“Ai trước đây?” Dạ Cô Tinh nhướng mày.
“Tùy em.” Giọng người đàn ông trầm lắng.
Trong mắt lướt qua một tia sáng, Dạ Cô Tinh cười nhẹ: “Vậy em sẽ không khách khí đâu!”
“Được.”
Cô lấy khẩu súng lục màu bạc được Tề Dục tặng từ trong ngực ra, nâng lên, ngắm và bắn.
Mỗi một động tác đều rõ ràng lưu loát, không có chút dài dòng nào.
Trong khoảnh khắc ấy, khí thế quanh người Dạ Cô Tinh cũng đột nhiên thay đổi.
Hơi thở đầy ý chí kiên cường lành lạnh bao vây cô từng tầng tầng lớp lớp.
Khí thế lớn mạnh như thế khiến cho Minh Chiêu và Tư Kình Dận đang thi đấu với nhau cũng không nhịn được mà bị phân tâm, liếc qua rồi bắn lệch hồng tâm.
Hai người liếc nhau, đều thấy được vẻ khiếp sợ trong mắt người kia.
Khí thế bậc này bọn họ mới chỉ cảm thấy được trên người gia chủ thôi, không ngờ rằng người phụ nữ này…
Một tiếng nổ đột nhiên vang lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía hồng tâm.
Chỉ thấy hồng tâm kia giờ đã cháy sém, còn bốc lên khói trắng mờ mờ.
Một lỗ thủng lớn bị đốt cháy tạo ra, giờ còn lại một vòng đường viền tròn màu đỏ.
Hồng…!hồng tâm…!không còn nữa?
Như…!như vậy gia chủ phải bắn thế nào đây?
Dạ Cô Tinh thổi nòng súng một cách tự nhiên, trong mắt cũng hiện lên chút ngạc nhiên.
Không ngờ rằng uy lực của súng lục sau khi được Tề Dục cải tiến lại lớn đến vậy.
Tuy cũng không mạnh hơn khẩu Desert Eagle* cho lắm, nhưng lại thích hợp dùng một phát nổ đầu nhất!
*Desert Eagle: Desert Eagle là một loại súng ngắn bán tự động nòng lớn vận hành bằng khí nén.
Ánh mắt của An Tuyển Hoàng nhìn đến khẩu súng bạc trong tay cô gái, đáy mắt thoáng hiện vẻ suy nghĩ sâu xa.
Còn Minh Chiêu và Tư Kình Dận thì lại như thấy quái vật mà nhìn chằm chằm…!khẩu súng trong tay cô.
Dạ Cô Tinh khẽ cười, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên: “Tới lượt anh rồi.”
Không có hồng tâm, cô xem anh bắn thế nào!
Ý cười chợt lướt qua mắt An Tuyển Hoàng.
Anh lấy súng trong ngực ra.
Đó là một khẩu súng Palm Thunder* toàn thân đen bóng.
Thân súng nhỏ xinh nhưng lại mang theo khí phách khôn tả.
Chỉ thấy người đàn ông giơ tay, nâng súng, hoàn toàn chẳng cần ngắm mà bóp cò luôn.
Dạ Cô Tinh trừng lớn mắt, trong mắt Minh Chiêu, Tư Kình Dận cũng đột nhiên bùng nổ sự sùng bái cuồng nhiệt…
*Palm Thunder: Một loại súng lục nhỏ.
Viên đạn b ắn ra từ khẩu Palm Thunder không nghiêng không lệch, bắn đúng vào phần đường viền màu đỏ không còn thừa lại bao nhiêu kia.
Thêm một phân nữa thôi sẽ bắn vào không khí, thiếu một phân cũng sẽ b ắn ra ngoài.
Nhưng chết tiệt làm sao, cố tình vừa đúng!
“Có cược thì phải có chịu thua.” Trong mắt người đàn ông dần xuất hiện vẻ đen tối, còn xen lẫn chút d*c vọng nhè nhẹ.
Dạ Cô Tinh hận không thể tự đập chết mình.
Sao ban nãy cô lại đồng ý trôi chảy đến vậy chứ…
Buổi chiều, trong hoạt động tuyên truyền phim lần đầu tiên của “Over The City”, với vai trò diễn viên đóng vai nữ chính, đương nhiên Dạ Cô Tinh không thể vắng mặt.
Cô đã không có mặt hôm nghi lễ khai máy của phim rồi, cả buổi phỏng vấn nữa.
Nếu như lần này còn không ra mặt thì khó tránh khỏi việc bị mọi người nói cô có liên quan tới đại bài*.
*Đại bài: Chỉ người có tên tuổi lớn trong showbiz.
Bao nhiêu fan Áo Tím nghe tin lập tức hành động, đợi nữ thần của bọn họ ở hội trường từ sớm.
Để phối hợp cho buổi tuyên truyền hôm nay, Dạ Cô Tinh chọn một chiếc váy dài mỏng màu xanh ngọc, bên trên còn điểm xuyết thêm vài bông hoa vàng nhạt nho nhỏ.
