Hạ Diêu Diêu đổi hướng đi về vườn Hạ Cơ, là khu vườn để Thái Hậu ngắm cảnh và thưởng ngoạn, vườn Hạ Cơ tuy không lớn nhưng cũng có vài khóm hoa, một hồ cá, và một bàn tròn đá, chán nản ngồi xuống ghế đá, cô thẩn thờ nhìn mặt nước sóng sánh từng đàn cá quẫy đuôi lượn lờ, bất nhác mệt mỏi nằm xoài xuống mặt bàn thở dài, cung nữ già Nghi Lạc thấy vậy vội vàng nhắc nhở.
“Thái Hâu! người! nên! ”.
Hạ Diêu Diêu úp mặt vào tay, nghe xong nhăn mày hỏi.
“Ta! thì sao! ”.
Nghi Lạc tiến tới quỳ xuống bên cạnh, giọng năn nỉ thỏ thẻ.
“Người! là Thái Hậu! nên chú ý giữ! ừm! hình tượng”.
Thái Hậu là người có phong thái uy nghi, dù ngồi hay đi đứng đều chậm rãi, nếu ngồi thì cũng phải ngồi thẳng lưng, tay để ở đùi, nhẹ nhàng ném thức ăn cho cá, chứ đằng này phong thái cô là nằm xoài xuống mặt bàn, vốc từng nắm thức ăn thô lỗ ném xuống, nhìn chả khác gì cô nương mới lớn cả, Hạ Diêu Diêu giận giữ phản bác lại.
“Ai gia là người! có phải thánh nhân đâu mà không được ngồi nghiêng ngả hả! ”.
Đang bực tức quát nạt thì ánh mắt cô liếc đến màu áo vàng thấp thoáng, vội vàng chỉnh người cho đúng tư thế, bốc nắm thức ăn nhẹ nhàng ném xuống hồ cá, tay cầm khăn giả vờ lau lau miệng, nắng nắng mùa hạ chiếu nhè nhẹ lên khắp hoàng cung, trăm ngàn hoa đua sắc như khoe mình dưới nắng, cố để phô bày những khoảnh khắc đẹp nhất, hoàng cung xa hoa lộng lẫy với rất nhiều cung điện nguy nga riêng biệt, hạ nhân tấp nập kẻ vào người ra, kẻ đi người đến.
Cố Thanh Ca từ xa đi lại, thấy thấp thoáng bóng dáng mẫu hậu hắn ngồi úp mặt xuống bàn, nhưng khi liếc thấy hắn liền từ từ bày ra bộ dáng uy nghi, âm trầm đi đến giả vờ như chưa thấy.
“Mẫu hậu, thỉnh an”.
Đập vào mắt cô là nam nhân yêu nghiệt, đẹp đến câu hồn, đôi lúc Hạ Diêu Diêu thầm nghĩ, thân thể này có khi nào nuôi nhầm con không, chứ không thể một nữ nhân tầm thường mà sinh ra đứa con yêu nghiệt như này, nhưng khi nhìn bức vẽ của phụ hoàng Cố Thanh Ca thì Diêu Diêu mới biết là hắn hoàn toàn di truyền nét đẹp từ phụ hoàng.
“Hoàng nhi ngồi đi”.
Cố Thanh Ca đi xuống ngồi cạnh mẫu hậu, giọng nhẹ nhàng lên tiếng.
“Mẫu hậu, sao dạo này nhi thần thấy người rất khác, người có bệnh gì không thể nói ra đúng không”.
Vừa nói tay vừa nắm lấy tay thì giây tiếp theo mẫu hậu hắn giật tay lại ghét bỏ, chuyện hắn nắm tay mẫu hậu dìu người đi thưởng hoa rất là bình thường, nhưng sau khi ngã xuống hồ thì khác, mẫu hậu dường như giữ khoảng cách nhất định với hắn.
“Ai gia không có bệnh gì hết?”.
Thấy Cố Thanh Ca ngồi sát thì trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu, cô không hiểu vì sao nhưng mẫu nam nhân Hạ Diêu Diêu thích phải là những nam nhân cường tráng, cơ bắp xăm trổ toàn thân, nhìn đứa con ẻo lả này bất giác thở dài ngán ngẩm.
“Hoàng nhi! đừng lo cho ai gia, xem lại ngươi thần sắc nhợt nhạt, dáng người ẻo lả! không giống bậc quân vương, người xem! ừm.
.
tướng quân Nguyễn Khả! về học tập ông ta một chút”.
Nguyễn Khả năm nay tròn 30 tuổi, dáng người cao mét 9, vóc dáng to lớn, cơ bắp lực lưỡng, toàn thân phát ra mùi mãnh nam, đúng như kiểu mẫu Hạ Diêu Diệu thích, lần đầu nhìn Nguyễn Khả, cô chỉ muốn bổ nhào đến.
Cố Thanh Ca nghe xong nhăn mày suy nghĩ, mẫu hậu hắn từ bao giờ lại để ý bề ngoài, bình thường gương mặt của hắn rất giống phụ hoàng nên được mẫu hậu yêu thích, nhưng giờ đây sao lại chê hắn ẻo lả.
“Từ khi người ngã xuống hồ người hoàn toàn biến thành con người khác!.
”.
Đúng là Cố Thanh Ca nghi ngờ mẫu hậu có phải hay không bị người khác thế thân, ánh mắt như mãng xà nhìn thẳng vào Hạ Diêu Diêu, đối diện với ánh mắt của hắn cô chột dạ một chút, một lúc sau bình tĩnh lên tiếng.
“Ngươi đang nghi ngờ ta không phải là mẫu hậu người đúng không!.
hừ! năm 3 tuổi người ngã xuống hồ, là ta nhảy xuống cứu ngươi, cả đêm khóc hết nước mắt, năm 6 tuổi người luyện kiếm bị thương!.
à đúng rồi!.
phía sau lưng có một vết sẹo, cái đó chỉ có ta biết! sao nào! nói ta không phải mẫu hậu ngươi nữa đi”.
Khi Hạ Diêu Diêu xuyên vào thân thể này, may mắn là kế thừa được trí nhớ của nguyên chủ, không những thế còn biết tuy sắc đẹp nguyên chủ khá bình thường, nhưng lại rất thông minh, đối phó với đám phi tần hậu cung để rồi từng bước dành lấy được vị trí độc tôn này.
Bầu trời trong xanh, làn mây trắng lững lờ trôi, điểm xuyết trên nền trời là những áng mây trắng lượn lờ, Cố Thanh Ca nắm chặt tay nhìn Hạ Diêu Diêu, đúng những gì mẫu hậu nói không sai, chỉ những chuyện đó thì mẫu hậu mới biết, nhưng sao cảm giác hoàn toàn hai con người khác nhau, ép chặt suy nghĩ hăn mỉm cười đáp.
“Mậu hậu, để nhi thần dìu người đi ngắm cảnh”.
——————.