“Mẹ nói Thẩm Ninh đã được Lăng Mặc cứu rồi sao? Không phải ba đã sai người bắt cóc cô ta….”
“Cẩm Nhi con nói bé thôi.
Chuyện này nếu đồn ra ngoài thì Kim gia sẽ gặp chuyện mất.” Kim phu nhân vội bịt miệng con gái.
“Mẹ, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
“Mẹ cũng không rõ, ba con chỉ dặn là không được để lộ ra ngoài.
Lăng Mặc là người ra tay độc ác nên con tuyệt đối phải quên chuyện này đi, coi như không biết gì cả.”
“Nhưng…..”
“Cẩm Nhi con phải nghe lời mẹ nghe không? Trong thời gian này đừng động chạm gì đến Thẩm Ninh kia tránh để Lăng Mặc nghi ngờ.”
“Vâng.”
Kim Cẩm Nhi nhẫn nhịn đem tức giận nuốt hết vào trong, mặc dù vậy cô ra vẫn không cam lòng.
Dựa vào đâu Thẩm Ninh có thể may mắn như vậy, được anh để ý còn công bố là vợ sắp cưới, lọt vào tay ba cô ta còn có thể thoát ra ngoài.
Trong khi Kim Cẩm Nhi cô ta có chỗ nào không bằng? Xét về gia thế cô ta có Kim gia sau lưng, xinh đẹp cũng không thua kém, tại sao Lăng Mặc nhất nhất không chọn cô ta? Cô ta theo đuổi anh 2 năm lại bị một Thẩm Ninh từ đâu nhảy ra cướp mất, sao có thể như vậy được? Nếu Thẩm Ninh biến mất, vậy Lăng Mặc lại là của một mình cô ta rồi.
“Cẩm Nhi.”
“Ba, ba về rồi sao? Chuyện kia….”
“Mặc dù không bắt được cô ta nhưng bây giờ ba lại là người có ơn với Lăng Mặc, sau này nhất định sẽ áp chế được thằng nhóc đó, đây cũng coi như không tệ.” Kim Nghị vui vẻ nói, nhưng nghĩ đến chuyện gì đó, ông ta lại nhíu mày nói:”Chuyện này con không được để lộ ra ngoài, nếu không ba sẽ không tha cho con đâu.”
“Con biết rồi.” Kim Cẩm Nhi nắm chặt tay thành nắm đấm.
Ngay cả ba cũng nói vậy, vậy chỉ còn cách tự cô ta ra tay mà thôi.
Hạ Yên Chi bỗng nhiên nhận được cuộc gọi của Kim Cẩm Nhi, bình thường Hạ gia không qua lại với Kim gia, nay Kim Cẩm Nhi lại chủ động đến tìm cô ta, cũng không biết là có việc gì.
“Hạ tiểu thư đúng là xinh đẹp y như lời đồn.”
“Kim tiểu thư có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi.”
“Nghe nói Hạ tiểu thư vừa cưới, mà chồng của cô là bạn trai cũ của Thẩm Ninh.” Kim Cẩm Nhi cười cười nói.
Trong lòng lại xem xem thường Hạ Yên Chi không biết liêm sỉ.
“Cô có ý gì?” Hạ Yên Chi khó chịu nói.
“Chẳng có ý gì cả.
Tôi chỉ đến để nhắc nhở cô nên giữ chồng cẩn thận vào, kẻo mất lúc nào lại không biết.
Thẩm Ninh giỏi nhất là câu dẫn người khác, giờ này có khi đang lén lút hẹn hò với chồng của cô đấy.”
“……” Hạ Yên Chi nghe xong quả nhiên tức giận, cô ta không nói gì, đứng dậy rời khỏi quán.
Kim Cẩm Nhi đạt được mục đích liền vui vẻ nhìn Hạ Yên Chi đi khuất.
Hạ Yên Chi ngu dốt, trong lòng đã sớm nghi ngờ, nay lại bị cô ta đổ thêm dầu vào lửa, sao có thể chịu đựng được.
Thẩm Ninh ơi Thẩm Ninh, muốn đấu với Kim Cẩm Nhi cô ta thì cô còn non lắm.
Quả nhiên Hạ Yên Chi về đến nhà liền bắt đầu làm loạn.
Cô ta tìm Lục Vũ khắp nơi nhưng lại nghe người hầu nói anh ta sớm đã đi họp.
Hạ Yên Chi tức giận đến thẳng Hạ thị nhưng lại không thấy người đâu.
Nhớ đến câu nói của Kim Cẩm Nhi, cô ta vội vàng gọi cho Lục Vũ nhưng anh ta lại tắt máy không nghe, điều này càng khiến Hạ Yên Chi thêm phần nghi ngờ.
Cô ta mở định vị tìm vị trí của Lục Vũ, thấy anh ta đang ở quán cafe cách đây không xa thì nhanh chóng phóng xe tới.
“Thẩm Ninh, sao em lại ở đây?”
“Không phải anh nhắn tin tìm tôi sao?”
“Anh? Anh không có.” Lục Vũ lắc đầu nói.
“Nếu đã không phải vậy thì tôi đi trước.” Thẩm Ninh nhíu mày nói.
Rõ ràng tin nhắn vẫn còn trong máy cô, sao có thể nhầm được.
“Thẩm Ninh….em dạo này vẫn sống tốt chứ?” Lục Vũ vội vàng giữ tay cô lại.