Màu sắc vô cùng đối lập nhau, có hơi quái dị.
Nhưng nếu mặc ở trên người cô thì lại có sự hài hòa khôn tả, liếc qua một cái thôi đã có thể thu hút ánh mắt người nhìn.
Tóc cô vén lên cao để lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng.
Có vài lọn tóc lười biếng rủ xuống bên tai khiến cho cô trở nên cao quý, lại không có vẻ cứng nhắc rập khuôn.
Ngược lại còn có một cảm giác linh động và xinh đẹp khó có thể nói rõ.
Bởi vì đang mang thai nên cô không trang điểm.
Chỉ hơi vẽ lông mày một xíu, đôi môi cũng tô lên một lớp màu hồng anh đào nhàn nhạt, nhưng lại khiến cho đôi mắt người ta nhìn sáng ngời.
Tấm poster to đùng của bộ phim ở chỗ cửa ra vào là do Tào Quân tự thiết kế, chỉnh sửa.
Tấm hình này lấy bối cảnh là bầu trời đêm đầy sao lấp lánh.
Phía xa lờ mờ những tòa nhà cao tầng san sát nhau.
Cằm của cô gái khẽ nâng, đôi mắt xa xăm lại trống rỗng nhìn về nơi xa, trông như đang tìm kiếm, lại tựa như đau khổ suy tư.
Tuy rằng chỉ là góc một bên mặt thôi cũng đủ để rung động lòng người.
Phía sau cô gái là một người đàn ông có khuôn mặt điển trai, đôi mắt thâm thúy.
Anh mặc âu phục phẳng phiu, thắt cà vạt màu xanh da trời với hoa văn đan xen lẫn nhau.
Cả người đều tản mát ra một loại khí chất lạnh lùng thanh cao, nhưng khi nhìn về phía cô gái thì trong mắt lại chứa đựng tình cảm dịu dàng ấm áp.
Nhìn về phía thành phố trên cao kia, bạn có từng cảm thấy hạnh phúc?
Vài dòng chữ đơn giản hiện lên trên tấm poster thôi, lại chạm đến trái tim của những ai đọc nó.
Trong cái thành phố đầy gang và thép, coi trọng vật chất, cuộc sống đầy xa hoa, trụy lạc này, bạn có được tiền tài, có được địa vị, có người yêu.
Nhưng, có hạnh phúc không?
Rất nhiều người đang tự hỏi, rất nhiều người đang tìm kiếm, rất nhiều người như có chút đăm chiêu, nửa tỉnh nửa mê.
Những điều ấy, là cơ hội kinh doanh cho “Over The City”!
Không có những pha nguy hiểm cầu kỳ, cũng chẳng cần người tai to mặt lớn chống lưng cho.
Tất cả đều dựa hết vào ý tưởng chữa bệnh – một trường phái riêng.
Đó chính là làm cho những người đang sống ở thành phố kia tìm được đáp án trong bộ phim này!
“Áo Tím…!Áo Tím…”
“Mộ Lương…!Mộ Lương…”
Khoảnh khắc Dạ Cô Tinh và Tiêu Mộ Lương vào trong, các fan cùng nâng bảng, cao giọng hô to.
Trong giọng nói là vẻ sùng bái cuồng nhiệt và kinh ngạc vui sướng.
Các hãng truyền thông được mời đến vừa nghe thấy thì lập tức hành động…
Dù sao đây cũng là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh lộ diện công khai trước mặt truyền thông.
Ai cũng đều có rất nhiều hứng thú với người con gái tuổi còn trẻ lại có thể nổi tiếng sau một đêm.
Thậm chí độ nổi tiếng còn sánh được với cả tiểu hoa đán này.
Chắc chắn không tránh khỏi việc muốn thăm dò một lần.
Mà đây là lần đầu tiên Dạ Cô Tinh nhận phỏng vấn của truyền thông.
Nói cách khác, trận chiến này sẽ để lại ấn tượng đầu tiên của cô trong lòng giới truyền thông!
Đời trước làm một ngôi sao khiêu dâm, Diệp Tử còn có thể bình tĩnh đối mặt với những câu hỏi sắc bén và pháo oanh tạc của phía truyền thông.
Tình huống như bây giờ sao có thể làm khó cô được chứ?
“Tiểu thư Dạ, nghe nói cô xuất thân không chính quy*.
Cô có cảm thấy khó khăn khi trở thành nữ chính trong bộ phim đầu tay không?”
*Xuất thân không chính quy trong giới showbiz ý chỉ không được đào tạo qua trường lớp/chuyên nghiệp.
Dạ Cô Tinh chậm rãi cong môi.
Nếu như cô bảo có khó khăn, chắc chắn bản tin ngày mai sẽ nói: “Áo Tím xuất thân không chính quy, thẳng thắn thú nhận vai diễn đầu tiên có áp lực như núi!”
