“Lăng Mặc.”
Lâm Triết phá cửa xông vào.
Anh ta đến đây đón người, lại nghe thấy người hầu bàn tán với nhau chuyện Lăng Mặc vào phòng Kim Cẩm Nhi, anh ta không yên tâm nên mới chạy lên tầng, thấy cửa khoá liền không nghĩ nhiều mà phá cửa.
“Lăng Mặc.” nhìn những chấm đỏ dần xuất hiện, Lâm Triết tức giận nhìn Kim Cẩm Nhi, quả nhiên cô ta đã chạm vào người Lăng Mặc.
“Chúng ta…!rời khỏi đây trước đã.” Lăng Mặc khó khăn nói.
Nếu để bọn họ phát hiện ra bệnh này của anh thì Hoàng Đằng sẽ gặp nguy mất.
Kim Cẩm Nhi bị Lâm Triết nhìn mà hoảng sợ.
Cô ta mới chỉ chạm vào anh, hoàn toàn chưa hề làm gì cả.
Thấy Lăng Mặc được Lâm Triết đưa đi, cô ta cũng không dám lên tiếng giữ lại.
Buổi tối hoàn hảo này lại bị Lâm Triết phá đám, đợi cô ta bước được vào Lăng gia, người đầu tiên cô ta xử sẽ là anh ta.
Ông nội Lăng quay lại, biết được chuyện Kim Cẩm Nhi làm thì tức giận không thôi, còn quay sang nói Kim gia thế hệ sau càng ngày càng không ra gì.
Ông Kim nhất thời không thể phản bác, cũng không thể bao che cho cháu gái mình.
“Cẩm Nhi, con xem con đã gây hoạ cho Kim gia rồi.”
“Ông nội, con….!con chỉ….” Kim Cẩm Nhi hoảng sợ, chưa nói xong đã trực tiếp ngất đi.
“Cẩm Nhi….!Cẩm Nhi, còn không mau gọi cấp cứu.”
Lâm Từ nhận được tin liền nhanh chóng đến Lăng gia đợi ở đó.
Lăng Mặc bình thường rất cẩn thận, lại thêm tính cách không gần nữ sắc nổi tiếng nên chẳng mấy khi xảy ra chuyện này.
Phải biết nếu không kịp thời được uống thuốc thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Xe vừa dừng lại, Lâm Triết đã dìu Lăng Mặc đi thẳng vào trong, Lâm Từ vội vàng theo sau, thuốc cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cởi áo của Lăng Mặc ra, Lâm Từ lập tức nhíu mày.
Trên người anh lúc này đã nổi đầy mẩn đỏ, hô hấp ngày càng yếu đi, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Lâm Từ lấy ống tiêm, tiêm lên cánh tay anh.
Với tình trạng này, Lăng Mặc không thể uống thuốc, chỉ còn cách tiêm thuốc vào người anh mà thôi.
“Ông nội Lăng, Lăng Mặc đã không sao rồi.
Ông mau về phòng nghỉ ngơi đi, cháu sẽ ở đây chăm sóc cậu ấy.” Lâm Triết thấy ông nội Lăng vẫn đang lo lắng đứng nhìn thì khẽ lên tiếng.
Ông nội Lăng nhìn cháu trai, càng nhìn càng thấy đau lòng.
Vốn dĩ có thể giống như người bình thường, vậy mà chỉ tại ông sơ suất mới khiến anh ra nông nỗi này.
Ông nội Lăng càng nghĩ càng tự trách bản thân hơn, Lâm Triết phải khuyên nhủ một hồi ông mới chịu về phòng.
“Lăng Mặc sao rồi?”
“Cậu ấy tạm thời ổn rồi.
Cũng may thời gian chờ phát bệnh được kéo dài, nếu là trước đây chỉ sợ cậu ấy không đợi được đến lúc tiêm thuốc.”
Lâm Triết gật gật đầu.
Từ nhỏ tới giờ, anh ta là cùng Lăng Mặc lớn lên, lúc nhỏ không hiểu chuyện, thuốc lúc nào cũng phải để bên người.
Nhưng khi được 10 tuổi, Lăng Mặc đã biết tránh tiếp xúc với tất cả mọi người, ngay cả chị gái song sinh là Lăng Y anh cũng không chạm vào.
“Có lẽ Thẩm Ninh sẽ giúp cậu ấy đỡ nhanh hơn.”
Hôm sau chuyện Lăng Mặc bị ốm đã đến tai ba anh, Lăng Quân.
Ông ta hừ lạnh một tiếng, nói anh bình thường không coi đây là nhà, chỉ những lúc ốm đau cần người chăm sóc mới về đây.
Ông nội Lăng mắng ông ta mấy câu mới khiến ông ta im lặng.
Nhã Khanh không giấu nổi lo lắng trong lòng, cô ta rất muốn lên thăm Lăng Mặc nhưng lại sợ Lăng Quân phát hiện.
Lâm Triết cả đêm không ngủ ngồi trông Lăng Mặc, gần sáng Lâm Từ thay ca, anh ta mới lái xe đến tìm Thẩm Ninh.
Thẩm Ninh nghe tin anh bị bệnh liền vội vàng muốn đến thăm.
“Anh cũng không được khỏe sao?” Diệp Tử thấy bộ dạng mệt mỏi của Lâm Triết liền hỏi.
“Tôi không sao.”
