Hôm nay Thẩm Ninh như thường lệ mang cơm trưa đến cho Lăng Mặc.
Mặc dù bụng đã lớn nhưng cô vẫn chăm chỉ vào bếp làm đồ ăn, Lăng Mặc có ý muốn đề người hầu đến phụ giúp nhưng Thẩm Ninh lập tức từ chối.
Cô ngày thường cũng không có việc gì làm, có chút việc nhà như vậy chẳng lẽ lại không thể làm được hay sao?
“Đây là cơm trưa sao?” Thẩm Ninh đi ngang qua văn phòng, thấy thư ký đang ngắm nghía hộp cơm trông có vẻ không được ngon lắm thì nhíu mày hỏi.
Đối với một người giỏi như thư ký thì hộp cơm trưa này cũng quá tệ rồi.
“Thiếu phu nhân, đây là cơm trưa của tôi.”
“Trang trí…!lạ mắt thật đấy.
Là cô tự làm sao?”
“Không phải, đây là cơm hộp do ông xã tôi làm.
Mặc dù nhìn không được đẹp mắt cho lắm, nhưng ăn cũng rất được.
Hơn nữa được anh ấy làm cơm trưa cho cũng là một loại hạnh phúc.” thư ký nhìn hộp cơm, trong mắt tràn đầy hạnh phúc, giọng nói cũng đặc biệt vui vẻ.
Đúng lúc đó Lâm Triệt ngó đầu vào, Thẩm Ninh lôi anh ta ra một góc dò hỏi.
“Nấu ăn sao?”
“Đúng vậy, Lăng Y và Lăng Thiên nấu ăn rất ngon, chắc Lăng Mặc cũng nấu ăn không tệ chứ?”
“Cái đó…” Lâm Triệt đảo mặt suy nghĩ một hồi lên tiếng, giọng chắc nịch: “Cái đó là đương nhiên.
Tài nấu ăn của cậu ấy không phải ai cũng có thể sánh bằng đầu.”
Thẩm Ninh về đến nhà vẫn không quên được lời của thư ký nói.
Lúc này cô mới nhớ đúng là từ trước đến giờ Lăng Mặc chưa từng vào bếp.
Thẩm Ninh bắt đầu hoài nghi tầng 48 không có bếp là đúng theo lời Lâm Triết nói hay không.
Bình thường anh về đến nhà đã có sẵn cơm ngon canh ngọt, ở tập đoàn cũng đã có Lâm Triết đưa cơm tới tận miệng.
Cô cũng muốn thử tay nghề nấu ăn của Lăng Mặc.
“Ông xã…!ông xã ơi…” cô thò đầu vào trong thư phòng nhìn anh, nhỏ giọng gọi.
Lăng Mặc vừa nghe đã biết cố định làm gì.
Giọng này giống hệt lúc Lâm Triết muốn nhờ vả anh làm gì đó.
Lăng Mặc nhíu mày, sau này phải để cô tránh xa Lâm Triệt một chút, tránh dạy cô những thói quen không tốt này.
“Ông xã…” Thẩm Ninh lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cô anh từ đằng sau.
“Nếu em muốn anh cùng em đi mua đồ sơ sinh cho bé trai thì anh bận lắm.”
Thẩm Ninh bật cười.
Lần trước cùng nhau đi mua đồ, anh nhất quyết mua toàn bộ đều là dành cho con gái.
Cô chỉ nói nhỡ là con trai thì không mặc được nên muốn mua thêm đô cho bé trai, không ngờ anh lại nhỏ mọn như vậy, trực tiếp xách cô về cùng đồng đô màu hồng phấn.
“Không phải là chuyện đó.
Ông xã, anh làm cơm cho em ăn nhé.”
Lăng Mặc đang viết thì dừng lại, cả người cũng bất động theo.
Thẩm Ninh vòng lên phía trước, khua khua tay trước mặt anh cũng không thấy có phản ứng.
“Lăng Mặc, anh sao vậy?”
“Lăng Mặc…”
“Thẩm Ninh, hay là gọi đầu bếp tới nhà nấu cơm được không?” Lăng Mặc ngâng đầu nhìn cô, ánh mắt lại có chút gì đó né tránh.
“Tại sao chứ? Em muốn ăn đồ anh nấu mà.”
“Anh không biết nấu.”
“Hoá ra Lăng tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh cái gì cũng biết mà mọi người đồn thổi là giả sao? Ngay là nấu cơm cũng không biết.”
“Là giả đây.”
Thẩm Ninh trong lòng dĩ nhiên là không tin.
Nhìn Lăng Mặc cũng không giống người không biết nấu cơm.
Lúc trước không phải từng bổ dưa sao? Cô đã quan sát kỹ rồi, từng nhát dao chém xuống rất điêu luyện, nếu không phải người nấu ăn giỏi, sao có thể làm được đến như
vậy.
“Lăng Mặc, anh nấu cho em ăn không được sao? Anh nghe xem, con gái cũng kêu đói rồi này.
Lâm Triệt nói anh nấu ăn rất ngon mà”
“Lâm Triết nói như vậy sao?”
Thẩm Ninh gật gật đầu.
Lăng Mặc xắn tay áo, đeo tạp hình con thỏ màu hồng phấn lên bắt đầu nấu nướng.
Kính coong…!tiếng chuông cửa vang vang lên.
Lâm Triết mặc chiếc áo phong đơn giản cầm hồ sơ đứng đợi ở bên ngoài.
“Lâm Triết, sao anh lại đến đây?”
“Tôi đến mang tài liệu cho Lăng Mặc.”
“Trùng hợp quá, anh ấy đang làm đồ ăn, hay là anh vào ăn chung luôn.”
“Tạm biệt”
Lâm Triệt nghe vậy lập tức lùi lại một bước.
Anh ta đặt tập hồ sơ vào tay Thẩm Ninh, định quay người nhanh chóng rời khỏi đây nhưng chân vừa động đã bị ai đó gọi tên.
“Lâm Triết, đã đến rồi thì vào đây ăn xong rồi hãy về.” giọng nói lạnh lẽo từ phòng bếp vàng lên.
Ngồi cùng một bàn nhưng hai con người hai tâm trạng khác nhau.
Ngược lại Thẩm Ninh bên cạnh đang háo hức chờ món ăn của Lăng Mặc thì Lâm Triết lại lo lắng đứng ngồi không yên.
Đúng là xui xẻo mà, mới trêu Thẩm Ninh có một chút mà quả báo đến ngay được.
Người ta nói cái miệng hại cái thân, Lâm Triết chính là bằng chứng cho câu nói đây.
Anh ta quay sang nhìn Thẩm Ninh, đúng là tấm chiếu mới chưa trải sự đời.
Rất nhanh món ăn đã được làm xong.
Lăng Mặc đặt một đ ĩa thịt lên bàn, ngồi xuống đối diện hai người.
Lâm Triệt vừa nhìn là món gì, trong lòng liên gào khóc muốn về nhà..