Cố Thanh Ca đứng dậy đưa tay ra cho Hạ Diêu Diêu vịn, nhưng cô không nắm mà tự nhiên đứng thẳng dậy, hắn ngớ người một lúc, sau đó trấn tĩnh lại, cùng mẫu hậu đi dạo hoa viên, theo sau là đám tì nữ và thái giám quần là áo lượt, nhìn thấy sắc mặc hồng hào của mẫu hậu, hắn liền nói một hơi.
“Dạo gần đây các quan đều dâng sớ cầu xin nhi thần lập hoàng hậu, nhưng nhi thần vẫn cứ suy nghĩ mãi không biết chọn ai, với thế lực hiện giờ thì khó mà lựa chọn”.
Mỗi lần Cố Thanh Ca có chuyện gì đại sự thường hay hỏi ý kiến của mẫu hậu hắn, thông thường thì mẫu hậu luôn đưa ra những lời phân tích tình huống khá là chính xác, vì thế sự tín nhiệm ngày càng lớn, đối diện với ánh mắt mong chờ Hạ Diêu Diệu nghĩ ngợi một lúc liền nói.
“Yêu ai thì chọn người đó làm hoàng hậu.
”.
Ánh nắng mùa hè chiếu rọi xuống làn da trắng hồng, từng giọt mồ hôi nhẹ nhàng lăn xuống trên khuôn mặt thanh tú của Hạ Diêu Diêu, cô vốn dĩ không quan tâm đến việc này, dù sao thì hoàng nhi này hay một người khác lên thì Diêu Diêu vẫn là Thái Hậu được phong không dễ gì mà phế, hơn nữa đầu óc cô đơn giản chưa gặp qua cung đấu bao giờ nên suy nghĩ dễ dàng, Diêu Diêu vừa đi vừa tiếp tục luyên thuyên.
“Ngươi là Hoàng Thượng, đến một nữ nhân mình yêu không thể chọn thì ngồi vào vị trí ấy được ích gì, làm công cho thiên hạ sao?”.
Lời vừa dứt thì Cố Thanh Ca sững người nhìn mẫu hậu, dưới ánh nắng làn da trắng nõn mượt mà ửng hồng, ánh mắt vui vẻ tinh nghịch, bước chân thoăn thoắt, cơ thể đẫy đà sáng bừng sức sống, nhìn kĩ thì không còn dáng dấp đạo mạo như lúc xưa mà thay vào đó là dáng dấp hài tử năng động, mà quan trọng hơn là những lời nói khác xưa hoàn toàn, nếu không biết được những chuyện xảy ra giữa hắn và mẫu hậu thì chắc có lẽ, hắn sẽ lôi xuống lột xem có gương mặt nào phía dưới gương mặt này.
Bước chân thoăn thoắt dừng lại liếc sang thấy bóng áo vàng bên cạnh không đi theo, cô theo tầm nhìn ngoảnh lại thì thấy hoàng nhi nhìn mình chằm chằm, trong lòng chột dạ, một lát liền xoay người lại nắm tay Cố Thanh Ca kéo đi, giọng thánh thót vang lên.
“Hoàng nhi, sao lại thất thần như thế, lẽ nào ngươi không tin! để ta nói tiếp nhé, năm 4 tuổi ngươi vì giận ta bắt học quá nhiều, nên lén cùng các ca ca trốn ra khỏi cung!.
à đúng rồi! ngươi còn để lại bức thư muốn dứt tình mẹ con với ta đấy”.
Đang huyên thuyên thì một giọng nói trầm ấm vang lên “Đủ rồi”.
Cố Thanh Ca nắm chặt tay, lòng bàn tay siết chặt bàn tay của Hạ Diêu Diêu, trong lòng nghĩ thầm, đúng là những chuyện mẫu hậu kể không sai nhưng sao tính cách lại thay đổi hoàn toàn, thực sự không có cách nào lý giải nổi.
Sau khi từ biệt mẫu hậu Cố Thanh Ca về tẩm cung, ánh nắng chiều nhàn nhạt soi rõ lên bóng dáng mị hoặc động lòng người, trăm hoa khoe sắc cũng không thể nào diễn tả được nét đẹp mê diệu của hắn, về tới nơi liền vội vàng truyền gọi Thái Phó Hoàng Lịch, một lúc sau thì bóng dáng nam nhân trạc độ tuổi tứ tuần tiến vào, chòm râu trắng rung rinh mỗi khi có cơn gió nhẹ thổi qua.
“Thái Phó, chuyện Thái Hậu điều tra đến đâu rồi”.
Hoàng Lịch vuốt chòm râu, ánh mắt minh mẫn nhìn thẳng vào Cố Thanh Ca tiếp lời.
“Sau khi điều tra thì biết từ lúc Thái Hậu rơi xuống hồ tính cách hoàn toàn thay đổi, thần đã về đọc rất nhiều sách thì một quyển sách viết là, có một thư sinh thời Đường vốn dĩ thi nhiều lần không đỗ, một lần trong lúc lên đường thi thì bị ốm nặng, tưởng không qua khỏi nhưng ngày hôm sau đột nhiên tỉnh táo, và sau đó biến thành một con người khác, thi một mạch liền đậu đến Trạng Nguyên”.
Hoàng Lịch ngừng một lát, liếc nhìn Cố Thanh Ca đang hào hứng nghe thì giải thích rõ, theo như lão đọc được rất nhiều sách và nhiều năm nghiên cứu thì đó được gọi là hiện tượng đa nhân cách.
“Đa nhân cách”
Cố Thanh Ca đột ngột đứng dậy lặp lại, ánh mắt hứng thú tràn đầy, Hoàng Lịch vuốt chòm râu cười khẽ khẽ đáp.
“Một người có thể có nhiều nhân cách, chỉ là nhân cách đó chưa xuất hiện mà thôi, như Thái Hậu, khi người rơi xuống hồ bị chấn thương tâm lý thì một nhân cách khác sẽ xuất hiện và thay thế nhân cách cũ”.
“Ồ! ” Cố Thanh Ca không kìm được phát lên một tiếng kinh ngạc, tiếp tục hỏi.
“Vậy! mỗi người đều có nhân cách khác nhau sao”.
Hoàng Lịch uống ngụm trà xong thẳng thắng giải thích tiếp.
“Không! rất hiếm người gặp”.
Hiện tượng đa nhân cách rất hiếm gặp chỉ là một số ít người gặp phải, khi Thái Phó giải thích xong thì hắn cũng đã lí giải được một phần nào đó sự thay đổi của mẫu hậu, bây giờ màn đêm thăm thẳm như một dải lụa đen bao bọc nền trời, hoàng cung đèn lồng thắp sáng rực rỡ, bê này điện Càn Ninh đang thảo luận thì bên kia điện Thái Hòa các thái giám và cung nữ đã được lệnh rời khỏi phòng tắm.
————————-.