Giai Ninh giơ tay ra hiệu cho Tư Lộ, Tư Lộ nhanh chóng tiến lại gần cô vung gậy mà cô ta đang cầm về phía cô, ngay lúc này, Nhược Hy nhanh chóng mở dây trói, lập tức đứng lên cầm chặt cây gậy, sau đó cô giựt mạnh Tư Lộ ra, đôi mắt cô kiên định nhìn về phía cả hai rồi cảnh cáo:
“Lam Giai Ninh, Ái Tư Lộ, hai người muốn đối phó tôi có phải không? Hai người nên nhớ, bây giờ với sức của hai người không thể đánh lại tôi đâu!”
Tư Lộ lập tức đứng lên, cô ta nhìn cô rồi khẽ cười lớn:
” Vậy sao? Phải xem bạn tốt của tôi có bản lĩnh đó không đã!”
Tư Lộ vừa dứt lời, ngay lập tức đã vung tay lên về phía cô, Nhược Hy đã nhanh chóng tránh né, đánh một cú thật mạnh vào vai của cô ta.
Giai Ninh cũng góp sức vào nhưng cũng bị Nhược Hy đánh mạnh vào tay, trong lúc đó, cô vẫn không quên ôm lấy bụng mình sợ sẽ làm tổn thương đến đứa bé trong bụng.
“Lam Giai Ninh, cô không sợ sự việc lần này tôi sẽ nói với cha và Duật Hành sao?”
Giai Ninh khoanh tay nhìn cô rồi cười lớn:
“Tôi nghĩ chắc chắn chị sẽ không dám nói đâu!”
Giai Ninh cố tình nói như vậy để cho Nhược Hy lơi đi cảnh giác, sau đó cô ta đưa tay ra hiệu cho Tư Lộ nhưng cô đã kịp thời nhận ra, nhanh chóng né khỏi nắm đấm củ Tư Lộ, cô quay người lại nhìn thẳng vào mắt của Tư Lộ rồi hỏi:
“Ái Tư Lộ, rốt cuộc là cậu muốn thứ gì ở tôi? Năm xưa khi hai chúng ta học chung, cậu đã từng bắt nạt tôi, bây giờ tại sao cậu vẫn muốn bắt nạt tôi!”
Tư Lộ trong chớp mắt đã đi đến gần cô, cô nhanh chóng kịp thời ôm lấy bụng của mình.
Cô ta tiến lại gần trả lời câu hỏi của cô:
“Cậu không nhớ năm xưa chính cậu đã cướp đi danh hiệu hoa khôi của tôi sao? Bây giờ, mọi thứ trong tay của tôi đã mất hết, tất cả đều là tại cậu! Cậu hỏi tôi muốn thứ gì từ cậu sao, bây giờ tôi chỉ muốn lấy mạng của cậu!”
Giai Ninh nãy giờ đã để ý cô cứ liên tục ôm lấy bụng của mình, sau đó đã nhanh chóng cười lớn rồi nói với cô:
“Lam Nhược Hy, có phải chị đang mang thai không? Ái Tư Lộ, hình như chị ta đang mang thai, bụng của cô ta chính là điểm yếu, cô canh vào đó mà đánh vào bụng của chị ta đi!”
Đôi mắt của Nhược Hy ngay lập tức sợ hãi, Tư Lộ và Giai Ninh đều nhanh chóng tiến tới lại gần cô, cả hai đều canh vào bụng mà đánh cô, bây giờ cô chỉ kịp thời né, chỉ sợ là sẽ không né lâu được, miệng cô liên tục gọi tên của anh:
“A Hành, anh đâu rồi? Mau đến cứu em và tiểu bảo bối của chúng ta!”
Bỗng nhiên, từ phía sau cô, Giai Ninh đưa chân ra ngáng chân cô, Nhược Hy đứng không vững, ngay lập tức đã té xuống đất, tay cô vẫn không quên ôm lấy bụng của mình.
Ngay khi Tư Lộ định đạp mạnh vào bụng của cô thì từ bên ngoài, Duật Hành tay cầm súng đã lập tức đạp cửa bước vào, thấy cô đang nằm dưới đất, dưới chân thì bắt đầu chảy máu, anh đã tức điên người cầm lấy súng bắn một phát vào chân của Tư Lộ.
Giai Ninh vừa nãy kịp thời nghe thấy tiếng động nên đã nhanh chóng chạy ra ngoài từ cửa sau.
Duật Hành nhanh chóng chạy đến ôm lấy cô vào lòng, Nhược Hy lúc nãy mệt mỏi đã thiếp đi, anh khẽ vuốt nhẹ tóc cô rồi tự trách mình:
“Xin lỗi, anh đến muộn rồi!”
Thấy dưới chân cô đang dần dần chảy máu, Duật Hành đưa tay ra hiệu cho A Thành đi cùng anh kéo cả đội vào bắt lấy Tư Lộ.
Anh nhanh chóng ôm lấy cô vào trong xe, tức tốc anh lái xe đến bệnh viện.
Vừa đến bệnh viện, Duật Hành đã nhanh chóng ôm lấy cô chạy vào phòng cấp cứu, còn gấp gáp kêu bác sĩ:
“Bác sĩ, mau cứu vợ tôi!”
Ngay lập tức, y tá kéo băng ca đến, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống băng ca.
Đèn cấp cứu vẫn chưa tắt, anh lo lắng đứng ngoài cửa luôn tự trách bản thân mình đã không bảo vệ tốt cho cô.