“Theo kết quả xét nghiệm….!là quan hệ cha con.”
Bầu không khí bỗng trở nên tĩnh lặng.
Kim phu nhân không nghĩ thật sự thành công, liên cười phá lên, đúng là không uống công bà ta chi ra một số tiền lớn, cuối cùng cũng có thể để cháu ngoại đường đường chính chính đối sang họ Lăng.
“Đấy, tôi đã nói rồi, Tiểu Kiêu với Lăng Mặc chính là cha con ruột.” Kim phu nhân cười ha hả xoa đầu cháu trai.
Ở đây chẳng ai vui nội ngoại trừ người Kim gia, ngay cả ông Kim cũng không khỏi bất ngờ, Tiêu Viêu thật sự là con trai của Lăng Mặc sao? Cứ cảm thấy
Advertisement
mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng đây là do quản gia Lăng tự mình làm, kết quả chắc không có vấn đề gì.
Thâm Ninh cụp mắt, trong lòng cảm thấy đau đến khó chịu, vậy mà lại thật sự là con của Lăng Mặc.
Nghĩ đến anh và Kim Câm Nhi đã từng ân ân ái ái trên giường, trái tim Thâm Ninh nhói lên, chính cô cũng không hiểu tại sao lại như vậy.
Chẳng lẽ chỉ mấy ngày gặp mặt, cô đã có tình cảm với anh rồi sao? Thâm Ninh cô từ khi nào dễ dãi như vậy.
“Lăng Mặc, kết quả cũng đã có rồi, giờ anh đã tin em chưa? Tiêu Kiêu thật sự là con trai của anh.” Kim Câm Nhi nhìn anh, trong mắt không giấu nỗi niềm vui sướng.
“Quản gia, có chắc chắn không?” ông nội Lăng vẫn không tin, nhíu mày nhìn quản gia.
“Là quản gia của mấy người đích thân làm đấy, còn có thể không chắc chắn sao? Tôi thấy Lăng gia là muốn vứt bỏ con cháu mình thì có.” Kim phu nhân hừ hừ hai tiếng, không vui nói.
Advertisement
Những người ở đây có mắt đều có thể nhìn thấy Tiêu Kiêu không hề giống Lăng Mặc một chút nào, đầu có như U U, giống từ ngoại hình đến tính cách, ngay cả Lăng Viên cũng có chút khí thế của người Lăng gia.
Nhưng kết quả đã có, bọn họ cũng không dám nhiều lời.
“Lăng gia không vứt bỏ con cháu, Kim phu nhân đừng hiệu lâm.” Lăng Quân đứng dậy nói.
“Như vậy Tiêu Kiều nhà chúng tôi bây giờ là người Lăng gia, có phải nên đón nó về đây sống không? Tôi nói trước, Câm Nhi là mẹ của Tiểu Kiêu, là người sinh người thừa kế cho Lăng gia, nó không thể không có danh phận.” Kim phu nhân nhìn Lăng Quân thẳng thừng nói.
Cơ hội này không đến lần thứ hai, phải nhanh tay mới được.
Nhã Khanh đứng một bên cười nhạo, bà ta nghĩ mình là ai chứ, tưởng bước chân vào Lăng gia dẽ làm sao? Cho dù vậy, cô ta vẫn cứ là nữ chủ nhân duy nhất ở đây.
“Mẹ…” Kim Cẩm Nhi kéo kéo tay Kim phu nhân, lại nhìn Lăng Mặc nhẹ nhàng nói: “Em không cần danh phận, chỉ cần được ở bên Tiêu Kiêu là đủ rồi.”
“Con gái ngốc.” Kim phu nhân đau lòng nói: “Con cứ không biết nghĩ cho bản thân như vậy làm sao mẹ yên tâm được.”
Mọi người nhìn mẹ con Kim phu nhân tự biên tự diễn nhập tâm đến nổi da gà, ngay cả diễn viên lão luyện như ông nội Lăng cũng nhìn không nổi.
“Tiểu Kiêu, gọi ba đi.
Đó là ba của con đấy” Kim Câm Nhi đây con trai về phía Lăng Mặc.
Tiêu Kiêu mới chỉ 6 tuổi nhưng đã học được toàn bộ tính xấu của mẹ và bà ngoại, cũng biết người ba này cực kỳ quan trọng nên tươi cười chạy đến trước mặt Lăng Mặc.
“Ba….”
Phụt…!U U không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nó là con một, tương lai sẽ là chị cả, làm gì còn có thêm một người anh em cùng cha khác mẹ này.
“U U, con cười gì vậy?” Thâm Ninh hỏi nhỏ.
“Con chỉ cảm thấy buồn cười thôi, hoàng thượng chưa vội, thái giám đã vội.”
Thâm Ninh không hiệu nó định nói gì nhưng cũng không hỏi tiếp.
Cô ngâng đầu nhìn Lăng Mặc, từ nay đến giờ không thấy anh lên tiếng, là không biết nói gì hay đã ngâm thừa nhận?
“Đưa người lên đây.” Lăng Mặc liếc vệ sĩ bên cạnh.
“Vâng.”
Ngay sau đó đã có hai người áo đen dần theo một người đàn ông trung niên đi đến.
Vừa nhìn, Kim phu nhân liền nhận ra đó là bạn cũ làm ở bệnh viện, người được bà ta nhờ vả làm giả kết quả xét nghiệm.
Trán bà ta bắt đầu toát mồ hôi lạnh, những gì bọn họ làm từ nãy đến giờ trong mắt Lăng Mặc đều là xem kịch, ngay từ đầu anh đã biết tất cả mọi chuyện rồi?
“Lăng Mặc, người này là ai vậy?” Lăng Quân lên tiếng hỏi.
“Ông ta chính là người làm giá kết quả xét nghiệm.”
Lời vừa nói ra khiến mọi người đều sững sờ, ông nội Lăng cũng ngạc nhiên, quản gia làm việc đều cần thận vậy mà cũng bị người khác động tay vào sao?
“Lăng Mặc anh nói gì vậy? Cái gì mà làm giả kết quả xét nghiệm chứ…” Kim Câm Nhi chưa từng gặp ông ta nên cũng không biết đây là người mẹ mình nhờ vả.
“Nói đi.” Lăng Mặc lạnh nhạt nói, ánh mắt sắc bén nhìn người đàn ông đang không ngừng run rẩy..