Mặc Thiên Phó Ý Hợp Đồng Với Tổng Tài Ác Ma

Chương 16: 16: Kẻ Bán Đứng



Chưa khi nào hòm thư trong nhà lại đầy ắp như dạo gần đây, ngoài các hóa đơn điện nước thì là thư từ kh ủng bố mang tính công kích, có bức sẽ là gương mặt quỷ, có bức được viết hoàn toàn từ máu, có kẻ rảnh rỗi đến nỗi gửi cả hình nhân đến nhà.
Trong đống thư từ Thiên ý tìm thấy giấy thông báo từ ngân hàng, yêu cầu ba cô trả hết toàn bộ số tiền đã vay lẫn lãi suất.

Bên dưới thư còn lời nhắn nhủ viết tay, đại khái chính là mong ông trả tiền theo đúng thời hạn, bằng không bọn họ sẽ gửi đơn kiện đến lúc đó người bẻ mặt chỉ có ba cô.
Nhìn số tiền vay trên giấy, Thiên Ý bấn loạn ngồi chẳng yên.

Ba cô vay tiền từ khi nào? Công ty đã gặp khó khăn từ bao giờ? Tại sao cô chẳng hay biết gì? Muôn vàn câu hỏi cứ ẩn hiện trong đầu Thiên Ý, cô sâu sắc nhận ra bản thân như đứa xa lạ sống trong căn nhà chính mình.

Mọi việc cô đều không biết, đến khi nhận ra thì con số trên màn hình quả bom đã điểm đến không giây.
Thiên Ý đã dùng toàn bộ thời gian của buổi chiều đợi ông Quốc Thịnh về hỏi cho ra lẽ, cô muốn biết mọi chuyện từ ông chứ không phải thông qua nhân vật trung gian nào cả.
Thiên Ý ủ dột nhìn nắng chiều dần buông, trong tay là thư từ ngân hàng gửi đến, cô cầm rất chặt mơ hồ đem toàn bộ căm giận trút lên tờ giấy mỏng manh.
Mười một giờ rưỡi tối, cuối cùng cũng đợi được ba trở về.

Ông Quốc Thịnh thấy con gái ngồi ngoài phòng khách thì có chút bất ngờ, dẫu vậy ông vẫn thản nhiên thay giày và bật đèn.
“Sao con ngồi ngoài đây làm gì, còn không chịu bật đèn lên? Chờ ba đúng không? Ba về rồi con gái mau đi ngủ đi.”
Theo thói quen ông vươn tay định xoa đầu con gái thì Thiên Ý lùi bước tránh né bàn tay ông chạm đến mình, trong đôi mắt xinh đẹp ẩn tàng tia sáng vô hình đốt cháy tim ông.
“Con…” Ông Quốc Thịnh cười gượng, nuối tiếc thu tay về: “Ba về phòng trước đây, cả ngày làm việc khiến ba rất mệt!”

Thiên Ý mím môi đưa ra thư gửi từ ngân hàng, khoảnh khắc đó thời gian như ngừng trôi vạn vật trên thế gian đều đứng im một chỗ, duy chỉ cha con Thiên Ý tồn tại bình thường.
“Chuyện này là sao hả ba?”
Môi cô run lên tim gan xoắn vào nhau, Thiên Ý ra sức ép cho nước mắt chảy ngược vào tim.

Trước khi nghe câu trả lời từ ông, cô đã ôm hy vọng mọi chuyện không tồi tệ như Thiên Ý nghĩ, tốt nhất là cô đang hiểu lầm.
Cho đến khi tận tai nghe thấy sự thật phũ phàng từ ông, thế giới trên đầu Thiên Ý lập tức sập xuống đè bẹp con người cô.
“Công ty đang gặp khó khăn về tài chính, tiềm lực công ty đối thủ quá mạnh.

Phía chúng ta đã dùng mọi phương án áp chế họ nhưng dường như bên đó không biết mệt, một đòn rồi một đòn tấn công của chúng ta đòn sau mạnh hơn đòn trước, mà vẫn không khiến bên kia sứt mẻ miếng thịt nào.

