Diệp Tử nhìn chăm chăm Lâm Triết ngồi đối diện.
Hôm nay Hoàng Đăng không có việc gì làm hay sao, thân là trợ lý lại rảnh đến tận phòng trọ tìm cô ta như vậy?
“Diệp Tử, cô với Thẩm Ninh chơi thân với nhau lâu như vậy chắc cũng biết rõ tính cách của cô ấy.”
Diệp Tử gật gật đầu.
Chuyện đó là đương nhiên.
“Vậy chắc cô cũng biết cách xin lỗi đề Thẩm Ninh hết giận chứ?”
Thấy ánh mắt long lanh của Lâm Triết, Diệp Tử ho khan hai tiếng.
Xin lỗi Thẩm Ninh cũng dễ lắm, chỉ là cô có đồng ý tha thứ hay không thôi.
“Anh làm gì có lỗi với Tiểu Ninh Ninh sao?”
“Không có.” Lâm Triết lập tức lắc đầu: “Chỉ hỏi trước để sau này có gì tiện xin lỗi thôi.”
Diệp Tử nhìn đồng quà hối lộ bên cạnh bên cạnh, có trời mới tin được anh ta.
“Diệp Tử, cô nói cho tôi biết đi.” Lâm Triệt nghiêng người định năm tay Diệp Tử, lại vô tình làm rơi vỡ c ẶC xuống sàn.
“Xin lỗi, để tôi dọn cho.”
“Không cần, anh tránh ra một chút, cần thận lại dẫm vào.”
Diệp Tử dọn mảnh vỡ, vô tình bị cứa vào tay chảy máu.
Lâm Triết vội vàng cầm lấy ngón tay cô ta cho vào miệng.
Hai mắt Diệp Tử mở to ngạc nhiên nhìn Lâm Triết, đến lúc có người khác mở cửa vào nhà cô ta mới giật mình rút tay lại.
Bạn trai Diệp Tử mở cửa vào nhà lại phát hiện bạn gái mình đang tay trong tay với người đàn ông khác.
Anh ta tức giận xông đến trách măng.
“Diệp Tử, em cắm sừng anh sao?”
Diệp Tử vốn định giải thích những suy nghĩ lại im lặng không nói gì.
Tân Bách thay thế thì càng tức giận hơn.
Diệp Tử trước giờ vẫn luôn ngoan ngoãn nghe lời anh ta vậy mà sau lưng lại căm cho anh ta cặp sừng cao như vậy.
“Hay lắm, tôi yêu thương chiều chuộng cổ vậy mà cô lại đối xử với tôi như vậy.” Tần Bách võ vai Lâm Triệt: “Người anh em, tôi nói cậu nghe.
Loại phụ nữ ăn lăng nhăng này bỏ không đáng tiếc, cậu cũng không định ăn lại đồ bỏ của anh đây đúng không?”
Lâm Triệt cười cười hất tay Tân Bách xuống, nhẹ nhàng phủi phủi chỗ anh ta vừa chạm vào: “Đương nhiên là tôi sẽ không ăn lại đồ bỏ của anh, anh vốn dĩ chưa từng ăn được cô ấy.”
“Tân Bách, đừng tưởng anh làm chuyện gì lén lút sau lưng mà tôi không biết.
Anh đã là bạn trai của tôi mà còn hẹn hò với cô gái khác, thậm chí còn lên giường với cả gái quán bar.
Anh có quyền gì mà lên tiếng trách măng tôi? Tân Bách tôi nói cho anh biết, hôm nay là Diệp Tử tôi chính thức đá anh.” Diệp Tử tức giận nói.
Cô ta đã giữ kín những chuyện này trong lòng, đến nỗi chính cô ta bây giờ cũng không thể chịu đựng được.
Cứ nghĩ sẽ có một ngày anh ta tỉnh ngộ nhưng anh ta vẫn chứng nào tật nấy.
“Cô….!Cô nhất định sẽ phải hối hận”
“Tôi còn phải cảm ơn anh Tân đây đã bỏ lỡ một người phụ nữ tốt để tôi có cơ hội.” Lâm Triệt ôm lấy eo Diệp Tử.
Tân Bách tức giận đến đỏ cả mặt, anh ta chửi rủa mấy câu rồi giận dữ rời đi.
Diệp Tử ngồi bệt xuống đất, tình cảm mây năm cứ thế mà tan vỡ.
Lâm Triết võ vai cô an ủi, bình thường Diệp Tử luôn nói cười vui vẻ, không ngờ cũng có lúc yếu đuối như vậy.
“Vừa nãy….!cảm ơn anh.” Diệp Tử lau nước mắt ngâng đầu nhìn Lâm Triệt.
“Khụ…!không sao.
Dù sao cũng là tại tôi nên hai người mới cãi nhau.”
Diệp Tử lắc đầu, suy nghĩ chia tay này không phải xuất hiện 1, 2 lần.
Chẳng qua là cô ta muốn hy vọng chút gì đó mà thôi.
Lăng Mặc đi làm về nhà, trên tay còn ôm một bó hoa hồng đắt tiền.
Anh muốn giải thích cho cô hiểu rằng chuyện đêm đó chỉ là sự cố, Lăng Mặc anh chỉ có duy nhất một mình cô.
“Thẩm Ninh.”
Thẩm Ninh thấy anh liền quay sang nhìn chỗ khác.
“Thẩm Ninh, em không thích anh về nhà sao?”
“Anh ở bên đó đã làm những gì hả.”
“Không phải như em nghĩ đâu.”
“Chính cô ta gửi ảnh cho em, cô ta ăn mặc mát mẻ như vậy vào phòng anh, vậy mà anh còn nói không như em nghĩ.” Thẩm Ninh tức giận nhìn anh.
“Lúc đó anh đi tắm nên không biết, anh thật sự không có động vào cô ta” Lăng Mặc đặt hoa xuống ôm lấy eo cô: “Bà xã, anh chỉ có mình em thôi.”
Thẩm Ninh hừ hừ hai tiếng.
Đừng nghĩ nói mấy lời ngon ngọt như vậy là cô sẽ tha thứ cho anh.
Lăng Mặc căn nhẹ tai cô khiến Thẩm Ninh có chút run rẩy.
Tay anh cũng không an phận mà bắt đầu luồn vào trong áo.
“Em không tin anh sao?” Lăng Mặc m*t nhẹ cổ cô..