Tên Việt cười phá lên đập tay lên vai Phó Mặc, nhằm giải cứu bầu không khí căng thẳng trong phòng.
“Thôi nào, chúng ta đến đây để chơi kia mà.
Bé Thư qua đây rót rượu cho anh!”
Ả Thư mím môi đứng dậy, vừa xoay người nụ cười lại xuất hiện trên mặt ả ta.
“Dạ anh Việt!”
Ả quỳ xuống rót rượu cho tên Việt, hắn nắm chặt tay ả cùng ly rượu, nói lời ngả ngớn.
“Em Thư chưa tiếp ai bao giờ hả?”
Ả Thư cúi đầu đáp: “Dạ em chưa.”
“Thế à.”
Tên Việt thầm chế nhạo, khinh rẻ nhìn người phụ nữ quỳ dưới đất, hắn dốc ngược chiếc ly để rượu bên trong đổ hết lên mặt ả Thư.
Uy cười ha hả: “Mẹ… chưa tiếp ai bao giờ, nhìn anh tao giống thằng ngu lắm hả? Vừa nãy con nào nói lần đầu chị cũng vậy?”
Ả Thư trợn to mắt, lớp mascara rẻ tiền trôi tuột xuống mặt.
Khi nãy vì muốn lên mặt với Thiên Ý cùng lấy lòng Phó Mặc ả đã thốt ra lời ngu ngốc, giờ có hối hận cũng không kịp.
Ả bật dậy muốn về lại vòng tay tên Vĩ còn chưa kịp ngồi xuống, tên Vĩ đã đuổi như đuổi tà.
“Đi đi… cút khỏi nơi này nhanh.
Hừ… thật ghê tởm!”
Nhục nhã ập đến liên tiếp, ả Thư khóc nấc lên, che mặt bỏ ra khỏi phòng.
Sau khi ả đi bầu không khí vui vẻ trở lại giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thiên Ý quay về với trạng thái mê man, thời sinh viên cô từng cùng bạn cùng phòng uống bia, tuy tửu lượng không cao song vẫn chứa đủ vài lon.
Đêm nay Phó Mặc đưa cô đi cùng, vì không dám làm hắn mất mặt Thiên Ý đành uống rượu mà bạn hắn mời, kết quả chưa đến ba ly cô đã rơi vào cõi mộng.
Phó Mặc không vội xuống xe, hắn yên lặng ngồi nhìn Thiên Ý ngủ say bên ghế phụ, chẳng biết cô mơ thấy gì mà nhíu chặt mày.
Nhìn đến ngẩn người, tâm trí Phó Mặc bay về năm tháng thanh xuân tươi đẹp.
Lúc đó hắn mười sáu tuổi, cậu thiếu niên mới lớn tăng động cùng lũ bạn trốn học rong chơi.
Ở trung tâm thương mại đắt đỏ đông người qua lại, Phó Mặc chỉ nhìn thấy cô gái mười hai tuổi với chiếc nơ hồng kẹp sau đầu đang từng bước đi về phía hắn.
Khoảnh khắc đó tia nắng cuối hạ đầu thu, âm nhạc thịnh hành từ loa phát, hay ánh đèn trần chói mắt đều lu mờ trước cô ấy.
Đó là lần đầu hắn thấy một cô gái có thể cười xinh đến thế, cũng là lần đầu hắn đỏ mặt vì rung động.
Cho đến tận hôm nay hắn gần ba mươi tuổi vẫn nhớ rõ về lần đầu trông thấy cô gái năm mười sáu tuổi đó, tất cả chưa từng mất đi chỉ là chuyển thành hình hài khác.
Phó Mặc xuống xe hút thuốc, rít vào một hơi dài xua tan tâm tình bấn loạn, nhìn bầu trời đen ngòm không có lấy một vì sao, Phó Mặc thở dài nặng nề, dập điếu thuốc mở cửa xe gọi Thiên Ý dậy.
Có điều khi bàn tay vừa chạm vào vai cô hắn đã đổi ý, Phó Mặc nhẹ nhàng cởi dây an toàn bế Thiên Ý vào nhà, băng qua những con mắt ngạc nhiên của người làm, hắn nhẹ nhàng đặt cô lên giường, sau đó không nói không rằng rời khỏi.
Lúc Thiên Ý tỉnh dậy đã là mười giờ sáng ngày hôm sau, trên người vẫn mặc chiếc váy đêm qua, đầu nặng trĩu kéo cô xuống giường, phải đấu tranh lắm Thiên Ý mới có thể xuống lầu với trạng thái chưa tỉnh hẳn.
Việc đầu tiên cô làm mỗi khi thức dậy là tìm dì Xiêm, Thiên Ý gọi quanh nhà nhưng chẳng thấy dì đâu, ngược lại còn nghe tiếp đáp của Phó Mặc.