Trải qua thời gian dài chống chọi chúng ta dần yếu sức trước đối thủ, hiện nay chẳng khác đứng trên vách đá là bao.”
Phải là công ty lớn mạnh khủng khiếp thế nào mới dư sức đạp đổ công ty lớn, có thâm niên mấy chục năm như Vạn Nghiệp? Bên ngoài lớp vỏ bọc cạnh tranh thương trường, e là bọn họ muốn triệt tiêu Vạn Nghiệp không còn gốc rễ.
“Ba…”
Ông Quốc Thịnh giật lấy bức thư từ tay Thiên Ý cùng lúc cô sắp mở miệng nói.
“Đây là việc của ba con đừng nên xen vào càng không được tìm hiểu.

Khoảng thời gian sắp tới ba hơi bận sẽ không về nhà thường xuyên, còn con không có việc gì thì hạn chế ra ngoài, không đi làm cũng được.”

Ông Quốc Thịnh xoay người lên lầu, ông đóng sầm cửa phòng ngủ mệt mỏi trượt dài từ cánh cửa xuống sàn nhà lạnh băng.
Đã hơn bốn ngày ông không về nhà, Thiên Ý vì không liên lạc được với ông nên rất sốt ruột, tâm trạng cứ hoang mang sợ hãi thứ gì đó sẽ đến.

Ông trời cho Thiên Ý biết rằng lo lắng của cô không thừa thãi.
Cuộc gọi từ trợ lý của ba là gậy gộc đánh vào sau gáy Thiên Ý, tay chân cô bủn rủn toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Vú Hiền nhìn thấy Thiên Ý như vậy thì đau lòng, vú lau nước mắt hỏi: “Ai gọi vậy con? Có chuyện gì nói vú nghe đừng làm vú sợ.”
Thiên Ý nắm chặt điện thoại trong tay, cô òa khóc nức nở.
“Vú ơi ba con…!chú Dương gọi tới bảo ba con bị cảnh sát bắt rồi, vì họ nghi ngờ ba tham ô rồi còn tham gia vào đường dây buôn bán tàng trữ chất cấm.

Con phải làm gì bây giờ hả vú?”
Vú Hiền hốt hoảng ôm chặt lấy cô gái bé bỏng, bà biết tình hình bây giờ rất nguy cấp.

Dù vú Hiền đã già nhưng thần trí vô cùng tỉnh táo, dưới sự buồn bã của Thiên Ý nhiều ngày qua cộng thêm sự vắng mặt của ông chủ, vú Hiền đã sớm dự đoán việc hung sẽ xảy đến, chỉ là bà không ngờ ngày đó lại là hôm nay.
Vú Hiền siết chặt Thiên Ý như muốn vắt cạn mọi buồn đau trong người cô, việc duy nhất mà vú có thể làm chính là ở bên an ủi.

Thiên Ý khóc suốt buổi tối mãi đến chạng vạng ngày hôm sau cô mới thiếp đi trong cơn mệt mỏi, chưa được bao lâu thì chuông điện thoại lại vang lên.

Thiên Ý giật mình sửng sốt quờ quạng bốn phía tìm di động, mở lên xem thì là chú Dương trợ lý của ba gọi đến, cô khẩn trương nhận cuộc gọi.
“Alo chú Dương ba con sao rồi? Chú có tin gì từ ba con không?”
Chú Dương im lặng rất lâu mới trả lời: “Người ta tìm ra chứng cứ buộc tội ba con rồi Thiên Ý, xem ra lần này chúng ta không thể xoay chuyển thế cuộc được rồi, ba con có thể phải ngồi tù nặng hơn là t.ử hình.”
Thiên Ý bàng hoàng quên cả hít cả, bàn tay siết chặt điện thoại đến nổi rõ khớp xương, Thiên Ý lắp bắp trả lời: “Không…!không đến mức đó đâu chú à, có người hãm hại ba con.