Nhưng nếu cô nói thẳng rằng không chút khó khăn gì, vậy thì tin được đăng lên cũng sẽ chẳng tốt hơn là bao: “Áo Tím tuyên bố diễn xuất không có chút áp lực nào.
Đây là do thực lực hay do kiêu ngạo, vẫn cần chờ xác nhận!”
Cho nên những nơi như giới giải trí này ấy, điều nên học được nhất chính là dùng nhẹ đánh cứng, trong cứng có nhẹ mà trong nhẹ cũng phải có cứng.
Chỉ nhìn thấy cô gái nhoẻn miệng cười, vẻ mặt thanh nhã uyển chuyển: “Là một hậu bối, thứ tôi cần học tập còn rất nhiều.”
Nhẹ nhàng nói bâng quơ một câu đã thể hiện thái độ khiêm tốn của mình.
Về kỹ năng diễn xuất cũng không nói ra vấn đề gì khiến người khác khó xử.
Đối phương tựa như đụng phải cái đinh mềm, nhưng trong lòng lại không dám xem thường một người mới còn trẻ tuổi này.
“Tiểu thư Dạ, xin hỏi cô có suy nghĩ gì về anh Tiêu Mộ Lương?” Đáy mắt Dạ Cô Tinh lướt qua một tia sáng sắc bén, bắn thẳng tắp về phía phóng viên nam đặt câu hỏi kia.
Câu hỏi này rõ ràng là đang công kích thân phận trước đây của Tiêu Mộ Lương.
Tiêu Mộ Lương lại ngồi im lặng, chỉ quay đầu cười mỉm nhìn về phía cô.
Nụ cười của Dạ Cô Tinh không hề thay đổi: “Mộ Lương là một diễn viên ưu tú, diễn xuất rất chuyên nghiệp.
Tôi đã học được rất nhiều điều khi hợp tác cùng anh ấy.”
“Như vậy, tiểu thư Dạ mến mộ anh Tiêu Mộ Lương?” Đáy mắt phóng viên lóe lên sự đắc ý.
Nếu Dạ Cô Tinh thừa nhận, anh ta có thể mượn đề tài này để giật tít một tin tức hai người bọn có có tình cảm mập mờ.
Còn nếu cô không thừa nhận, hoặc là nếu cô nói hơi do dự, tất nhiên anh ta lập tức có thể tung ra vài lời về thân phận thực sự của Tiêu Mộ Lương.
Bất luận như thế nào, chỉ cần rơi vào hai trường hợp này anh ta đều có chuyện để nói.
Khóe miệng Dạ Cô Tinh vẫn giữ nụ cười mỉm, không chút do dự mở miệng phủ nhận: “Không…”
Trong lòng tên phóng viên kia vui vẻ, đang muốn mở miệng lại bị Dạ Cô Tinh chặn họng…
Chuyện lại có chuyển biến: “Không chỉ là mến mộ.
Làm bạn bè, tôi còn vô cùng kính nể sự chuyên nghiệp của Tiêu Mộ Lương.” Lời đang nói dừng lại một chút, hờ hững cười: “Cũng giống như tôi kính nể sự chuyên nghiệp của vị phóng viên này vậy.”
Ngay lập tức, những phóng viên khác không nhịn được bật cười một tiếng.
Lúc Dạ Cô Tinh nói những lời này đã thể hiện rõ thái độ của mình với Tiêu Mộ Lương, còn tiện đà châm biếm sự bẩn tính của tên phóng viên xấu tính kia.
Vốn dĩ giới truyền thông đã cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.
Bây giờ vất vả lắm mới bắt được một cơ hội để chế nhạo đối thủ.
Mọi người ở đây đều là những tên cáo già, sao lại có thể bỏ qua cơ hội bỏ đá xuống giếng này chứ?
Mặt tên phóng viên kia lúc xanh lúc đỏ, cuối cùng vẫn bại trận nên im lặng.
Thái độ của cánh phóng viên đối với Dạ Cô Tinh lập tức thay đổi.
trở nên hòa hoãn hơn trước.
Xem ra cũng khá khả quan.
Giữa chừng, Dạ Cô Tinh đi vào nhà vệ sinh, trên đường lại vô tình gặp phải người quen.
“Xem ra cô thật sự là phát triển thuận lợi ấy nhỉ!” Lời của người phụ nữ nọ nói ra, có ba phần tàn nhẫn, bảy phần uất hận, như nghiến răng nghiến lợi mà nói ra.
Đây không phải Bạch Sương Sương thì còn có thể là ai?
Từ sau khi chuyện kia xảy ra, Bạch Sương Sương kiêu ngạo phô trương của ngày trước đã thay đổi hoàn toàn.
Bây giờ lại ít công khai lộ diện trước giới truyền thông.
Thậm chí cả những hoạt động tuyên truyền điện ảnh của cô ta đều do quản lý tới tham dự thay.
Ngay cả khi giới truyền thông đồng loạt ồn ào náo loạn một thời gian, thế mà cũng không thấy cô ta ra mặt đính chính.
Đây hoàn toàn không giống phong cách xử sự trước đây của cô ta.