Mặc dù anh ta vì tiền đồ của mình mới lấy Hạ Yên Chi nhưng tình cảm 4 năm với Thẩm Ninh nói dài cũng không dài mà nói ngắn cũng không phải ngắn.
Một màn này lại bị Hạ Yên Chi đứng bên ngoài nhìn thấy.
Cô ta biết Lục Vũ cũng không phải một lòng một dạ nhưng không ngờ anh ta vẫn còn qua lại với Thẩm Ninh, còn chủ động nắm tay cô nữa.
Rầm….
“Thẩm Ninh, đồ hồ ly tinh câu dẫn chồng người khác.” Hạ Yên Chi mở mạnh cửa xông vào trong, lúc này cô ta đã tức giận đến mù quáng, chỉ muốn đánh mắng Thẩm Ninh một trận.
“Yên Chi? Sao em lại đến đây?”
“Nếu em không đến thì anh đã bị cô ta câu dẫn mất rồi.” cô ta tức giận nhìn chằm chằm cô: “Thẩm Ninh, Lục Vũ đã là chồng của tôi rồi, cô còn không biết liêm sỉ mà tìm đến anh ấy.
Hạ gia làm gì có lỗi với cô sao? Bao giờ cô mới chịu buông tha cho chúng tôi?”
Tiếng bàn tán xôn xao, mọi người đều nhìn ba người họ chỉ chỏ nói nhỏ.
Lục Vũ cảm thấy vô cùng mất mặt, chuyện gặp Thẩm Ninh ở đây chỉ là sự cố vậy mà Hạ Yên Chi lại muốn chuyện bé xé ra to.
“Đủ rồi Yên Chi, em chưa cảm thấy đủ mất mặt sao?” Lục Vũ nói nhỏ, muốn kéo Hạ Yên Chi rời đi.
“Sao em phải mất mặt? Cô ta mới là người mất mặt, đồ hồ ly tinh không phải cô có chồng sắp cưới sao? Vậy mà vẫn còn mơ tưởng đến người khác.”
“Hạ Yên Chi, cô ăn nói cho cẩn thận.
Loại người như chồng cô, có quỳ xuống cầu xin quay lại tôi cũng không bao giờ đồng ý.” Thẩm Ninh nhíu mày nói.
Lục Vũ phản bội cô, anh ta nghĩ anh ta là ai mà khiến Thẩm Ninh cô phải nhớ mãi không quên?
“Cô….”
“Yên Chi, chúng ta về nhà nói chuyện.”
Thẩm Ninh nhìn Hạ Yên Chi bị kéo đi thì than một tiếng xui xẻo.
Hạ Yên Chi ghét cô như vậy, có khi nào vụ bắt cóc thật sự là do cô ta làm hay không?
Ở một góc khuất trong quán, Kim Cẩm Nhi sớm đã ngồi đây chờ xem kịch.
Cô ta chỉ cần bỏ chút tiền mua chuộc người lấy trộm điện thoại của Lục Vũ nhắn tin cho Thẩm Ninh, lại dẫn dụ Hạ Yên Chi đến đây là có thể thấy kịch vui rồi.
Nhìn tấm ảnh trong điện thoại, Kim Cẩm Nhi nhếch môi cười, nếu Lăng Mặc xem được tấm ảnh này, không biết sẽ cảm thấy như thế nào.
“Alo, ông nội.
Tối nay ông mời Lăng Mặc đến nhà ăn cơm có được không?”
“Cẩm Nhi, con lại tính làm gì?”
“Ông nội, ông lại nghĩ xấu về con rồi.
Con chỉ muốn quan hệ hai nhà tốt lên thôi, như vậy Kim thị cũng có lợi mà.”
“Được rồi, ông sẽ thử.”
Kim Cẩm Nhi tắt điện thoại, lại gọi đến một số khác, sau khi nói chuyện xong, cô ta nở nụ cười thoả mãn đứng dậy rời đi.
Lần này Thẩm Ninh chết chắc rồi.
Sau khi về đến nhà, Hạ Yên Chi tức giận đẩy Lục Vũ ra.
Cô ta vì anh mà làm nhiều chuyện như vậy, thậm chí còn xin ba nâng đỡ Lục gia, vậy mà Lục Vũ lại sau lưng cô ta lén lút hẹn gặp Thẩm Ninh.
Đúng là khiến cô ta tức chết mà.
“Yên Chi, mọi chuyện không như em nghĩ đâu.” Lục Vũ kéo tay cô ta lại giải thích.
“Lục Vũ, anh là đồ khốn nạn.
Anh đã lấy tôi rồi mà vẫn còn tơ tưởng đến Thẩm Ninh.
Rốt cuộc hai người đã lén lút gặp nhau bao nhiêu lần rồi hả?” Hạ Yên Chi tức giận lớn tiếng mắng chửi.
“Anh với Thẩm Ninh chỉ vô tình gặp nhau thôi.”
“Vô tình? Lục Vũ anh coi tôi là người mù à? Chính mắt tôi trông thấy anh nắm tay cô ta.
Anh vẫn còn tình cảm với cô ta đúng không.” Hạ Yên Chi vừa nói vừa đập liên tục lên người Lục Vũ.
“Đúng, anh vẫn còn tình cảm với cô ấy, em hài lòng chưa.” Lục Vũ nói xong liền đẩy Hạ Yên Chi ra rồi rời đi.
Hạ Yên Chi nhìn Lục Vũ đi khuất, nước mắt không ngừng rơi xuống, trong mắt cô ta thoáng lên tia thù hận.