì sao không để nó tắm máu?
Đã là một viên ngọc quý thì sao có thể để nó chỉ phát sát trong đêm?
“Ông và Tề Dục có thể tự do ở bên ngoài giới hắc đạo của tổ chức Dạ.
Chỉ cần phụ trách vũ khí, súng ống đạn dược cùng với thí nghiệm hạt nhân.
Tiền bạc, thiết bị, nhân tài hay tài liệu, tất cả không cần ông quan tâm.
Năm năm, tôi cho các người thời gian năm năm…”
Mà điều thật sự khiến Tiền Kỳ Bân đi đến quyết định, chính là câu tiếp theo của Dạ Cô Tinh…
“Sau năm năm, Tề Dục sẽ đứng trên bục nhận giải thưởng cao nhất của giải Nobel.
Vinh quang này, cùng với sự ngưỡng mộ của toàn thế giới vốn nên thuộc về anh ta.”
Hai người bắt tay nhau, khoảnh khắc đánh dấu sự ra đời của một thời đại mới sẽ được ghi nhớ mãi mãi.
Trong tương lai gần.
“tổ chức Dạ” sẽ trở thành một thần thoại tồn tại trong giới hắc đạo.
Mà chủ nhân của nó cũng sẽ trở thành người duy nhất trên toàn thế giới có được vũ khí hạt nh@n cho riêng mình.
Người đang sống ở trần gian nhưng lại thoát khỏi sự trói buộc của thế giới bên ngoài!
Đây là sự tự do mà Dạ Cô Tinh theo đuổi suốt cuộc đời này….!Đứng ngạo nghễ trên cao nhìn xuống dưới thiên hạ.
Trước khi đi, Tiền Kỳ Bân lấy ra một khẩu Revolver tinh xảo từ trong ngực đưa cho cô.
Dạ Cô Tinh nhướng mày, ánh mắt khó hiểu.
Ông già khẽ thở dài, thu lại vẻ bề ngoài nghiêm túc lạnh lùng.
Nói cho cùng thì ông cũng chỉ là một người cha bình thường mà thôi: “Đây là ý của Tề Dục.”
Thôi vậy… Nếu Tề Dục đã lựa chọn con đường này, ngoại trừ việc từ bỏ, ông còn có thể làm cái gì đây? Ông đã nợ đứa con này của mình thực sự là quá nhiều…
Dạ Cô Tinh đưa tay nhận lấy.
Đây là một khẩu Revolver được chế tạo khéo léo, tay cầm màu đen, nòng súng màu bạc.
Tuy chỉ có sáu lỗ đạn nhưng nòng súng cứng rắn, tốc độ bắn chắc chắn sẽ không giống bình thường.
Hơn nữa còn có thể tùy ý xoay vòng, khéo léo tinh xảo.
Thoạt nhìn giống như một khẩu súng đồ chơi xinh đẹp.
Nhưng giây phút thật sự cầm nó trong tay, một sức bật mạnh mẽ cứ thế ập đến.
Gần như có khả năng làm cho những người yêu súng phải bon chen dành lấy.
Dạ Cô Tinh nhận lấy và nói: “Thay tôi cảm ơn anh ta.”
Tiền Kỳ Bân cứ như muốn nói lại thôi.
Mắt thấy Dạ Cô Tinh xoay người muốn đi mới khẽ cắn môi, mở miệng nói: “Cô có thể… đến thăm nó hay không?”
Bước chân Dạ Cô Tinh không hề dừng lại, cô khoát tay: “Không cần thiết.”
Sau đó đi ra khỏi phòng.
Tiền Kỳ Bân cười khổ thành tiếng, tóc mai hoa râm run lên nhè nhẹ.
Dục nhi, xem ra con đã đoán đúng rồi.
Đó là một người phụ nữ có trái tim lạnh lẽo.
Nhưng… vì sao con cứ muốn đâm đầu vào?
…
Sau cuộc hẹn gặp mặt với Tiền Kỳ Bân, Dạ Cô Tinh quay về khách sạn.
Đàm Hạo, Vương Trực và Dạ Thất cũng không còn ở đó nữa.
Hiện giờ, bang Lão Hằng đã bị tiêu diệt.
Công việc của tổ chức Dạ phải xử lí rất là nhiều.
Ba người họ bận rộn đến sứt đầu mẻ trán.
Dạ Cô Tinh đi tắm rửa.
Cô thầm cảm thán rốt cuộc mình cũng có được một giấc ngủ ngon.