Diệp Tử nghe vậy cũng không hỏi thêm gì, chỉ đứng đó nhìn Lâm Triết đưa Thẩm Ninh đi.
Đợi Lăng Quân đi làm rồi, Nhã Khanh mới nhẹ nhàng mở cửa phòng Lăng Mặc đi vào trong.
Nhìn anh nhắm mắt ngủ trên giường, ánh mắt cô ta lập tức trở nên si mê.
“Giá như ngày nào cũng được ngắm anh như vậy.” Nhã Khanh ngồi xuống giường khẽ nói.
Bình thường Lăng Mặc chẳng cho ai lại gần, lại càng cách xa người mẹ kế là cô ta.
Bây giờ có thể nhìn gần như vậy, thật sự là càng nhìn càng thấy đẹp trai.
“Lăng Mặc anh biết không, em đã thích anh từ lần đầu gặp mặt.
Lúc đó anh không có ghét em như bây giờ, mặc dù lạnh lùng với em nhưng em vẫn cảm nhận được sự quan tâm của anh.
Nếu không phải lần đó em đến nhà tìm anh, liệu chúng ta bây giờ có thể là của nhau không?” Nhã Khanh thương tâm nói.
Cô ta với Lăng Mặc và Lâm Triết đều quen biết nhau từ nhỏ.
Cả hai người họ đều chạy theo sau Lăng Mặc, chỉ khác là Lâm Triết có thể gần gũi với anh còn cô ta thì không.
Lăng Mặc vẫn luôn lạnh nhạt với cô ta nhưng cô ta mặc kệ điều đó, vẫn ngày ngày cùng Lâm Triết bám lấy Lăng Mặc.
Hồi đó mọi người đều nói cô ta và anh là thanh mai trúc mã, cô ta đã rất vui khi nghe điều đó nhưng tất cả đều sụp đổ vào ngày hôm ấy.
Nhã Khanh đến tìm Lăng Mặc nhưng anh lại không có ở nhà, đúng lúc đó Lăng Quân lại uống rượu say, gặp cô ta liền trực tiếp giờ trò đồi bại.
Sự việc bị bại lộ, Lăng Quân lấy lý do bản thân say nên không kiểm soát được nên mới làm như vậy.
Lăng Quân định đưa cho cô ta một số tiền lớn để bịt miệng nhưng Nhã Khanh lại có thai, nhà mẹ cô ta không giàu có, biết cô ta có thai liền ép Lăng Quân phải lấy cô ta, ông ta vậy mà lại thật sự đồng ý.
Nhã Khanh biết ông ta sở dĩ đồng ý không chỉ vì cái thai này mà còn vì khuôn mặt của cô ta.
Nhã Khanh càng lớn, khuôn mặt càng có nét giống người vợ đã mất của Lăng Quân, cô ta đã từng rất hận khuôn mặt của chính mình.
Sau khi trở thành Lăng phu nhân, Lăng Mặc vốn dĩ đã lạnh nhạt nay lại xa lánh cô ta.
Ngay cả Lâm Triết cũng không còn nói chuyện với cô ta nữa.
Nhã Khanh hận mọi người, hận thế giới này đối xử bất công với cô ta.
Tình yêu của cô ta bị anh chà đạp trong khi Thẩm Ninh kia chỉ gặp anh một lần đã được anh để mắt tới.
Cô ta làm sao cam lòng được.
“Lăng Mặc, dù anh có ghét em thế nào đi nữa, em vẫn yêu anh.
Em thật sự rất yêu anh, anh biết không?” Nhã Khanh nở nụ cười yếu ớt, nước mắt cô ta từng giọt từng giọt lăn dài trên má.
Nhã Khanh cúi đầu nhìn Lăng Mặc, cảm xúc lên cao khiến cô ta muốn độc chiếm anh lúc này.
Nhìn đôi môi mà cô ta khao khát bao lâu nay, Nhã Khanh liếc mắt nhìn quanh, lại lấy hết can đảm muốn hôn lên môi anh.
10 cm…..
5 cm…..
3 cm….
“Cô đang làm cái gì vậy?” Lâm Triết vừa mở cửa đã thấy cảnh này, anh ta tức giận gằn từng chữ.
Nhã Khanh giật mình vội đứng dậy lau đi nước mắt trên mặt.
Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi là cô ta có thể hôn anh rồi.
Chỉ tiếc….
“Tôi….tôi lên thăm cậu ấy một chút.” Nhã Khanh ấp úng nói nhưng vừa nhìn thấy Thẩm Ninh đứng sau lưng Lâm Triết, ánh mắt của cô ta lập tức thay đổi.
“Ở đây không có việc của cô.
Sau này đừng lại gần cậu ấy.” Lâm Triết khó chịu nói.
Suy nghĩ sau này có nên tìm người gác cửa hay không.
Nhã Khanh cắn nhẹ môi ra khỏi phòng, đi qua Thẩm Ninh còn cố ý liếc cô một cái thật sắc.
Ánh mắt cô ta thoáng lên tia thù hận nhưng rất nhanh liền hồi phục lại dáng vẻ bình thường.
Thẩm Ninh hiếm khi thấy Lâm Triết tức giận như vậy, trong lòng cũng thấy hơi sợ.
Bình thường anh ta ham vui như một đứa trẻ, không ngờ lúc giận lại có dáng vẻ đáng sợ như vậy.
“Thẩm Ninh, làm phiền cô động chạm vào cậu ấy nhiều hơn nữa đi.”