Ông…!ông ấy là người thế nào chú nhất định hiểu rõ.”
“Chú biết ba con không làm những chuyện đó, nhưng viện kiểm sát đã vào cuộc kiểm tra tất cả giấy tờ tài sản đều bị tịch thu, e rằng chúng ta không còn cơ hội trở mình.” Chú Dương thở dài bất lực: “Chỉ trách kẻ địch quá mạnh.”
“Kẻ địch sao?”
Thiên Ý nhớ đến những ngày ba làm việc đến tận khuya, những khi ông đau đầu vì kết quả không mong muốn, trong lúc nhất thời Thiên Ý như tìm ra hướng giải quyết, cô lập tức hỏi danh tính kẻ địch là ai? Vì ba luôn không muốn cô nhúng tay vào công việc của ông, nên Thiên Ý chẳng dám tìm hiểu sâu.
“Chú có thể cho con biết thông tin của đối thủ được không? Có phải kẻ hãm hại ba con chính là công ty đối thủ đã đối đầu với chúng ta suốt mấy tháng qua?”
Thấy chú Dương không có ý định trả lời, Thiên Ý vội vàng thuyết phục.
“Chú đừng giấu con nữa, ba đã bị bắt giam rồi phận làm con như con chẳng giúp được gì.

Nếu là chú thì chú có đau lòng không? Từ khi biết tin con vẫn luôn tự trách bản thân vô dụng, nếu con tài giỏi như người khác thì ba đã không gánh vác khó khăn một mình, con muốn làm việc gì đó giúp cho ba, nên xin chú hãy nói cho con biết bọn họ là ai?”
Chú Dương ngập ngừng ngắt ngứ rất lâu cuối cùng nói ra cái tên không quá xa lạ đủ làm Thiên Ý bất ngờ.
Tắt điện thoại chú Dương ngước mắt nhìn người đàn ông nhàn hạ trên ghế sô pha, trên khóe miệng còn treo nụ cười đắc chí.

Chú Dương hắng giọng, thái độ thay đổi chóng mặt.
“Con bé đó đúng là khờ khạo, tôi chỉ nói vài câu nó đã tin là thật.

Tội cho ông Thịnh bảo bọc đứa con gái này quá kỹ vô tình biến nó trở thành đứa nhu nhược.” Chú Dương bật cười giễu cợt.
Người đàn ông đối diện không nói gì, hắn ta vuốt v e thành ly trơn bóng, tâm tư sâu kín khó lòng nhìn thấu.
“Cậu Phó…!số tiền còn lại khi nào cậu sẽ đưa cho tôi.”
Nhắc đến tiền hai mắt chú Dương lóe sáng, lòng bàn tay chà vào nhau nước miếng tuôn ừng ực.
Phó Mặc cười mỉm, hắn nhướng mày gõ lên hộp giấy bên cạnh mình.
“Đã chuẩn bị từ lâu cầm lấy và biến mất cho tôi, nếu để tôi biết ông tiết lộ chuyện hôm nay ra bên ngoài tôi sẽ…”
“Sẽ không có chuyện đó đâu thưa cậu.” Thái độ chú Dương nịnh bợ: “Nhờ có cậu mà tôi mới phát tài, cậu là quý nhân của tôi.

Chỉ có cậu mới xứng với chiếc ghế vàng trong giới kinh doanh, cả thị trường mai sau đều trong tay cậu.”
Chú Dương mở hộp giấy nhìn xấp tiền nằm chồng lên nhau mà sướng rơn.

Chú gật đầu cảm ơn Phó Mặc sau đó xách áo rời đi.
Từ cửa sổ tầng bảy của tòa nhà Phó Mặc dõi theo chiếc taxi chú Dương bước lên, đợi đến khi chiếc xe mất hút trên con đường lớn, Phó Mặc bỗng bật cười nụ cười lạnh hơn băng.

Buổi tối của hai ngày sau, tivi đưa tin một người đàn ông tử vong trong khách sạn tại Singapore, theo bước đầu điều tra người đàn ông tên Trần Nam Dương khoảng bốn mươi lăm tuổi, quốc tịch Việt Nam.
Nguyên nhân tử vong do ngộ độc xyanua, trong phòng của nạn nhân cảnh sát tìm thấy hai túi táo lớn, cùng rất nhiều hạt táo vương vãi trên sàn nhà.

Ngoài giấy tờ tùy thân nạn nhân không mang theo bất cứ thứ gì..


Mẹo: Bạn có thể sử dụng Trái, Phải, phím A và D để tới các chương.