Chuyện bên này đã xử lý xong xuôi, đã đến lúc nên trở về thủ đô rồi….
Chỉ là chuyện của Tề Dục, hiện giờ càng gieo nhiều hy vọng thì sau này nhận về càng nhiều tổn thương.
Nếu đã không quan tâm thì không cần bắt đầu làm gì.
Dạ Cô Tinh bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, đôi mắt mơ màng buồn ngủ, cô bò đến cuối giường.
Bởi vì bác sĩ bảo bức xạ của di động hay máy tính sẽ có ảnh hưởng không tốt đối với thai nhi.
Cho nên lúc đi ngủ phải để những thiết bị này ra thật xa.
“Alo…” Giọng nói lười biếng của cô gái còn đang mơ ngủ có chút ngây thơ.
“Alo.” Dạ Cô Tinh bắt máy, đợi đến khi nhìn thấy màn hình hiển thị số điện thoại của người gọi, khóe miệng mới cong lên một nụ cười mỉm, nhẹ nhàng mở miệng: “An Tuyển Hoàng…”
Thật ra đến bây giờ cô vẫn rất thích gọi anh bằng cả họ lẫn tên.
Bởi vì nếu gọi là “anh yêu” thì rất buồn nôn.
Gọi “Hoàng” lại thấy quá khác người.
Cô vẫn biết ngượng ngùng đó nha!
“…”
Dạ Cô Tinh nhíu mày, làm sao lại không nói lời nào vậy? Người đàn ông này chỉ là không nói nhiều lắm, chứ không phải là không nói gì….
“Alo? Có nghe thấy tôi nói gì không? An Tuyển Hoàng!?” Dạ Cô Tinh hơi nóng nảy.
Chẳng lẽ ba bang Mafia nước Mỹ đã làm cái gì sao?
“Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không? Anh nói cái gì đi?”
Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu, dưới đáy mắt hiện lên sự lạnh lẽo.
Cô bắt buộc chính mình phải bình tĩnh lại, não nhanh chóng phân tích tình huống.
Đúng lúc này giọng nói ở đầu dây bên kia truyền đến…
“Người đàn ông kia là ai?”
Dạ Cô Tinh nhẹ nhàng thở ra không có việc gì là tốt rồi.
Nhưng chưa đến một giây trái tim buông xuống bỗng chốc nảy lên, đột nhiên cảm thấy có hơi không biết phải làm sao: “Đàn ông? Người đàn ông nào?”
“… Là người đàn ông nói em đang tắm.”
Dạ Cô Tinh ngẩn người, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?
“An Tuyển Hoàng, anh chắc chắn là mình đang nói chuyện với tôi không đó?”
“Là ai?”
Người này đang nói linh tinh cái gì vậy? Người đàn ông nào nói cô đang tắm? Cái gì mà loạn hết lên thế này… Chờ đã!
Cô nhớ tối hôm qua Dạ Thất có vào phòng đúng lúc cô đang tắm.
Hay là…
Dạ Cô Tinh vội vàng mở nhật ký cuộc gọi ra.
Quả nhiên tối hôm qua lúc chín rưỡi, An Tuyển Hoàng có gọi điện cho cô.
Chết tiệt!
Chắc chắn Dạ Thất đã thêm mắm dặm muối, nói hươu nói vượn cái gì rồi! Trong khoảng thời gian này, Dạ Thất cứ quấn lấy cô hỏi về chuyện cha của đứa bé.
Mỗi lần nhìn thấy những người đàn ông vây quanh cô, lại giống như hận không thể dùng ánh mắt để gi3t chết người ta.
Ngay cả Đàm Hạo, Vương Trực hay những người của tổ chức Dạ từng tiếp xúc với cô cũng bị nhắm đến!
Cô không thể tưởng tượng được một người con trai nghe điện thoại của cô, nói cho An Tuyển Hoàng biết cô đang tắm, thì người đàn ông bá đạo ngông cuồng kia sẽ có vẻ mặt như thế nào đây….
Dạ Cô Tinh thấy cuộc trò chuyện vẫn chưa bị ngắt mới vội vàng giải thích: “Anh nghe tôi nói, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu.
Tối hôm qua thật sự là tôi đang tắm nhưng tôi không có cùng…”
“Mở cửa.” Giọng nói của người đàn ông lạnh như băng, ẩn giấu sự tức giận nhưng lại cố kiềm chế.
Dạ Cô Tinh đứng ngơ ngác giống như bị sét đánh.
Một cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng.
Ngay sau khi di động rơi xuống đất.
Tiếng đập cửa lập tức vang lên…