Nhược Hy nhìn anh chăm chú, khó hiểu rồi hỏi:
“Hả? Sao lại không muốn đưa em về?”
Duật Hành đưa tay lên xoa đầu cô, khẽ nâng cằm cô lên, môi nhếch lên nở nụ cười lưu manh rồi nói:
“Chỉ là anh không muốn để anh cả và em trai anh nhìn thấy vợ anh với bộ dạng xinh đẹp này thôi!”
Đang có ý định đưa cô trở về biệt thự riêng thì anh có điện thoại gọi đến từ Cố Ngụy Trạch – anh cả của Cố Duật Hành, anh mở loa ngoài rồi bắt máy lên trả lời:
“Anh cả, bọn em sẽ về nhà ngay mà!”
Cố Ngụy Trạch ngoài mặt là con trai trưởng của Cố gia, anh ấy còn có thân phận khác là một tài phiệt vô cùng nổi tiếng tại thế giới.
Thường ngày, Ngụy Trạch rất là bận, nhưng hôm nay là tiệc gia đình, anh ấy đã sắp xếp bay về nước một chuyến sẵn tiện muốn biết mặt em dâu của mình.
Ngụy Trạch nâng gọng kính của mình lên rồi nói:
“Trong nhà chỉ còn chờ hai đứa thôi đấy, nhanh lên!”
“Em biết rồi!”
Vừa dứt lời, anh đã cúp máy ngay.
Xoay qua nhìn thấy cô đang nghịch điện thoại, không chịu được anh đã tiến sát vào gương mặt cô rồi khẽ hôn nhẹ lên má cô một cái, hôn xong anh còn lấy tay lên khẽ liếm môi một cái rồi ngang nhiên nói:
“Được rồi, bây giờ anh đưa em về biệt thự chính!”
Nhược Hy vẫn đứng hình nhìn anh hồi lâu vì đột nhiên anh lại hôn cô, sau đó cô quay qua đánh vào tay anh một cái, lại còn mắng nữa:
“Đồ lưu manh nhà anh, đột nhiên quay qua hôn vào má của em làm gì?”
Duật Hành lái xe được một đoạn thì dừng lại nhìn cô trả lời:
“Thì không nhịn được nên muốn hôn em thôi!”
“Anh…”
Không để cho cô tiếp lời, anh ngang nhiên cắt lời cô:
“Em đừng nháo nữa, biệt thự chính chỉ còn hai chúng ta là chưa về thôi, nếu đến trễ là mẹ sẽ mắng anh mất!”
Duật Hành vừa dứt lời thì Nhược Hy cũng im lặng luôn.
Chiếc xe Porsche màu trắng của anh lái thẳng đến biệt thự chính của Cố gia, tại đây biệt thự bên ngoài nhìn rất giống một tòa lâu đài, bên trong lại còn khang trang hơn, tất cả đồ dùng trong nhà đều rất là cao cấp.
Anh lái xe đi vào cổng biệt thự, đến trước hoa viên của biệt thự, anh nhanh chóng bước xuống xe, chạy sang bên kia mở cửa cho cô bước ra, cô nắm lấy tay anh đi vào trong, trước cửa chính, tất cả người hầu và quản gia trong nhà đều bắt đầu lên tiếng:
“Mừng nhị thiếu gia, nhị thiếu phu nhân trở về nhà!”
Bên trong nhà, tất cả mọi người trong nhà đều đi ngoài, bao gồm Cố lão gia, Cố phu nhân, Cố Ngụy Trạch, Cố Ngụy Niên và Cố Tuyết Anh – em út của Duật Hành.
Cố phu nhân tiến lên đằng trước nắm lấy tay cô, bà vui mừng nói:
Con là Nhược Hy có phải không? Thằng nhóc Duật Hành nó giấu con kĩ quá nên mẹ cũng không biết chuyện hai đứa kết hôn gấp như vậy đâu!”
Nhược Hy mỉm cười, cung kính khẽ gật đầu bà rồi lễ phép nói:
“Vâng mẹ!”
“Con thật lễ phép.
Nào lại đây mẹ giới thiệu với con, đây là cha, anh cả, em ba và em út của con!”
Cố phu nhân đưa tay chỉ từng người trong gia đình, tất cả mọi người đều mỉm cười chào cô.
Duật Hành thấy mọi người ai cũng để ý đến cô mà không để ý đến anh, anh bắt đầu lên tiếng:
“Được rồi, chào nhau như thế là đủ rồi, chúng ta vào trong thôi!”
Cố lão gia khẽ liếc mắt nhìn anh một cái rồi ông lên tiếng:
“Cái thằng nhóc này, con cũng phải để cho con dâu cha làm quen với cả nhà một chút chứ! Con gấp cái gì!”
Duật Hành thở dài một cái, khẽ nhìn bên ngoài bây giờ cũng khá lạnh, anh không muốn cô bị cảm nên đã đưa ra đề nghị:
“Bên ngoài đang lạnh nên con muốn mọi người vào trong rồi nói chuyện! Hơn nữa, Nhược Hy cô ấy vẫn chưa ăn gì cả, con muốn vào trong lấy chút gì cho cô ấy ăn!”.