“Sao cậu lại còn đến muộn hơn cả tớ vậy?”
Nhược Hy đưa tay lên gõ nhẹ vào đầu cô ấy, cô phồng má lên rồi nói:
“Còn không phải đến nhà cậu để đón cậu sao? Kết quả là anh cả đến đón cậu rồi, hai người đang quen nhau sao?”
Lưu Vân khẽ nhìn xung quanh rồi nói nhỏ vào tai cô:
“Thật ra Ngụy Trạch vừa mới tỏ tình tớ lúc trưa rồi!”
Cô ngạc nhiên nhìn Lưu Vân, mắt của cô chớp chớp nhìn chằm chằm cô ấy rồi trêu ghẹo:
“Ra là vậy! Hèn gì lúc nói với cậu về chuyện của anh cả, mặt của cậu lại đỏ đến vậy!”
“Cậu! đừng có nói lung tung nữa!”
Thấy sắp đến nơi, Nhược Hy chỉnh lại quần áo, nhìn sang Lưu Vân rồi nói:
“Gần đến phòng 207 rồi, chúng ta chuẩn bị sẵn sàng để bước vào trong thôi nào!”
Lưu Vân gật đầu, đến phòng 207, Nhược Hy đang định mở cửa vào thì Lưu Vân đã nắm lấy tay của cô lại, cô ấy cảm nhận được điều bất thường nên nói với cô để cho cô ấy mở cửa.
Đúng như Lưu Vân dự đoán, cô ấy vừa mở cửa ra thì đã có một xô nước đang đặt phía trên cửa rồi, vừa nhìn thấy xô nước, Lưu Vân nhanh chóng kéo cô né ra, xô nước vừa rơi xuống, Lưu Vân nhìn vào trong thấy Tư Lộ đang ngồi cười với mấy người bạn, cô ấy tức giận mắng:
“Ái Tư Lộ, cậu đang làm cái trò gì vậy? Xô nước này là cậu đặt lên để hại Nhược Hy có phải không?”
Tư Lộ trợn mắt lên nhìn Lưu Vân, cô ta khẽ liếc nhìn sang Nhược Hy rồi nói:
“Đây chỉ là màn chào mừng Nhược Hy của chúng ta đã dụ dỗ được Cố thiếu thôi!”
“Cậu! “
Lưu Vân tức giận định giơ tay lên đánh Tư Lộ thì đã bị cô nắm lại, cô khẽ lắc đầu nhìn Lưu Vân, sau đó cô tiến lại gần chỗ của Tư Lộ đang ngồi, khẽ ngồi xuống cạnh cô ta rồi nói:
“Chuyện lần trước có lẽ cậu không sợ nhỉ? Hay là cậu muốn tôi nhắc lại lần nữa!”
Lưu Vân thấy không an tâm về cô nên đã đi đến ngồi bên cạnh cô, tiện tay cô ấy mở điện thoại vào phần ghi âm, Tư Lộ thấy bây giờ cô có quyền có thế nên đã tức giận mắng cô:
“Cậu có tư cách gì mà nói với tôi chuyện lần trước, chẳng qua là cậu được Cố thiếu chống lưng mà thôi, khi nào anh ta chơi chán cậu rồi sẽ vứt bỏ cậu thôi!”
Tưởng nói như vậy cô sẽ tức giận, Nhược Hy vẫn bình tĩnh cầm lấy ly nước lên uống rồi mỉa mai cô ta:
“Tư cách của cậu còn không bằng tôi mà dám nói tôi như vậy! Bây giờ tôi chỉ thấy tội nghiệp cho Ái lão gia vì đã sinh ra một người vô giáo dục như cậu!”
Tư Lộ nhìn cô chán ghét, cô ta đứng lên chỉ thẳng vào mặt cô rồi nói:
“Cố thiếu hay ho lắm sao, xung quanh anh ta lúc nào cũng có phụ nữ, cậu chẳng qua chỉ là đồ chơi của anh ta mà thôi, khi nào anh ta chơi chán chắc chắn sẽ vứt bỏ cậu thôi!””
Đôi mắt của cô lạnh lùng ngước lên nhìn cô ta, cô cất giọng lạnh lùng rồi nói:
“Cậu nghĩ cậu nói như vậy sẽ chia cắt được tình cảm của tôi và Duật Hành à! Cậu có tin chỉ vì lời nói ngu ngốc của cậu sẽ làm mất đi gia tộc Ái gia không?”
Nhược Hy giơ tay ra hiệu cho Lưu Vân đưa điện thoại, sau khi dùng bữa trưa xong, cô và Lưu Vân đã nhắn tin bàn về việc sẽ ghi âm lời nói của Tư Lộ, Lưu Vân cười nhạt nhìn Tư Lộ, cô ấy khẽ đưa điện thoại cho cô, Nhược Hy khẽ nhếch mép rồi mở đoạn ghi âm lên.
Tư Lộ nghe xong, cô ta tức giận đập bàn, nhanh chóng cầm lấy ly nước ném vào cô, cô nhanh chóng đứng lên né kịp lúc nên khi ly nước rơi xuống, những miếng vỡ đã vô tình rơi xuống chân cô làm cho chân cô bị chảy máu, Lưu Vân nhìn thấy chân cô bị như vậy, liền để cô đứng phía sau mình rồi tức giận chỉ thẳng vào mặt Tư Lộ:
“Chân của Nhược Hy mà có chuyện gì thì Cố thiếu sẽ không tha cho cậu đâu! Cậu cứ chờ xem!”
Tư Lộ nhếch mép lên nhìn cả hai mỉm cười khinh bỉ:
“Cậu nghĩ tôi sợ sao? Cố thiếu trước giờ chỉ dám nói chứ không bao giờ dám làm đâu!”
Dứt lời, Tư Lộ chạy ra phía sau Lưu Vân, giơ tay ra định xô ngã cô thì Lưu Vân kịp thời đỡ cô, Lưu Vân bây giờ rất tức giận, nhìn cô ta rồi nói:
“Cậu ấy đang có thai, cậu mà xô ngã cậu ấy thì tôi không biết hậu quả như thế nào đâu!”
Lưu Vân vừa dứt lời đã nhanh chóng đưa cô rời đi đến bệnh viện.
Đến bệnh viện, trong khi vết thương của cô đang được băng bó, Lưu Vân lấy điện thoại của cô gọi điện cho Duật Hành:
“Cố thiếu, chân của Nhược Hy nhà anh bị Ái Tư Lộ làm bị thương rồi! Giờ anh tính sao đây!”.