Đèn lồng chiếu sáng rực quanh căn phòng, Hạ Diêu Diêu nằm lật đi lật lại một lúc sau đó ngủ quên mất, trăng sáng mùa hè nhẹ nhàng len lỏi vào khung cửa, hắt bóng lên thảm đỏ, một lúc sau từng cung nữ nhẹ nhàng đi đến thổi tắt những ngọn nến đang cháy chấp chới trong gió thoảng.
Ở điện Thái Hòa dần dần chìm trong màn đêm yên tĩnh, thì ngược lại ở điện Càn Ninh ánh nến lung linh phản chiếu hình ảnh nam nhân yêu nghiệt mê người, mái tóc dài mượt như thác, đổ xuống bóng lưng thon rải dài trên nền thảm, từng nét bút mềm mại phê lên tấu chương đồ sộ, bỗng nhiên một tiếng “két” vang lên, một thái giám nhẹ nhàng mở cửa đi vào, cẩn thận quỳ gối dưới sàn bẩm báo.
“Bẩm hoàng thượng, điện Thái Hòa đã tắt đèn”.
Cố Thanh Ca giơ bàn tay thon dài phất lên ra hiệu đã biết, dạo gần đây thì hắn mới cho thái giám để ý đến giờ giấc sinh hoạt của mẫu hậu, cảm giác từ khi mẫu hậu tỉnh lại tính cách không giống như lúc trước, tuy ngoài mặt người vẫn giả vờ, nhưng là một hoàng nhi ruột thịt thì sao hắn lại không cảm nhận được sự khác biệt, ánh sáng chiếu lên khuôn mặt đẹp như tượng, Cố Thanh Ca chau mày âu lo phân phó.
“Ngày mai đem ít nhân sâm sang biếu Thái Hậu”.
Thái giám vâng vâng dạ dạ, một lúc sau nhỏ giọng nhắc nhở.
“Bẩm Hoàng Thương, hôm nay có đi hậu cung không”.
Cố Thanh Ca phất tay giọng chán nản ra lệnh.
“Trẫm mệt, để hôm khác”.
Thái giám dường như đang muốn nói điều gì nhưng thấy sắc mặc hoàng thượng không tốt liền biết điều lui ra ngoài, Cố Thanh Ca thấy thái giám rời đi liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ lặng lẽ đứng nhìn bầu trời đầy sao.
Bình minh dần dần xuất hiện thì tiếng chim hót véo vón, tiếng lá cây xào xạo, tiếng gió nô đùa hòa quyện lại tạo nên bản nhạc kì dị, không khí trong lành mát mẻ khiến người ta ngủ mãi không muốn dậy, lúc này các cung nữ đứng trước giường nhìn nhau ái ngại, có lẽ là vẫn chưa hoàn hồn trước cảnh tượng trước mắt.
Còn đâu dáng dấp đoan trang, hiền thục của một vị Thái Hậu được dân chúng kính trọng thay vào đó là dáng ngủ rất không đẹp mặt, hai chân dang rộng, trang phục thì xộc xệch kéo lên tận lưng, mái tóc toán loạn buông lả trên giường, cung nữ già Nghi Lạc chạy vào đuổi hết đám cung nữ ra ngoài, vội vàng chạy đến cạnh giường lay nhẹ.
“Thái Hậu! Thái Hậu! dậy thôi! đã đến giờ”.
Hạ Diêu Diêu bị mấy tiếng gọi, miệng lầm bầm càu nhàu, nhăn nhó nghiêng người trùm kín chăn ngủ, chân đạp lung tung.
“Thái Hậu! đã đến giờ! đi phật đường”.
Nhắc đến tên này, Hạ Diêu Diêu vội vàng bật dậy hốt hoảng lắp bắp.
“Cái gì! hả! lại đến giờ gõ mõ sao?”.
Công việc thường ngày của Thái Hậu là sáng đến tiền đường tụng kính, chiều đi phật đường gõ mõ, cho nên mỗi khi nghe đến tiếng gõ mõ là cô sợ co rúm cả người.
“Huhu! cuộc sống này bao giờ kết thúc đây hả trời”.
Vừa lầm bầm trong miệng, vừa để cung nữa vấn tóc, đầu lắc trái lắc phải khiến cung nữ xoay người xuôi ngược, mãi gần một khắc sau thì mới vấn xong.
Muốn đi đến tiền đường phải băng qua vườn Thượng Uyển, mỗi lần đi qua thấy đám nữ nhân hậu cung quần là áo lượt, chơi bời, trò chuyện, đuổi bắt là Hạ Diêu Diêu lại bùng lên cảm giác ghen tị, đang thoăn thoắt bước thì gặp một đám nữ nhân, dẫn đầu là một nữ nhân xinh đẹp như hoa, độ tuổi trăng tròn tiến đến hành lẽ.
“Mẫu hậu vạn thọ! ”.
Nghi Lạc tiến tới nói thầm vào tai, bảo người trước mặt là Đức Phi Uyển Nhi, trưởng nữ của hộ bộ thượng thư.
“Miễn lễ! ”.
Uyển Nhi nghe xong liền thành thục tiến tới đỡ tay cười đáp.
“Thái Hậu! người thật có tấm lòng bồ tát, nhờ người cầu phúc mà triều đình mưa gió thuận hòa, con dân ấm no”.
Câu nói nịnh nọt vỗ mông ngựa, nếu là Thái Hậu lúc trước nghe xong chắc chắn sẽ vui mừng, nhưng Hạ Diêu Diêu thì ngược lại, việc đi tiền đường tụng kinh đã làm cô khó chịu rồi, nay lại nghe người khác tán thưởng trong lòng càng khó chịu hơn, bỗng nhiên một ý nghĩ lóe lên, sau đó hạ giọng nói lớn.
“À! vậy Đức Phi cũng nên giúp ai gia san sẻ nổi lo đúng không”.
Sau đó cất bước tiến lên phía trước vừa đi vừa tiếp tục.
“Khụ! khụ! mấy ngày nay ai gia mệt mỏi, Uyển Nhi thay ai gia đến phật đường tụng kinh, mọi người nghe rõ cả chưa! ừm! đợi ai gia khỏe rồi tính tiếp”.
Uyển Nhi nghe xong sắc mặc có chút ngạc nhiên nhưng chỉ là thoáng qua, một lúc sau định thần lại vui vẻ trả lời.
“Được san sẻ nỗi lòng với mẫu hậu là phúc phận của Uyển Nhi”.
“Vậy thì tốt”.
Hạ Diêu Diêu nói xong thì ngoảnh mông rời đi, để nàng ta đứng nhìn bần thần, bàn tay nắm chặt nhìn theo, nô tì phía sau tiến lên phía trước hỏi nhỏ.
“Thái Hậu làm như vậy liệu có ý gì không?”.
Uyển Nhi ánh mắt phức tạp lặng người đáp.
“Ta đoán không ra, có lẽ phải đi gặp hoàng thượng”.
————————-.