“Dì ấy ra ngoài mua thức ăn rồi.”
Thiên Ý quay phắt lại thấy Phó Mặc ngồi trên bàn ăn nhìn mình, hắn cầm chiếc máy tính bảng cứ gõ vài tiếng lách cách sẽ ngước mắt nhìn cô.
Thiên Ý đứng trước mặt hắn, ngu ngơ chẳng biết nói gì.
Thấy cô đứng nghệt ra, Phó Mặc cau mày quát:
“Sao còn không ngồi, muốn đứng ăn hả?”
Thiên Ý lắc đầu, cô kéo ghế ngồi ngồi xuống, nhìn món ăn nóng hổi trên bàn chiếc bụng rỗng réo lên inh ỏi.
Thiên Ý lân la thăm dò.
“Hôm nay anh không đến công ty sao?”
Phó Mặc gật đầu.
“Không đến công ty vậy cũng được sao?”
Phó Mặc vẫn gật đầu.
Trong ấn tượng của Thiên Ý người làm chủ luôn luôn bận rộn, thậm chí so với nhân viên còn cực khổ hơn chục lần.
Khi không mà Thiên Ý nghĩ vậy, vì ba cô luôn trong trạng thái bận bịu, dường như ông làm cả đời cũng không hết việc.
Nhắc đến ba cô lại thấy nhớ ông, không biết trong đó ba sống thế nào? Có ăn uống đầy đủ không? Buổi tối ở đó sẽ lạnh chứ? Hàng trăm câu hỏi cứ lượn lờ trước mặt Thiên Ý.
Cô thật muốn đến thăm ông nhưng không biết bằng cách nào.
Thiên Ý bạo gan hỏi Phó Mặc: “Chuyện của ba tôi thế nào rồi?”
Phó Mặc ung dung tựa ghế, phóng thẳng ánh mắt bén nhọn như tên lên người Thiên Ý.
“Vẫn trong tầm kiểm soát.”
Câu trả lời không rõ ràng càng khiến Thiên Ý hồi hộp: “Tôi đã nghe theo lời anh, vì sao anh còn chưa giúp ông ấy? Nếu anh chứ chần chừ mãi ba tôi sẽ…” Thiên Ý lưỡng lự có nên nói hay không?
Cô đã ở đây gần hai tháng, trong hai tháng qua Phó Mặc chưa hề nhắc đến vụ án của ba dù chỉ một lần.
Càng kéo dài Thiên Ý càng lo sợ, lỡ đâu vì sự chểnh mảng của hắn mà bỏ qua cơ hội cuối cùng để cứu ba, cô làm sao để nhìn mặt ông đây?
“Chỉ cần cô nghe theo lời tôi, ông ta có thể sống đến năm tám mươi tuổi.
Tôi không muốn nhắc đến ông ta thêm một lần nào nữa.”
Phó Mặc đứng dậy rời đi, thái độ giận dữ thấy rõ, Thiên Ý nào còn tâm trí lo hắn giận hay vui, an nguy của ba mới là trên hết.
Cô tự hỏi mình có thể tin hắn không? Nếu cô nghe theo lời hắn, ba có thể sống.
Đứng giữa ranh giới tin hoặc không Thiên Ý lựa chọn tin tưởng Phó Mặc, vì hiện tại ngoài hắn ra Thiên Ý chẳng biết nương tựa vào ai.
Dì Xiêm xách theo hai túi lớn đi vào bếp, thấy thức ăn đã được hâm nóng dì lau mồ hôi trên trán, áy náy nói xin lỗi.
“Khi nãy tôi đi gấp quá quên hâm thức ăn cho cô, lần sau tôi sẽ ghi nhớ việc này trước khi ra ngoài.”
Nhìn cơm canh nóng hổi trên bàn, cả Thiên Ý và dì Xiêm đều dùng ánh mắt bất ngờ nhìn nhau.
Thiên Ý hỏi: “Những món trên bàn không phải do dì hâm nóng sao?”
Đầu dì Xiêm quay mòng mòng, già rồi nên dì kém nhạy bén, có sao nói vậy.
“Thấy cô ngủ say nên cậu chủ bảo không cần gọi cô dậy, tôi vốn định chờ cô xuống sẽ hâm nóng thức ăn.
Nhưng chợt nhớ ra còn vài nguyên liệu làm cơm chiều chưa mua, nên tôi ra ngoài mua.
Thế không phải cô hâm à?”
Thiên Ý lắc đầu, một suy nghĩ táo bạo hiện lên.
Chẳng lẽ thức ăn là do Phó Mặc hâm nóng sao?.